Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tại sao Hải thần lại ở đây? (2)

Phiên bản Dịch · 1525 chữ

Chương 301: Tại sao Hải thần lại ở đây? (2)

Do đó cho dù là Độ Tiên môn không có đủ thực lực, cũng có thể có được một chỗ ngắm cảnh không tệ, rất gần vùng linh hồ đó.

Bảo thuyền Độ Tiên môn bay đến khoảng cách còn mấy trăm dặm nữa sẽ tới trận, có mười mấy thân ảnh cưỡi mây bay về phía trước nghênh đón.

Người đến nghênh đón, tất nhiên là Nhân giáo đạo thừa, cũng là một trong năm nhà tiên tông chủ sự trong đại hội lần này, tên tông là Tiêu Dao.

Tên môn phái này tùy tính, thoải mái, lại bình thường, nhưng quả thật nhà đạo thừa này không hề đơn giản.

Chỉ cần ở chỗ này phụ trách tiếp khách, đã có hai tên Kim Tiên, tám tên Thiên Tiên, và sáu tên đệ tử trẻ tuổi chưa thành tiên nhưng có tư chất tuyệt hảo...

Điều này khiến nhóm người Độ Tiên môn cũng cảm thấy hơi áp lực.

Nhưng rất nhanh Lý Trường Thọ đã phát hiện, có lẽ về phương diện nào đó tiên tông Tiêu Dao này cũng không khác biệt gì với Độ Tiên môn bọn họ...

Thậm chí còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Sáu đệ tử ở nơi này, có bốn người đã mất đi khí tức Tiên Thiên âm dương.

Bản nguyên Thiên Tiên như thế nào, ngược lại Lý Trường Thọ nhìn không thấu, nhưng từ cách phối hợp của tám tên Thiên Tiên bốn nam bốn nữ này, và độ thân mật khi bọn họ cưỡi mây, ít nhất cũng có hai đôi thần tiên quyến lữ...

Đúng là • Nhân giáo đặc sắc!

Bởi vậy cũng có thể thấy, Đại pháp sư vì sự phát triển của Nhân giáo mà cố gắng đến cỡ nào... để các đệ tử Nhân giáo dốc hết sức lực.

Nhóm người Tiêu Dao tiên tông tới nghênh đón, đi đầu tiên là hai Kim Tiên mặc đạo bào, khuôn mặt trung niên, đã bắt đầu ngửa đầu cười to, tiếng cười truyền đến mấy trăm dặm, chỉ sợ người bên cạnh không nghe ra được.

Bốn nhà tiên tông liên thủ chủ sự đại hội đều tiếp đãi không biết bao nhiêu đợt sóng người trong giáo; mà Tiêu Dao tiên tông bọn họ, trước sau tổng cộng cũng chỉ có năm lần cơ hội được đăng tràng.

Theo quy tắc cũ trong Hồng Hoang, cười càng lâu càng tỏ ra thân cận lại không có địch ý...

"Ha ha ha ha!"

"Ha ha ha ha, khụ khụ, ha ha ha ha!"

"Vô Ưu sư đệ, sáu ngàn năm không gặp, có khoẻ không vậy! Ha ha ha ha!"

"Nhờ phúc của sư huynh, mọi chuyện đều ổn thỏa, ha ha ha ha..."

Các vị trưởng lão cũng nghênh đón, ngoại trừ Vong Tình thượng nhân, phần lớn đều tươi cười tìm người bắt chuyện.

Mà sáu vị đệ tử Tiêu Dao tiên tông kia cũng thân thiện tiến lên đón, tìm các đệ tử trong Độ Tiên môn để giao lưu.

Đại hội lần này có thể làm tam giáo một nhà tình thân hay không thì không thể biết được.

Nhưng bọn hắn đều là Nhân giáo đạo thừa, nếu sau này có thể tu thành Kim Tiên, cũng sẽ gọi nhau là sư huynh đệ, sư tỷ muội, trong xưng hô đó không thể tỏ ra quá xa lạ.

Thân là • người lĩnh đội thật sự, Hữu Cầm Huyền Nhã khẽ nhíu mày, cõng đại kiếm đi tới trước mặt chúng đệ tử, lập tức làm cho vùng trời này thêm mấy phần sáng ngời.

Thân là • người lĩnh đội góp đủ số lượng, Lý Trường Thọ mỉm cười trốn trong nhóm đệ tử, thấy nhóm đệ tử bên mình chủ động nghênh đón, bắt chuyện với sáu vị đệ tử trẻ tuổi bên Tiêu Dao tiên tông, hắn cũng vui vẻ khi không ai chú ý đến.

Không bao lâu, trưởng lão Độ Tiên môn thu hồi bảo thuyền, một nhóm chín mươi chín người, đi theo đoàn tiên tiếp khách bên Tiêu Dao tiên tông, cưỡi mây tiến vào hội trường bồn địa.

Quả nhiên bọn họ được sắp xếp ở vị trí gần phía trước, độc chiếm một khu vực nhỏ bên hồ.

Không giống với lần đại hội bên Long cung kia, lần này Kim Tiên, Thiên Tiên, Chân Tiên và người chưa thành tiên đều nhập tọa cùng nhau.

Các nhà tiên tông đều như nhau, không ai có thể làm đặc thù hóa.

Trên mặt hồ từng đóa kim liên bảo tọa, rõ ràng là để lại cho những tiên nhân trong Ngọc Hư cung Côn Luân sơn, và chúng tiên đảo hải ngoại Tiệt giáo.

Lý Trường Thọ tính toán sơ lược số lượng kim liên làm bảo tọa bên dưới.

Đoán chừng, lát nữa chỉ là mấy tiên nhà đạo trường bên Tiệt giáo tới đây, có thể chen kín mặt hồ...

Nhóm người Độ Tiên môn vừa nhập tọa, Chưởng môn Độ Tiên môn đã cùng mấy vị đạo hữu Kim Tiên, cưỡi mây nói chuyện phiếm.

Các vị trưởng lão cũng không quá ràng buộc đệ tử, cố gắng thể hiện đặc điểm bên ngoài “thanh tĩnh vô vi” của Nhân giáo bọn họ.

Nhưng quả thật Hữu Cầm Huyền Nhã có chút thu hút sự chú ý của người khác.

Không lâu sau, đã có một tiêu miêu trẻ tuổi tướng mạo nho nhã, thân mặc áo bào trắng, bước chân mây bay nước chảy, từ bên cạnh khu vực Tiêu Dao tiên tông dạo bước tới.

Người này đến trước mặt Hữu Cầm Huyền Nhã, lộ ra một nụ cười ấm áp, tỏa ra mị lực lỗi lạc bất phàm của nam tử.

"Vị sư muội này, ta chính là Chưởng môn nhất mạch Tào Tri bên Tiêu Dao tiên tông..."

Keng!

Đại kiếm phía sau Hữu Cầm Huyền Nhã đột nhiên rút ra khỏi vỏ, đầu ngón tay nàng gảy lên, đại kiếm như nước chảy mây trôi xoay quanh nửa vòng, cắm vào người trước mặt!

Lưỡi kiếm cách mũi chân của đối phương chỉ có nửa tấc!

"Đắc tội, cáo từ, sư muội đừng trách."

Người này thức thời nói một câu rồi vội vàng rút đi, rước lấy mấy tiếng cười liên tục của đệ tử bên Tiêu Dao tiên tông.

Hữu Cầm Huyền Nhã giống như không có chuyện gì xảy ra, lẳng lặng ngồi xếp bằng ở đó, nhắm mắt dưỡng thần.

Chỗ ngồi trong góc nhất của nhóm người Độ Tiên môn đương nhiên là chuyên dành cho Lý Trường Thọ, bên cạnh hắn chính là vị trí của thấp đạo nhân Tửu Ô, chỉ là Tửu Ô đi chạy vặt, lúc này vẫn chưa trở về.

Vừa tiến vào bồn địa này, Lý Trường Thọ đã dùng tiên thức dò xét cửa ra vào ở nơi này, cũng thiết lập sẵn con đường để rút lui.

Dưới mặt đất tồn tại nghịch Ngũ Hành đại trận, ngũ hành độn thuật không có cách nào thi triển.

Hắn phóng tinh thần, bắt đầu thi triển Phong Ngữ chú giám sát bốn phía.

Nhưng lần này, Phong Ngữ chú vừa thôi phát, trong tai Lý Trường Thọ nghe thấy một trận vù vù, nguyên thần có chút choáng váng.

Còn có cấm chế phản thám thính như thế?

Hồng Hoang rộng lớn, thật sự không thể khinh thường đại thủ tử ở khắp nơi này...

Đây là lần đầu tiên sau khi thăng lên độ kiếp, Phong Ngữ chú bị mất linh.

Lý Trường Thọ thầm nhíu mày, nhắm mắt đả tọa, trong nháy mắt đã giải trừ điểm khác thường trong nguyên thần.

Thật sự cho rằng, hắn chỉ có một cách dùng Phong Ngữ chú này để giám sát bị động sao?

Không sai!

Hắn thật sự chỉ có một cách giám sát bị động này...

Mặc dù có đủ cách chủ động dò xét, nhưng bị động nghe lén khắp nơi, cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Lý Trường Thọ đang suy nghĩ đối sách, tiên thức cũng đang lan truyền khắp bồn địa, phát hiện có một nhóm người đang đi lướt qua cách phía sau mình không xa, hình như là người của Tiêu Dao tiên tông.

Trong đó có một hán tử làm người ta chú ý nhất, thân hình vô cùng cường tráng, có lẽ là tu hành nhục thân...

Hả?

Tại sao khí tức của người này lại có chút quen thuộc như thế?

Đúng lúc này, “hán tử” kia cũng đang dừng chân phía sau Lý Trường Thọ, cơ thể cường tráng dò xét về phía Lý Trường Thọ, trên khuôn mặt đáng yêu tràn đầy nghi hoặc, nhìn chằm chằm bên mặt Lý Trường Thọ một lát.

Khí tức này giống như thân hình thiết tháp, còn có khuôn mặt đáng yêu này nữa...

Trong lòng Lý Trường Thọ run lên, đột nhiên giật mình, đã nhận ra người này là ai!

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 152

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.