Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư muội làm không được mà! (2)

Phiên bản Dịch · 1802 chữ

Chương 356: Sư muội làm không được mà! (2)

Linh Nga sao không hiểu rõ được chứ, đây chính là trực tiếp phân đại quyền trong tay nàng ra, cho “biểu muội” huynh ấy hơn phân nửa!

Khi còn bé Linh Nga đã từng thấy nhiều chuyện như thế này trong hậu viện nhà quyền quý, mấy bảo mẫu vì tranh chút quyền lợi, mặt ngoài cười hì hì, lén lút đùa bỡn tâm cơ, nước đi của các loại chiêu thức nàng đều nhìn vào mắt...

Không nghĩ đến, cũng có một ngày nàng bị khiêu chiến!

Sao Linh Nga có thể chịu thua như vậy chứ!

Nàng hạ quyết tâm, ăn mặc cường điệu một phen, lại lấy ra một chút son phấn, chuẩn bị lễ vật để tặng cho Hùng Hùng sư thúc của mình, cũng tăng lên cảm giác tồn tại của mình.

Nhưng, Linh Nga vừa mới đi tới căn nhà cỏ mới xây ở sát vách, đã nghe thấy đoạn đối thoại của sư huynh nhà mình và Hùng Hùng sư muội...

"Biểu huynh, về sau ta chỉ có thể gọi người là biểu huynh sao?"

"Ừm, từ nay về sau trước mặt người khác đều phải gọi như vậy."

"Ồ, được, Linh Lỵ sẽ nghe theo lời của biểu huynh, biểu huynh bảo Linh Lỵ làm chuyện gì cũng được!"

Cạch!

Một đường chớp nhỏ đánh xuống phía sau Linh Nga, tiếp theo đó là trận gió bắc thổi tới, nhiễu loạn tiếng lòng đang tan nát của nàng.

Che, che giấu quan hệ... Làm sao có thể chứ...

Rõ ràng, mình cũng có thể vì sư huynh mà làm mọi chuyện!

Vì sao, trời xanh lại đối xử với ta như thế!

Quả nhiên là vì, chính mình quá gầy, không đủ khỏe mạnh sao?

Chẳng lẽ, sư huynh muốn có cảm giác an toàn, chỉ có kiểu nữ tử như Hùng Hùng sư thúc mới có thể cho à...

Linh Nga lặng lẽ quay người trở về căn nhà cỏ của chính mình, lấy ra một đàn nhị hồ, yếu ớt thở dài.

Nàng ngồi trước cửa, vẻ mặt cô đơn, đựng đàn nhị hồ đứng ở trên đùi, bắt đầu nhẹ nhàng kéo đàn...

Ngày mai bắt đầu khổ luyện thân thể đi.

Nhưng sao mình có thể luyện thành dáng vẻ như Hùng Hùng sư thúc được?

Mặc dù còn chưa bắt đầu hành động, nhưng Linh Nga đã biết rõ rằng, lần này nàng... thật sự có chút không làm được.

Đàn nhị hồ kéo lên giai điệu bi thương, đáy lòng bồng bềnh bông tuyết.

Tiếng cười nói vui vẻ sát vách, chính là đáp lại câu nói đó ——

Cho tới bây giờ chỉ có người mới cười, có ai nghe thấy người cũ khóc, là muốn hỏi cho rõ ràng, hay muốn giả vờ hồ đồ?

Cuối cùng Tiểu Quỳnh phong này cũng phân chia nóng lạnh...

"Tại sao lại chơi khúc nhạc buồn như vậy, không muốn ta trở về sao?"

Bỗng nghe bên ngoài nhà cỏ truyền đến một tiếng cười khẽ, Lý Trường Thọ đã là thu xếp xong cho Hùng Linh Lỵ, chắp tay cất bước đi tới.

"Không có... muội sẽ đổi cái khác..."

Linh Nga cúi đầu đáp lại, lại lấy ra một đầu “Gốm huân”, khẽ hít một hơi thật sâu, thổi ra... cảm giác thiên địa thê lương.

Lý Trường Thọ mỉm cười không nói gì, ngồi trong phòng Linh Nga, trên chiếc ghế bành dành riêng cho hắn, giơ tay mở trận pháp xung quanh nhà cỏ của Linh Nga ra.

Lý Trường Thọ hỏi: "Trong khoảng thời gian ta không ở trong núi, muội có tu hành chăm chỉ không?"

"Coi như chăm chỉ." Linh Nga hít hít chóp mũi, lại cắn môi, lộ ra mấy phần nụ cười miễn cưỡng, "Sư huynh..."

Lý Trường Thọ bình tĩnh nói một câu: "Linh Lỵ cũng không phải biểu muội của ta, trong người nàng ấy có huyết mạch Vu tộc, xem như một thuộc hạ của ta, chuyện khác, ngươi không cần hỏi nhiều, đợi thời cơ chín muồi, tự ta sẽ nói cho muội biết một số chuyện."

Linh Nga nghiêng đầu, chớp chớp mắt, trên trán treo mấy dấu hỏi...

Thủ hạ?

Nàng chậm rãi hỏi: "Sư huynh, huynh quay lưng với sư môn, lén lút làm ra một thế lực mới sao?"

"Đừng có nói lung tung!"

Lý Trường Thọ trừng mắt nhìn nàng, tức giận khiển trách.

Hắn đang làm ra một thế lực mới sao?

Hắn rõ ràng là bị ép gây dựng, không thể không biến Hải Thần giáo thành thế lực chính quy của mình!

"Linh Lỵ là huyết mạch Vu nhân, trời sinh thần lực, thích ăn huyết thực, nhưng tính kỷ luật cũng coi như không tệ.

Ta để nàng ấy cai quản linh thú quyển, cũng sẽ nuôi dưỡng một ít linh thú nhiều thịt trong linh thú quyển, như vậy nàng ấy không cần ra ngoài đi săn.

Sau này muội có thể dạy cho nàng ấy biết nên gieo hạt, trồng rau như thế nào, như vậy cũng có thể giảm bớt sự tiêu hao của linh thú."

Lý Trường Thọ ngẫm nghĩ một lát rồi dặn dò: "Còn có, coi như muội cùng Linh Lỵ thân quen, bình thường nhất định phải cách xa nàng ấy một chút, lúc nào cũng phải cẩn thận.

Có đôi khi nàng ấy vui vẻ lên, một chưởng có thể đánh muội thành trọng thương."

Linh Nga âm thầm tặc lưỡi, "Đáng sợ như vậy sao?"

"Lúc nàng ấy mở huyết mạch thần thông sẽ càng đáng sợ." Lý Trường Thọ cố ý dọa Linh Nga một câu, vừa cười nói, "Chỉ có điều đợi đến khi nàng ấy trưởng thành, có thể bảo vệ cho muội và sư phụ, đương nhiên chuyện này vẫn còn rất lâu."

Chờ chút!

Linh Nga trừng mắt nhìn, nghe ý của sư huynh...

Chẳng lẽ mình lại hiểu lầm chuyện gì sao?

Lý Trường Thọ cười nói: "Ban nãy thấy ta vì nàng xây dựng nhà cỏ, muội có suy nghĩ gì?"

Linh Nga vội nói: "Không, không nghĩ gì cả."

Lý Trường Thọ híp mắt cười khẽ, trong ống tay áo lấy ra một tấm linh giấy, động tác thuần thục cắt thành một người giấy xinh xắn.

Sau đó, Lý Trường Thọ thổi một hơi vào người giấy, tiện tay ném ra ngoài, người giấy này ở trên không trung lộn một vòng, rơi xuống trước mặt Linh Nga, hóa thành một đồng tử nho nhỏ.

Người giấy đồng tử giơ tay nhấc chân, không ngừng hô "Ha ha, hắc, ha", tay nhỏ không ngừng đấm thẳng về phía trước.

Linh Nga nhất thời nhìn đến tán thưởng...

Lý Trường Thọ cười nói: "Thế nào?"

"Sư huynh, cái này chơi rất vui nha!"

Chơi, rất vui sao?

Đây chính là thần thông chủ lực trong dây chuyền giết người dương hôi phục vụ quàn linh cữu và mai táng!

"Đến đây đi, hôm nay ta sẽ truyền thụ pháp thuật Cắt Giấy Thành Người này cho muội, về sau ngươi cũng có thể... làm một người giấy dàn nhạc gì đó."

Vốn muốn nói cho nàng biết thêm mấy phần bản lĩnh khi đối địch, nhưng lại cảm thấy, nếu Linh Nga phải đi nghênh địch, chút thần thông này cũng là chuyện vô bổ.

"Truyền, truyền cho muội?" Linh Nga kinh ngạc hỏi một câu.

"Nếu không thì, ta có thể truyền cho ai?" Lý Trường Thọ lập tức cười đến híp cả mắt, "Muội cảm thấy, sau này ta sẽ thu đồ, hay là để cho sư phụ lại thu thêm một sư đệ sư muội nữa về đây?"

Linh Nga đầu tiên là sững sờ, sau đó lại vui mừng phấn khởi cười một tiếng, chắp tay ra sau lưng bước hai bước về phía trước, đi đến trước cái bàn.

"Sư huynh, đây chính là ngươi nói, ta muốn làm Tiểu sư muội duy nhất!"

Lý Trường Thọ cười không nói, bảo nàng bước lên phía trước...

Cầm tới một số tờ giấy dự bị mới, đầu tiên nói nguyên lý cơ bản của thần thông, sau đó lại nói pháp thuật cắt may người giấy, giao phó pháp lực, rồi truyền thụ phương pháp huấn luyện cơ bản nhất tâm đa dụng.

Tất nhiên, lựa chọn sử dụng như thế nào, thu thập mủ cây linh thụ, đó cũng là quy trình không thể thiếu.

Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng...

Thanh niên đạo giả ngồi trên ghế bành nói không ngừng, kiên nhẫn giảng giải thần thông diệu pháp.

Thiếu nữ mặc váy lụa linh mỹ, ngồi trên một chiếc ghế bành khác ở bên chiếc bàn.

Cơ thể nàng nghiêng qua một bên, cánh tay ngọc chống trên bàn, tay phải chống cằm, khi thì nghiêm túc nghe giảng, khi thì vụng trộm thất thần, không nhịn được nhìn khuôn mặt sư huynh nhà mình ở khoảng cách gần như thế này...

Nhưng luôn bị sư huynh phát hiện, đưa tay đánh mấy lần vào trán.

Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: "Nghiêm túc nghe, nếu trong vòng ba ngày học không được, sẽ phạt muội chép « Ổn Tự kinh » và « Thái Thượng Khai Ngộ kinh » một ngàn lần!"

Linh Nga lập tức run lên, nhanh chóng tập trung tinh thần, chăm chú nghe giảng.

Ổn Tự kinh thì thôi đi, Khai Ngộ kinh thật sự là kinh văn của Nhân giáo đạo thừa, số lượng từ hơn vạn lần...

Cùng lúc đó.

Nơi giao nhau của Nam Hải và Đông Hải, Tiệt giáo trứ danh đạo trường Kim Ngao đảo.

Ngao Ất đang chuẩn bị cho chuyện đại hôn của mình, đang cùng kiều thê chưa cưới của mình do cao thủ Long tộc hộ tống, vội vàng chạy về đảo.

Không còn cách nào khác, sư phụ Ô Vân đại tiên gọi hắn, hắn không dám chậm trễ nửa bước.

Nhưng mà, điều khiến Ngao Ất không nghĩ tới chính là, hắn vừa trở về Kim Ngao đảo, đã được một chùm kim quang bao phủ.

Chưa kịp đưa ra bất kỳ phản ứng nào, Ngao Ất trực tiếp bị đạo kim quang này cuốn đi, hút vào trong một động phủ bí mật.

Cũng may, hắn nhận ra đây là động phủ của sư phụ nhà mình...

Còn chưa nhìn thấy rõ hai thân ảnh ngồi phía trước, Ngao Ất đã nghe thấy sư phụ nhà mình ôn thanh hỏi hắn:

"Đồ nhi, vi sư nhớ rõ, hình như ngươi là Nhị Giáo chủ của Hải thần giáo trong Nam Hải?"

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 128

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.