Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giáo học phản hướng của Thọ (1)

Phiên bản Dịch · 1538 chữ

Chương 312: Giáo học phản hướng của Thọ (1)

Cảm giác của Lý Trường Thọ phát ra càng mãnh liệt ——

Hắn nhận được hướng dẫn từ tranh thờ Thánh nhân , sau đó mãi cho đến nơi đây, lại bị một chữ 'Đi' sắp xếp tiến vào bên trong, đến lúc này lại nhận được mệnh lệnh chuẩn xác …

Cũng không phải là Thánh Nhân lão gia đang hạ lệnh!

« Thái Thanh Đạo Hàm » có nói: 'Không phải ta nghĩ, không phải ta làm, không phải ta thiện ác, không phải ta lặp đi lặp lại.'

Chỉ từ điểm mà luận ra, Lý Trường Thọ đã hoàn toàn có thể hoài nghi, chính mình bây giờ, đang bị Đại pháp sư thúc đẩy!

Hơn nữa quan trọng nhất chính là…

Lý Trường Thọ nhìn siêu phẩm Trắc Cảm thạch cột trên cổ tay.

Khối Trắc Cảm thạch này, theo hắn tiến vào nơi đây từ lúc ban đầu, liền lấp lóe sáng ngời.

Có một cỗ tiên thức tuyệt cường lại ẩn mật, vẫn luôn đang nhìn chăm chú hắn.

Cùng những tiên thức khác với mình thỉnh thoảng sẽ quét đến, xuyên thấu qua công hiệu của bản thân【 Giang Sơn Tiểu Xã Tắc đồ 】,;

Đạo tiên thức này, thì trực tiếp khóa chặt ở trên chính người mình…

Đáng tiếc, có xem như Đại pháp sư ở sau lưng sai sử hắn, hắn cũng không cách nào không tuân theo mệnh lệnh của Đại pháp sư, hơn nữa việc này căn bản là không có cách nào kiểm chứng.

Đại pháp sư cũng là bắp đùi của mình, chỉ có thể coi đây là phí bảo hộ mình nộp lên…

Kỳ thật Lý Trường Thọ có thể đoán được một nguyên nhân khác mà Đại pháp sư đang làm việc, vẫn là dựa trên ý đồ gần đây.

Nhân giáo dương oai?

Nhân giáo khỏi cần dương oai?

Thái Thanh Lão Tử không người dám chọc, Huyền Đô đại pháp sư cũng không nhập kiếp nạn, Hồng Hoang thiên địa, hơn phân nửa luyện khí sĩ đều biết Nhân giáo thần bí, điều này đã đủ ‘uy' .

Lý Trường Thọ tiếp tục ẩn thân trong nước suy tư…

Cách đó không xa, Hùng Linh Lỵ đang khiêng tiên chùy chạy đến, phía sau nâng hai thi thể yêu thú, bởi vì chạy quá nhanh, nên theo sau một đường bụi mù.

Lý Trường Thọ ở trong nước nhìn chăm chú nàng một hồi, rất nhanh liền có chủ ý.

'Nhân giáo dương oai' bốn chữ này, có thể làm mưu đồ lớn, chỉ cần làm cho Nhân giáo ở đại hội tam giáo lần này trên hiện lộ uy phong, hào quang rạng rỡ là đủ rồi.

Muốn đạt được mục đích này, cũng không cần tự mình hắn xuất hiện.

Lý Trường Thọ toàn lực tản ra tiên thức, tìm kiếm người trước đây đã phát hiện mấy lần, nhưng đều chủ động tránh đi… Hữu Độc sư muội.

Tiếp theo, một cái pháp bảo nhân rõ ràng là không đủ.

Cơ hồ chỉ là trong nháy mắt, Lý Trường Thọ đã tìm được Hữu Cầm Huyền Nhã ngay ở sáu trăm dặm ngoài kia, đang cùng yêu thú đấu pháp;

Phụ cận Hữu Cầm Huyền Nhã còn có mấy nam đệ tử của Nhân giáo đạo thừa, đang phối hợp với Hữu Cầm Huyền Nhã, đấu pháp chém giết với hai con yêu thú…

Đáng nhắc tới chính là, mấy nam đệ tử Nhân giáo đạo thừa này không phải là người của Độ Tiên môn.

Hai mắt Lý Trường Thọ tỏa sáng, cho Hùng Linh Lỵ mấy tấm Thần Hành phù và Khinh Thân phù vừa vẽ xong, để khi nàng lên đường giảm bớt sự tiêu hao thể lực;

Sau đó thì thi triển độn pháp, chạy về chỗ Hữu Cầm Huyền Nhã.

—— việc làm náo động này, vẫn nên tìm nhân sĩ chuyên nghiệp mới ổn thỏa.

Không bao lâu…

"Hữu Cầm sư muội?"

Trường Thọ sư huynh!

Đang ngự kiếm đấu yêu - Hữu Cầm Huyền Nhã, nghe vậy lập tức xoay người lại, nhìn về phía phương hướng thanh âm bay tới.

Rồi thấy…

Vị sư huynh mà đáy lòng mình vẫn luôn lo lắng, giờ phút này đang đứng trên ngọn cây của một cây đại thụ cách xa trăm trượng, tóc dài, góc đạo bào theo gió lắc lư, đối diện với mình để lộ ra ý cười khinh đạm.

Một cái chớp mắt kia, đáy lòng Hữu Cầm Huyền Nhã bị ý cười này lấp đầy, trên gương mặt xinh đẹp vốn có chút mồ hôi liền thêm mấy phần mừng rỡ, khắc chế, nhưng dù sao cũng không che giấu được nụ cười mỉm.

Tâm hoa nở rộ, nơi đây chỉ có lẫn nhau.

Chợt nghe…

"Hữu Cầm sư muội mau ra tay! Bên này không chịu được nữa!"

"Vị đạo hữu kia, hẵng xin tới tương trợ, hai con yêu thú này hết sức lợi hại!"

Thiếu đi phi kiếm của Hữu Cầm Huyền Nhã gấp rút tiếp viện, mấy tên nam đệ tử trong nháy mắt liên tục bại lui, chỉ có thể cao giọng hô to.

Hữu Cầm Huyền Nhã liền vội vàng xoay người, mười sáu thanh phi kiếm chân hỏa thiêu đốt Huyền Thanh lần nữa gào thét xuyên qua, miễn cưỡng áp chế hai con yêu thú lần nữa.

Bờ môi Lý Trường Thọ khẽ nhúc nhích, tất nhiên là đang dẫn âm cho Hùng Linh Lỵ.

Thiếu nữ thiết tháp giờ phút này đã mò tới phía sau hai con yêu thú, tay trái giơ cao tiên chùy, tay phải nắm cầm trường xoa, bỗng từ trong rừng thoát ra, hô lớn một tiếng:

"Nhân giáo đệ tử Hùng Linh Lỵ, trảm yêu trừ ma thật ra sức!"

Ngoài bảo đồ, đang ngồi ở trên mây 'Mèo khen mèo dài đuôi' Huyền Đô đại pháp sư, nghe thấy lời Hùng Linh Lỵ la lên, thiếu chút đã cười ra tiếng.

Khục, đoan trang, cao lãnh, phong phạm cao thủ …

Trong bảo đồ, Hùng Linh Lỵ hô xong khẩu hiệu, thân thể cao lớn nhảy lên một cái, tiên chùy tay trái ấp các đạo sấm sét, trường xoa tay phải ném mạnh, đâm vào phần lưng một con báo yêu ba đầu!

Trong nháy mắt, vài tiếng hô quát, thiếu nữ người Vu nhảy lên hai cái, hai con yêu thú có thể so với chiến lực người bình thường tộc Nguyên Tiên, nhanh chóng rải xác...

Mấy tên nam đệ tử Nhân giáo ngơ ngác nhìn Hùng Linh Lỵ đẫm máu mà đứng, vội vàng làm đạo vái chào gửi lời cảm ơn.

Hùng Linh Lỵ không nhìn đến bọn họ, xiên đất trong tay hóa thành cát chảy tản mất, khiêng tiên chùy, chạy về lại bên cạnh Hải thần đại nhân nhà mình, lộ ra khuôn mặt nụ cười vui vẻ.

"Trường Thọ sư huynh!"

Hữu Cầm Huyền Nhã quanh người xoay quanh đạo đạo phi kiếm, không lo lắng nghỉ ngơi, liền vội vàng nghênh đón Lý Trường Thọ bên này.

Mấy vị nam đệ tử kia thấy thế, nhướng mày.

Lý Trường Thọ sao mà không nhìn thấu tâm tư nhỏ của bọn họ?

Nhưng bây giờ, hắn xác thực cần đến hỗ trợ của Hữu Cầm Huyền Nhã, cho nên chắp tay hành lễ, mở miệng lời nói: "Trước đã làm phiền mấy vị đạo hữu chiếu cố sư muội ta."

Mấy nam đệ tử cũng coi như biết điều, từng người hoàn lễ cáo từ.

Hữu Cầm Huyền Nhã lại nói: "Sư huynh, mới là ta giúp bọn họ, không cần phải vì đó nói lời cảm tạ."

Lý Trường Thọ: …

"Hữu Cầm sư muội, thế sự hiểu rõ thành học vấn, ân tình lão luyện tức văn chương, đạo lí đối nhân xử thế bốn chữ này, cho dù là thân ở tiên đạo, cũng không nên xem nhẹ, dù sao cùng tiên lộ làm bạn cũng là người và sinh linh."

Hữu Cầm Huyền Nhã cùng Đại pháp sư nào đó không có tính danh cụ thể, đồ trong đồ ngoài, cùng lúc chậm rãi gật đầu.

Hữu Cầm Huyền Nhã đáy lòng nói: ‘Mỗi lời nói của sư huynh, đều để người dư vị không thôi, ta nên hảo hảo ghi lại mới đúng.'

Đạo môn của Huyền Đô đại pháp sư có ít cao thủ, suy nghĩ tự nhiên sẽ so với Hữu Cầm Huyền Nhã khác biệt ——

'Này cách nói của Tiểu Trường Thọ, ngược lại không tồi, phẩm vị tinh tế, lại có một chút đạo lý.'

Trong bảo đồ;

Lý Trường Thọ nói: "Sư muội, trước đi theo ta, nơi này không phải chỗ nói chuyện."

"Ừm, " Hữu Cầm Huyền Nhã nhẹ nhàng gật đầu, lại làm đạo vái chào với Hùng Linh Lỵ, hô câu: "Đệ tử kiến quá sư thúc."

Hùng Linh Lỵ nháy mắt mấy cái, lập tức chân tay luống cuống, trên khuôn mặt nhỏ viết đầy vẻ mờ mịt.

Nàng như thế nào đã thành bối phận thúc bá rồi…

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 129

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.