Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gấu nhỏ bái sư ký (1)

Phiên bản Dịch · 1514 chữ

Chương 302: Gấu nhỏ bái sư ký (1)

Nữ đệ tử ở bên cạnh trừng mắt nhìn gia hỏa này, lập tức cười ôn hòa đáp lại Lý Trường Thọ: "Linh Lỵ sư muội ngoại trừ khí lực hơi lớn một chút ra, ở chung với chúng ta rất hòa hợp, cũng rất được trong môn phái coi trọng."

Hùng Linh Lỵ ở một bên cười cười có chút nhăn nhó, giống như đứa trẻ được khích lệ.

Lý Trường Thọ lại hàn huyên vài câu, lại hỏi sư phụ Hùng Linh Lỵ ở đâu, hắn muốn đi bái kiến một chút.

—— Cái này chỉ là để phù hợp với thân phận biểu huynh.

Nhưng mà, trên mặt mấy tên đệ tử Tiêu Dao tiên tông lập tức hiện ra vẻ cổ quái, từng nào người nấy đều ấp úng.

Hùng Linh Lỵ bẹp bẹp miệng, nhỏ giọng nói: "Biểu huynh, sư phụ ta bị ta không cẩn thận làm bị thương, lần này không có tới..."

Lý Trường Thọ: ...

"Biểu muội, muội đây! Làm sao lại đả thương sư phụ của mình?"

Mây vị đệ tử trẻ tuổi ở bên cạnh cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng vị sư tỷ ôn nhu kia vẫn nói: "Việc này trong môn phái đã trách phạt Linh Lỵ... Vị đạo hữu này không biết nên xưng hô như thế nào?"

Lý Trường Thọ cười nói: "Trường Thọ, Lý Trường Thọ, đệ tử Độ Tiên môn."

"Kia, Linh Lỵ, ngươi muốn ở đây ôn chuyện với biểu huynh của ngươi không?"

"Có thể không?"

Hùng Linh Lỵ lập tức hai mắt tỏa sáng, giọng dịu dàng hỏi.

Mấy vị đệ tử Tiêu Dao tiên tông đồng loạt gật đầu, động tác đều nhịp, giống như đã diễn luyện qua rất nhiều lần.

Lý Trường Thọ thấy vậy, trong lòng đại khái hiểu rõ.

Thế là, Hùng Linh Lỵ tạm thời ở lại ôn chuyện, Lý Trường Thọ bắt đầu truyền thanh, cường điệu với nàng tầm quan trọng việc mình là biểu huynh không phải là Hải thần.

Cũng căn cứ theo hoàn cảnh địa lý của Hùng trại, nghĩ ra một câu chuyện họ hàng xưa hư cấu vượt qua Nam Thiệm Bộ Châu —— 《Dì hai gả đi xa》.

Hùng Linh Lỵ lấy ra một cái đệm giống như đệm cói lớn, khéo léo ngồi bên cạnh Lý Trường Thọ.

Bởi vì đùi quá to, ngồi xếp bằng có hơi khó chịu, Hùng Linh Lỵ trực tiếp ngồi xuống, hai chân cuộn lên, dùng một đôi thiết giáp 'Nhu đề' thật lớn, ấn mép chiến váy của mình.

Tửu Cửu ở bên cạnh vốn định ngay lập tức lại gần nhìn nhìn, nhưng nghĩ tới Linh Nga trước khi căn dặn, chỉ có thể lắc đầu, ngồi ở kia buồn chán rung chân.

Điều này cũng làm Lý Trường Thọ cảm thấy hơi kỳ quái.

Hữu Cầm Huyền Nhã lại nghiêm túc…

‘Biểu muội của Trường Thọ sư huynh… Cũng ưu tú như vậy.’

Nàng nghĩ nghĩ vẫn là không đi về phía đó chào hỏi, để huynh muội bọn họ ở đó ôn chuyện trong chốc lát.

Lúc Tửu Ô sư bá từ đằng xa đi về cũng giật nảy mình, còn tưởng rằng bên cạnh Lý Trường Thọ có thêm một cái nũi giả, tập trung nhìn lại thì thấy trên cái núi giả kia còn có một cái đầu thiếu nữ xinh xắn.

Hơi hoảng sợ.

Đạo nhân lùn này lập tức nhíu mày ngưng thần, lại phát hiện, từ Tiêu Dao tiên tông đến Độ Tiên môn và mấy nhà đạo thừa bên cạnh có không ít ánh mắt trong bóng tối nhìn về phía Lý Trường Thọ và thiếu nữ kỳ quái này.

Hắn vừa ra ngoài một hồi, đây là xuất hiện tình huống gì?

Không phải thiếu nữ này thấy Trường Thọ sư điệt mi thanh mục tú, anh tuấn tiêu sái, túc trí đa mưu, nho nhã lễ độ, đến cưỡng ép?

Chuyện này phải làm sao đây, hạnh phúc cả đời của Tửu Cửu!

"Khục," Tửu Ô ho một tiếng, tiếp tục cất bước đi về phía trước.

Mà Tửu Ô tới gần hơn lại nghe thấy thiếu nữ kia nói thầm tràn đầy u oán.

"...Về sau cha mẹ ta không thích ta liền đem ta ném tới phía bắc, không bái được sư phụ cũng không cần trở về.

Lúc ấy tìm lại tìm, tất cả mọi người đều không nhận ta.

May mà ta học được một thân bản lĩnh đi săn, ngày bình thường đi săn trong núi, ăn thịt nướng nên cũng không đói bụng.

Hơn nữa biểu huynh ngươi biết không, có một số dã thú lớn, bọn họ còn có thể biến thành hình người nữa."

Tửu Ô dưới chân trượt, Lý Trường Thọ cũng là khí tức không thuận, ở đó ho khan vài tiếng.

Đây cũng là...

[ Vu nhân đi săn bầy yêu, tìm đạo thừa Nhân tộc để cầu tiên đạo trường sinh? ]

Hùng Linh Lỵ lại ủy khuất nói thầm:

"Sau đó cuối cùng cũng có một tiên môn thu nhận ta, bọn họ để ta làm tạp dịch, nhưng cho ta cơm ăn, ta lập tức đáp ứng.

Mẫu thân nói, ăn thịt mãi cũng không tốt.

Nhưng về sau lúc đi săn ở trên núi không cẩn thận nướng ăn luôn linh thú hộ núi của bọn họ.

Lúc ấy ta cũng không biết vật sống trên núi là không thể ăn mà, kết quả bọn họ lại đuổi ta ra ngoài..."

[ Ăn nhầm linh thú hộ núi, lại bị đuổi ra khỏi tiên môn? ]

Tửu Ô bất động thanh sắc ngồi xuống bên cạnh, tiếp tục nghiêng tai nghe.

Hùng Linh Lỵ lại thở dài, tiếp tục giảng thuật hành trình bái sư gian khổ của mình.

"Sau đó, ta ở trong núi lăn lộn mấy năm, đánh sạch toàn bộ con mồi trên núi, ta nghĩ chuyển sang nơi khác...

Ngươi không thể để mình bị chết đói được, không phải sao!

Có ngày ta nhìn thấy một con rắn lớn đang đánh nhau với một vị lão thần tiên, ta liền theo cách mà cha ta dạy, dời một tảng đá nhỏ ở bên cạnh ném tới, đập ngã con rắn kia.

Sau đó, biểu huynh ngươi đoán sẽ thế nào?"

Lý Trường Thọ cười nói: "Lão thần tiên kia chắc là đã nhận ngươi làm đồ đệ?"

"Ừm ừm!" Hùng Linh Lỵ nặng nề gật đầu, "Đây chính là người sư phụ thứ nhất của ta!"

"Thứ nhất!"

Lý Trường Thọ nghẹn họng, suýt nữa thì quỳ lạy cái vị Đại muội ở bên cạnh này.

Hùng Linh Lỵ thở dài, tiếp tục nói:

"Sau khi ta lên núi đã đổi bốn cái sư phụ...

Sư phụ thứ nhất nói ta và hắn có duyên, mang ta về núi, truyền cho ta tiên pháp, để ta học tập thuật pháp."

Lúc này Hùng Linh Lỵ đã là Phản Hư cảnh cấp một, tính toán thời gian thì tư chất tu tiên của nàng cũng là tiêu chuẩn tiên miêu chất lượng tốt.

"Sau đó thì sao?"

Lý Trường Thọ sắc mặt cổ quái hỏi một câu.

Hùng Linh Lỵ thầm nói: "Lúc ta học cưỡi mây, không cẩn thận từ trên mây ngã xuống, đập vỡ đan lô của sư phụ.

Lúc ấy ta rất hoảng hốt, vốn định vụng trộm mang đan lô ném ra phía sau núi, kết quả lúc ném đi không cẩn thận dùng sức hơi lớn một chút, đập sư phụ đang tu hành ở trên cây hôn mê bất tỉnh.

Sau đó... Trong tiên môn có hai vị lão gia tìm ta giáo huấn, để ta bái cái sư phụ thứ hai..."

Lý Trường Thọ không nhịn được một tay nâng trán.

Tuy Vu nhân có huyết mạch là Nhân tộc nhưng lại có nửa vu lực, chiến lực bộc phát trong nháy mắt, cho dù đối phương có đề phòng cũng đủ để diệt Nguyên Tiên làm bị thương Chân Tiên.

Sư phụ thứ nhất của Hùng Linh Lỵ không biết cân nhắc trước, trực tiếp thu nhận đồ đệ nửa vu...

"Ai," Hùng Linh Lỵ thở dài yếu ớt, nói, "Khả năng chờ xong việc ở nơi này, trở về ta sẽ có cái sư phụ thứ năm...

Biểu huynh, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ."

Lý Trường Thọ nghĩ nghĩ, truyền thanh nói: "Trước không cần nghĩ cái khác, trong lòng mặc niệm biểu huynh ba trăm lần."

"Được!" Hùng Linh Lỵ gật đầu đáp ứng, ngoan ngoãn mặc niệm ở trong lòng.

Sau đó, Lý Trường Thọ liền đi về phía bên cạnh phí sức thăm dò thân thể, cuối cùng ở một bên khác của 'Đại mà tráng' Hùng Linh Lỵ, tìm được 'Tiểu mà xảo' Tửu Ô sư bá.

Lý Trường Thọ truyền thanh nói: "Sư bá, ngài... Có thiếu đệ tử hay không?"

Tửu Ô lập tức run rẩy, mặt cũng trắng bệch.

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 145

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.