Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoan nhân và ngoan nhân cùng ổn

Phiên bản Dịch · 1461 chữ

Chương 339: Ngoan nhân và ngoan nhân cùng ổn (1)

Trên đảo này có ẩn giấu một tầng kết giới, dựa vào thủ đoạn của Triệu Công Minh, đương nhiên nhìn thấu tầng kết giới sẽ không có vấn đề gì.

Bảo kính này hiện ra, trong một góc xó xỉnh được bao bọc bởi mấy khối đá ngầm, một vị nữ tử xinh đẹp mặc chiếc váy mỏng màu đỏ, đang nhắm mắt đả tọa...

Triệu Công Minh cau mày nói:

"Ta đã lặng lẽ suy tính mấy lần, nhưng chỉ suy tính ra, nàng có quan hệ với Tây phương, hoàn toàn không biết nàng theo đạo nào.

Tam muội, chúng ta có cần không biến thành người khác để gặp mặt nàng ta không?"

Khóe miệng Quỳnh Tiêu cong lên, khẽ nói:

"Chính là nàng!

Vừa nhìn đã biết chính là sinh linh nào đó thời viễn cổ, thượng cổ biến hóa, đang làm trò gì đó để quấy nhiễu tâm tư người khác?

Đại ca ngươi nhìn y phục nàng ta mặc đi, giống kiểu gì chứ!

Hừ, làm ô uế cũng đừng đi ra ngoài, làm ý cảnh cũng đừng che lấp nha!"

Triệu đại gia lập tức cười khổ một trận, mà Quỳnh Tiêu đã bắt đầu lôi kéo Hạm Chỉ giảng giải chuyện lát nữa Hạm Chỉ cần phải làm...

Như thế như thế, như vậy như vậy.

Rất nhanh Hạm Chỉ đã bừng tỉnh đại ngộ, nhỏ giọng nói:

"Đợi lát nữa Triệu sư tổ đi trước chạm mặt đối phương trước một lát, sau đó ngã xuống đất.

Quỳnh Tiêu sư tổ ngài lại đi ngang qua, nói Triệu sư tổ bị thương nghiêm trọng đến cỡ nào.

Sau đó đệ tử làm bộ đi ngang qua, nói với người kia rằng, “Đạo hữu, ta thấy việc này vẫn nên giải quyết riêng với bọn họ mới tốt, nếu làm lớn chuyện, không ai có lợi gì cả?"

"Thông minh, một chút đã hiểu rõ rồi nha."

Quỳnh Tiêu ôm cánh tay cười híp cả mắt, "Nhớ rõ chú ý đến vẻ mặt và giọng điệu, nhất định phải nói làm sao cho đối phương tin tưởng, ngươi phải để cho đối phương cân nhắc."

Hạm Chỉ lộ vẻ mặt nghiêm túc, cúi đầu lĩnh mệnh:

"Đệ tử nhất định sẽ không để cho hai vị sư tổ thất vọng!"

Triệu Công Minh cưỡi mây, giống như không có chuyện gì bay về phía mục tiêu chỗ hải đảo...

Dưới sự hỗ trợ của Tam muội, lúc này con đường “chạm mặt” của bọn họ đã thăng cấp một lần nữa.

Giống như tình huống ngày hôm nay, chuyện Triệu Công Minh cần làm, càng đơn giản hơn so với kịch bản bình thường...

Trên chỗ hoang đảo kia, trong nháy mắt Triệu Công Minh chủ động hiển lộ tung tích, Văn Tịnh đạo nhân đã phát hiện ra.

Lúc ấy nàng muốn lặng lẽ bỏ chạy, nhưng vừa định có động tác, đáy lòng lại sinh ra báo động mãnh liệt.

Giống như Văn Tịnh đạo nhân, từ viễn cổ, thượng cổ lẫn lộn, nhưng không có mấy người biết được ngoan nhân nàng theo hầu, linh giác của bản thân là linh mẫn nhất.

Vào lúc này trực giác đang nhắc nhở nàng, nếu trực tiếp bỏ chạy, chỉ sợ hôm nay sẽ có đại hung hiểm.

Ngược lại, chỉ cần bất động, sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì...

Nàng có Tây Phương giáo Thánh Nhân phong tỏa thiên cơ, theo hầu sẽ không bị người khác tuỳ tiện điều tra ra được.

Mà nàng có được cảnh giới tu vi như vậy, nếu không chủ động hóa ra bản thể, trừ phi Thánh Nhân lão gia, các cao thủ khác rất nhìn thấu nguyên hình của nàng.

Hơn nữa Văn Tịnh đạo nhân tự thân nghiệp chướng, đã sớm bị hương hỏa công đức rửa sạch sẽ, mặc dù nói giờ phút này công đức là số không, nhưng cũng sẽ không bị tuỳ tiện nhận mình là hạng người tà ma...

Do đó Văn Tịnh đạo nhân không hề hoang mang, tiếp tục ngồi ở đó làm bộ đả tọa, âm thầm nhìn chằm chằm, có lẽ vị đại đệ tử ngoại môn Tiệt giáo này chỉ đi ngang qua đỉnh đầu mình thôi.

Đương nhiên Văn Tịnh đạo nhân quen biết Triệu Công Minh, cũng biết Triệu Công Minh thần thông quảng đại, chỉ cần ném hai mươi tư viên Định Hải thần châu, có rất ít cao thủ dưới Thánh Nhân có thể đối phó được.

Nhưng nàng cũng không tin, bản thân mình có ngoại hình mê người như thế, lại không có nghiệp chướng, theo hầu được che giấu kỹ, vị đại đệ tử ngoại môn Tiệt giáo này sẽ không vô duyên vô cớ mà giết nàng!

Quả nhiên, Triệu Công Minh gần như... chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua chỗ của nàng.

Văn Tịnh đạo nhân ngừng thở, lẳng lặng đợi Triệu Công Minh từ đây đi qua, cũng làm xong chuẩn bị bỏ chạy hoặc đột nhiên gây khó dễ bất cứ lúc nào.

Thật ra nơi này vô cùng bí mật, lại còn có thể gặp được cao thủ như vậy...

Không lâu sau, Triệu Công Minh đã bay đến đỉnh đầu của Văn Tịnh đạo nhân.

Biến cố phát sinh!

Văn Tịnh đạo nhân chưa kịp đưa ra bất kỳ phản ứng nào, trên đám mây trong không trung kia, Triệu Công Minh đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu, ôm ngực, thân hình trực tiếp từ trên mây ngã ngửa ra, rơi xuống đám mây...

Khí tức hắn yếu ớt, đạo vận hỗn loạn, tạo người khác cảm giác đầu tiên chính là bị trọng thương, đột nhiên phát tác!

Chỉ nghe thấy một tiếng "bịch" rất nhỏ, một nam nhân oai hùng từ trên trời rơi xuống, mặt hướng lên trên, tay chân dang rộng, ngã trước mặt Văn Tịnh đạo nhân.

Văn Tịnh đạo nhân: ...

Chẳng, chẳng lẽ đây chính là, cuối cùng Thiên đạo lão gia cũng nhớ ra bản nữ vương đại nhân? Trực tiếp ban xuống cho nàng một huyết thực như vậy?

Huyết của cao thủ như thế này, tất nhiên...

"Ngươi, ngươi!"

Triệu Công Minh đột nhiên mở mắt ra, ra sức ngẩng đầu, tay run rẩy chỉ vào Văn Tịnh đạo nhân, tình cảm dạt dào hô câu:

"Đạo hữu cớ sao... cớ sao lại đánh lén bần đạo?"

Văn Tịnh đạo nhân vốn còn có chút kích động, vào lúc này đã không nhịn được sửng sốt, đỉnh đầu lập tức toát ra mấy dấu hỏi.

Đây là manh mối gì?

Nàng ở trong Hồng Hoang lẫn lộn lâu như vậy, lần đầu tiên gặp phải tình huống này...

"Đại ca! Đại ca người sao vậy?"

Đột nhiên, đáy lòng Văn Tịnh đạo nhân đánh lên hồi chuông báo động, một khí tức trống rỗng xuất hiện bên ngoài trăm dặm, một thiếu nữ lặng lẽ hiện thân, bước lên mấy bước xông tới đây.

Quỳnh, Quỳnh Tiêu tiên tử?

Không phải là Tiệt giáo Triệu Công Minh và Tam Tiêu sớm đã nhìn thấu thân phận của nàng rồi chứ, cho nên mới tính toán mai phục nàng ở đây?

Nhưng vì sao không trực tiếp ra tay đánh lén, mà, mà phải... như vậy...

Văn Tịnh đạo nhân mở mắt ngồi ở đó, ra vẻ trấn định, trong mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn tình hình trước mắt, âm thầm làm tốt chuẩn bị tổn thất vạn năm đạo hạnh, liều chết thi triển độn pháp trốn thoát!

Nhưng mà chuyện phát sinh kế tiếp đã làm Văn Tịnh đạo nhân cảm thấy chính nàng...

Không chỉ quá mức ngây thơ, mà còn sáu chân không giày.

...

Cùng lúc đó, hiện trường đại hội nguồn gốc tam giáo, tinh thần Lý Trường Thọ hơi lay động.

Đột nhiên có một cảm giác, hình như có một chuyện vui nào đó thể làm chính mình vui vẻ đang phát sinh ở một nơi nào đó?

Trong lúc đả tọa, Lý Trường Thọ khẽ nhíu mày, âm thầm bấm ngón tay suy tính.

Dựa vào việc hắn đã suy tính trong nhiều năm, rất nhanh... hắn đã xác định thứ gì đó mà mình suy tính không ra.

Từ khi thần miếu Hải Thần giáo phá vạn, phàm là những chuyện nào đó phát sinh có liên quan Hải thần giáo trong Nam Hải, Lý Trường Thọ đều có thể nhận được một số cảnh báo trước thời hạn, xem như chiếu cố Thiên đạo lão gia cho.

Lần này hình như là chuyện tốt.

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 114

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.