Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm sai dương cũng sai

Phiên bản Dịch · 1562 chữ

Chương 337: Âm sai dương cũng sai

Hình như mấy ngày trước vừa mới tiếp cận, cùng với tượng đất nhân duyên của Ngao Ất mọc ra tơ hồng đối ứng lẫn nhau, vào lúc này hai sợi tơ hồng đã quấn vào nhau, cũng từ từ kéo hai tượng đất nhân duyên tới gần nhau...

Nguyệt lão bưng chậu cây Tương Tư thụ quan sát một lát, cẩn thận suy tính, rất nhanh đã chậm rãi gật đầu.

Tình huống thế này, giống y hệt những lời Trường Thọ đã nói.

Có tình huống nào mà Nguyệt lão chưa từng nhìn thấy? Như vậy rõ ràng là điển hình —— * * lửa gần rơm đốt nguyên một đêm, cảm thấy đối phương cũng không tệ.

Ngay lập tức, Nguyệt lão lấy ra một chiếc kéo vàng bảo vật của Thiên đạo, răng rắc hai tiếng, cắt hơn phân nửa sợi tơ hồng của Ngao Ất và Hạm Chỉ, nhân duyên tượng đất của Hạm Chỉ đã lập tức dịch chuyển ra xa một chút.

Nguyệt lão lại kiểm tra sợi tơ trên người “Long nữ tương tư đơn phương”, phát hiện biểu tỷ này của Ngao Ất đã sớm có hai sợi tơ đỏ quấn vào nhau...

Chậc, phần lớn sợi tơ trong Long tộc đều là hỗn loạn như vậy, chỉnh sửa một chút là được.

Kiểm tra tượng đất nhân duyên của Tiểu Công chúa Giao Nhân tộc, phát hiện nàng ngược lại rất đơn thuần, chỉ có một sợi tơ hồng này thôi.

Sau đó, Nguyệt lão híp mắt mỉm cười, lấy ra một sợi tơ trên hỉ bào mặc trên người hỉ bào mình.

Nhẹ nhàng móc nối sợi tơ này với sợi tơ của Ngao Ất và Tiểu Công chúa Giao Nhân tộc, cẩn thận từng li từng tí quấn quanh mấy vòng, đánh một kết đồng tâm...

Khóa kín rồi nói sau.

"Trường Thọ, có thể yên tâm rồi."

Nguyệt lão nhẹ nhàng cười vài tiếng, đặt tượng đất nhân duyên của Ngao Ất và Tiểu Công chúa Giao nhân về chỗ cũ.

...

Dưới gốc cây hậu viện Đâu Suất cung.

“Hôm nay cơn gió trong Đâu Suất cung cũng an bình giống hệt như trước đây.”

Huyền Đô đại pháp sư duỗi lưng, nằm nghiêng trên tấm đệm êm dưới gốc cây, đưa tay lên gối đầu, nhàn nhã nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Thật thích.

Thần thông mà Đại pháp sư đưa cho Nguyệt lão, một quyển là « Tát Đậu Thành Binh », một quyển là « Vân Ngưng Lực Sĩ », điều này khiến Lý Trường Thọ cảm nhận sâu sắc, sau này mình có đã được phương hướng trọng điểm để bồi dưỡng.

Một người thành... danh sách quân chiến đấu của đại tập đoàn trong Hồng Hoang Nhân giáo?

Chuyện này...

Chỉ là, bất kỳ một bản nguyên bản thần thông nào, muốn tiến hành thay đổi, cần phải mất một một lượng lớn thời gian, tinh lực, linh cảm, ý nghĩ.

Lúc này Lý Trường Thọ vẫn chưa có cơ hội mở hai bản thần thông này, cũng không xác định, sau này bọn chúng có thể phát huy được tác dụng hay không.

Tóm lại không thể phụ nỗi khổ tâm của Đại pháp sư, trở về phải suy nghĩ thật kỹ một chút, ít nhất cũng phải nắm giữ nguyên bản thần thông...

Bên phía Hải thần miếu, Lý Trường Thọ dựa vào giấy đạo nhân lão thần tiên, đã viết xong phong tấu biểu lần thứ hai.

Sau đó, hắn đến tìm hai thần sứ trong Hùng trại, mang theo hai hùng nhân nửa vu đi tới một nơi vắng vẻ trong thôn xóm.

Hiện tại ý chỉ trong Thiên đình vẫn chưa hạ xuống, Lý Trường Thọ cũng không có cách nào bày thần vị của Ngọc đế trong miếu Hải thần, do đó hắn tìm một nơi trong làng chài làm “thí điểm”, để cho các thôn dân vừa bái tế Hải thần, cũng dùng hương hỏa thờ phụng “nam nhân phía sau Hải thần” chính là Ngọc Hoàng đại đế.

Đến ngày hôm nay, thần vị Ngọc đế ở nơi này đã tiếp nạp không ít hương hỏa, có lẽ có thể để cho Ngọc đế bệ sinh ra chút cảm ứng yếu ớt.

Lý Trường Thọ đến một nơi trong mật thất, bố trí xong tầng kết giới, cúi thấp đầu với ba nén hương trên bài vị của Ngọc đế, rồi nói:

"Tiểu thần có chuyện quan trọng khởi bẩm Ngọc đế bệ hạ."

Bài vị mạ vàng khảm ngọc lưu chuyển một chút gợn sóng đạo vận, hiển nhiên là đang đáp lại Lý Trường Thọ.

Chỉ qua một canh giờ sau, Đông Mộc Công đã vội vàng từ Thiên đình chạy đến, gặp mặt với Lý Trường Thọ ở Hải thần miếu.

Lý Trường Thọ cố ý quan tâm đến tinh thần của Đông Mộc Công, phát hiện đã ông ấy khôi phục như thường.

Mặc dù đã gặp cảnh ăn vạ, đối với nhóm luyện khí sĩ trong Hồng Hoang mà nói, là cảnh gặp mặt tương đối mới lạ lại uất ức, nhưng trước đó, Đông Mộc Công cũng không có tổn thất gì, chỉ bị trêu đùa ác ý một phen, hết giận rồi cũng không còn vấn đề gì.

Thật ra suy cho cùng, người bị ăn vạ trong Hồng Hoang, cuối cùng chỉ là bản lĩnh thần thông không bằng người ta mà thôi.

Hai người hàn huyên mấy câu, Lý Trường Thọ đã đưa phần tấu biểu thứ hai cho Đông Mộc Công.

Đông Mộc Công không dám trễ nãi, lập tức trở về phục mệnh, Lý Trường Thọ lại kêu lên: "Mộc Công khoan đã."

"Hả, làm sao vậy?"

Đông Mộc Công lại xoay người lại, lộ vẻ nghiêm mặt, nhìn vị lão giả có khuôn mặt hiền lành, tóc trắng xoá gầy gò ở trước mặt này.

Vào lúc này, dựa vào nhãn lực và tu vi của Đông Mộc Công, đã có chút không phân biệt được, đây rốt cuộc là Hải thần hóa thân hay là bản thể...

Đông Mộc Công nghiêm mặt nói: "Hải thần còn điều gì căn dặn?"

"Mộc Công có quen biết Nguyệt lão ở Nguyệt Lão điện không?"

"Đương nhiên là biết." Đông Mộc Công cười nói, "Trước đây cũng may có Nguyệt lão tương trợ, bần đạo mới thành chuyện tốt, bây giờ cùng phu nhân tương kính như tân, rất mỹ mãn."

Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, rồi nói: "Lát nữa nếu bệ hạ có ban ý chỉ đối với Nguyệt lão, kính mong Mộc Công căn dặn Nguyệt lão bốn câu.

Ta vốn định viết bốn câu này vào trong tấu biểu, nhưng lại nghĩ việc nhỏ như vậy, chỉ là chuyện của vi thần chúng ta, nếu trình cho bệ hạ xem, không khỏi có chút nghi ngờ đang khoe khoang."

"Ồ?" Đông Mộc Công nói, "Kính mong đạo hữu nói rõ."

Lý Trường Thọ căn dặn: "Nếu Nguyệt lão đại diện cho Thiên đình đi ra ngoài, phải luôn ghi nhớ rằng…

Không thể lấy tu vi cao hay thấp để nói về tôn ti, càng không thể lấy thọ nguyên dài hay ngắn để xếp hàng bối phận.

Hành động và cử chỉ đều đại diện cho uy nghi của bệ hạ, không nên hứa hẹn mọi chuyện, ổn thỏa làm việc."

Đông Mộc Công nghe vậy thì hơi suy tư, đã hiểu rõ ý tứ trong đó, làm đạo vái chào với Lý Trường Thọ rồi thở dài:

"Hải thần căn dặn như vậy, không chỉ nói cho Nguyệt lão nghe, mà bần đạo cũng thụ giáo."

Lý Trường Thọ mỉm cười vẫn không nói gì thêm.

Loại hiểu lầm nho nhỏ này có thể bán ân tình cho Mộc Công, không đâm thủng cũng không sao.

Mặc dù nội dung của phong tấu biểu này đơn giản, nhưng nếu so với một phong còn khó tả hơn rất nhiều.

Một là Lý Trường Thọ lo lắng, Ngọc đế sẽ cảm thấy huy động nhân lực như thế, giống như Thiên đình cố ý nịnh bợ Long tộc, từ đó sẽ dẫn đến khó chịu.

Thứ hai, sợ Ngọc đế dùng sức quá mạnh, bày ra hảo cảm quá mức đối với Long tộc, sẽ dẫn đến bước kế tiếp làm cho Long tộc khó có tể dựng lên lòng kính sợ đối với Thiên đình.

Trừ cái đó ra, hắn cũng không thể trực tiếp nói cho Ngọc đế biết nên làm như thế nào, chỉ có thể dâng tấu chương đưa kiến nghị, bất kỳ quyết đoán nào cũng để cho Ngọc đế định đoạt...

Vì vậy, Lý Trường Thọ lặp đi lặp lại cân nhắc việc dùng từ, sau khi chỉnh sửa mười mấy lần, mới cảm thấy ổn thỏa...

Còn hiệu quả như thế nào, vậy cũng chỉ có thể xem hậu sự, thuận tiện chờ Mộc Công tới đây lần nữa, để người đó đưa tới phản hồi.

Vừa tiễn Mộc Công rời đi, bản thể Lý Trường Thọ đã nghe thấy một giọng nói đang đè thấp.

Đương nhiên tiên thức trước đây đã bắt được tình huống, lúc nãy Hữu Cầm Huyền Nhã đi đến bên cạnh mình...

...

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 141

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.