Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái đồ tôn này...(2)

Phiên bản Dịch · 1764 chữ

Chương 277: Cái đồ tôn này...(2)

Lão gia tử này vừa đi, Giang Lâm Nhi thở ra một hơi, không tự chủ được toàn thân đổ mồ hôi lạnh...

"Vị Vạn trưởng lão này thật sự rất lợi hại."

"Sư tổ," Lý Trường Thọ bưng hai cái bảo túi kia tới, "Dùng tốt mấy đan dược này, xin đừng cho Vạn Lâm Quân trưởng lão tăng thêm nhân quả."

"Đây là..."

Giang Lâm Nhi nháy mắt mấy cái, nhận lấy bảo túi xem xét một phen, như nhặt được chí bảo.

Độc đan Vạn trưởng lão luyện chế!

Tiếp đó Giang Lâm Nhi cũng không dám chậm trễ nữa, trước khi đi nhìn chăm chú Lý Trường Thọ một hồi, lắc đầu, lại gật đầu, một hình ảnh cao thâm khó dò.

Chọn tuyến đường đi Đông Hải, chạy tới phía đông Đông Hải tìm Thiên Nhai Hải Giác.

Ở thời viễn cổ, Hồng Hoang thiên địa vốn là vô biên vô hạn, sau đại chiến tam tộc Long Phượng Kỳ Lân, thiên địa vỡ nát, Hồng Hoang thiên địa chỉ còn lại năm đại bộ châu.

Mà mảnh vỡ bị đánh nát rải rác ở xung quanh Hồng Hoang thiên địa, biến thành ba ngàn thế giới.

Ba là chỉ hư, ba ngàn ý chỉ vô tận.

Thượng cổ đại chiến Vu Yêu đánh tới gần cuối kỳ, một nồi không chứa nổi Yêu sư Côn Bằng, âm thầm khiêu khích hai vị tổ vu —— 'Tính khí bạo' Thủy tổ vu Cộng Công và 'Tính khí hỏa' Hỏa tổ vu Chúc Dung.

Bạo bạo gặp nhau, đánh ngã Bất Chu Sơn, trụ trời sụp đổ dẫn đến nước Thiên hà đổ xuống nhân gian, trời đất lại quay về hỗn độn.

Cái này thì có Nữ Oa bổ thiên, Bắc Châu Lô Châu Huyền quy gặp nạn, Thánh Nhân chém bốn cái chân to của Huyền quy chống lên như hôm nay.

Theo sát đó Đạo Tổ và sáu vị Thánh Nhân ra tay, lấy thần thông vô thượng bao lấy thiên địa Hồng Hoang, cũng bảo vệ được bốn cái trụ trời.

Để năm bộ châu và ba ngàn thế giới không mất liên hệ, Đạo Tổ có lưu lại chỗ môn hộ ở gần bốn cái trụ trời để ra vào năm bộ châu, đây chính là căn nguyên của bốn phía 'Thiên Nhai Hải Giáp'.

Dần dần, bốn phía Thiên Nhai Hải Giáp này bởi vì luyện khí sĩ lui tới, cảnh đẹp lạ nhiều không đếm xuể, cũng liền trở thành thánh địa nhiều người thành tu tiên tán tu.

Giang Lâm Nhi từ Độ Tiên Môn tới, bí mật đi biệt tích một ngày một đêm đã tới phía đông Đông Hải Thiên Nhai Hải Giáp.

Nhìn ra xa xa, một toàn thành lớn liền nhau, mấy chỗ tiên đảo nổi bồng bềnh giữa không trung.

Lúc Giang Lâm Nhi đến đây, mặt trời đã lặn về phía tây, trên mặt biển lấp lánh kim quang, phía tây ngày buông xuống lửa đốt liền mây, phía đông lại trải rộng sao trời...

Một cái vân trụ vô cùng to lớn đứng sững giữa trời đất, bên trên không biết cao bao nhiêu, lọt vào trong tầm mắt không biết rộng bao nhiêu.

Đoạn đường này, Giang Lâm Nhi đều nghĩ lại hành trình mình trở về núi lần này.

Hai cái đồ nhi gặp tai họa không may nhưng may mắn Lão Đại hồn phách đã đi đầu thai, kếp tiếp mình vẫn còn hi vọng tìm được hồn phách của nàng, mà Lão Nhị mặc dù hóa thành Trọc Tiên nhưng thọ nguyên thì vẫn có.

Nhất là người làm Giang Lâm Nhi không thể nhìn thấu chính là đồ tôn Quy Đạo cảnh Lý Trường Thọ.

Rõ ràng nàng có thể nhìn thấu tu vi cái đệ tử này, cũng công nhận cái đệ tử này về đan đạo và trận pháp có thiên phú hơn người.

Nhưng với bản lĩnh luyện thành do nhiều năm ở bên ngoài lăn lê bò trườn như vậy của mình, Giang Lâm Nhi luôn cảm thấy cái đệ tử mà mình vừa liếc đã có thể nhìn thấu này, ngược lại giống như vực sâu không thấy đáy.

Nhất cử nhất động của mình ở trong núi dường như cũng đều bị người này giám sát.

Thậm chí trong lúc lơ đãng, chuyện mình muốn làm, phải làm đều bị người này sắp xếp xong xuôi.

Còn có...

Tiên thức Giang Lâm Nhi quét mắt 'Thu hoạch' lần này của mình.

Linh thảo mà cái tên Vong Tình im lìm như củ cà rốt đó, cầm có thể tăng lên không ít chiên lực.

Trong môn phái có chút khen thưởng có thể bỏ qua không tính;

Lý Trường Thọ cho tiên đan, giá trị nổi bật;

Mà Vạn Lâm Quân trưởng lão bởi vì quan hệ với Lý Trường Thọ, ban thưởng độc đan còn trân quý hơn cái linh thảo này...

'Đây rốt cuộc là một đồ tôn như thế nào?'

Giang Lâm Nhi thở dài trong lòng, không nhịn được rên rỉ hai tiếng, cảm thấy đau đầu.

Nhưng nàng biết, cái đồ tôn này là cơ duyên của Lão Nhị nhà mình, sau này mình cũng không cần lo lắng nhiều cho Lão Nhị, sớm ngày tìm được chuyển thể của Lão Đại mới phải.

Giang Lâm Nhi lách qua thành lớn ở đây chạy tới cửa ra vào đại trận thiên địa, ở một chỗ tiên đảo đi ngang qua một bia đá viết 'Thiên Nhai Hải Giáp', chuẩn bị hóa thành hồng quang, phóng lên tinh không ở nơi xa...

"Đạo hữu, chậm đã!"

Giang Lâm Nhi dừng bước làm ra bộ dạng cảnh giác.

Trên mặt biển có ba thân ảnh đang bay nhanh đến, hai tên lão giả đầu rồng ở hai bên khí tức khóa định lên ngươi nàng làm sắc mặt Giang Lâm Nhi trở nên trắng bệch.

Uy áp như vật đúng là Kim Tiên!

Hai vị lão giả đầu rồng nghiêng người tránh ra, một vị thiếu niên Long tộc khuôn mặt thanh tú bước lên phía trước, người này chính là Ngao Ất.

Ngao Ất đánh đánh giá hai mắt Giang Lâm Nhi, ngược lại không có cảm giác gì đối với khuôn mặt của Giang Lâm Nhi, đợi nhìn thấy giống với giáo chủ ca ca nói: "Thân mang áo giáp, bản nội đinh đinh," lập tức hai mắt tỏa sáng mở miệng nói:

"Đạo hữu chính là sư tổ của Độ Tiên môn Lý Trường Thọ?"

Giang Lâm Nhi ngẩn ra, lơ ngơ, nhưng biết lúc này mình cũng không thể đào thoát...

Nàng trầm giọng nói: "Không sai, các ngươi là người phương náo?"

"Hai vị trưởng lão thu lại uy áp đi," Ngao Ất cười làm cái vái chào, "Đông Hải Long cung Ngao Ất, bái kiến tiền bối."

Có một lão giả đầu rồng ở bên cạnh bấm ngón tay suy tính, rất nhanh liền gật gật đầu với Ngao Ất.

Giang Lâm Nhi cau mày nói: "Xin hỏi tôn giả..."

Ngao Ất cười nói: "Tiền bối không cần khẩn trương, ta chỉ là nhận lời nhờ vả của Trường Thọ sư huynh ở chỗ này đưa cho tiền bối một phong thư."

Nói xong, một vị lão giả đầu rồng đưa tay mang một đầu ngọc giản đẩy vào trong tay Giang Lâm Nhi.

Ngao Ất lại nói: "Còn có một chút lễ vật xin tiền bối vui vẻ nhận cho."

Một vị lão giả đầu rồng khác lấy ra một pháp bảo trữ đồ hình dạng gậy như ý, dùng tiên lực đưa đến trong tay Giang Lâm Nhi.

Sau đó, Ngao Ất làm một cái vái chào, nói, "Chuyện của ta đã xong, tiền bối xin cáo từ.

Trong cái như ý có một cái lệnh bài của ta, nếu lúc tiền bối ngao du ba ngàn thế giới gặp nạn, cầm lệnh bài này tìm tới nơi trú binh của Long tộc ta, có thể mượn tạm ba ngàn binh mã.

Tiền bối là sư tổ của Trường Thọ huynh, chính là trưởng bối của Ngao Ất ta, xin đừng từ chối, nhất định phải nhận lấy."

Nói xong Ngao Ất làm cái vái chào tiêu sái quay người cùng hai vị lão Long cưỡi mây bay về phía tây.

Giang Lâm Nhi lập tức phản ứng lại...

Nàng nhìn xung quanh, thân hình nhanh chóng rời khỏi chỗ tiên đảo này ẩn vào trong tinh không bên ngoài thiên địa.

Tránh một lúc, cuối cùng Giang Lâm Nhi cũng xác định mình vẫn chưa bị người để mắt tới, lúc này mới lấy cái như ý luyện hóa liếc nhìn vào bên trong, bảo quang kia có chút chướng mắt.

Giang Lâm Nhi chỉ cảm thấy tâm khẽ run rẩy, trong đầu hiện ra hai câu thô tục của Nhân giáo.

Đồng thời nàng cũng nhìn thấy mặt kim quang lóng lánh của lệnh bài...

Đông Hải Long cung ngạo long lệnh.

"Lão Nhị rốt cuộc đã thu cái đồ đệ gì..."

Giang Lâm Nhi có hơi lạnh sau gáy, ngón tay run rẩy mấy cái lại nhìn cái ngọc giản kia mấy lần, bên trong chỉ có vỏn vẹn mấy câu nói.

Nàng nhìn ngang nhìn dọc, trong câu chữ viết đầy hai chữ [ Bảo mật ], trong lòng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

...

Ngao Ất đưa tiễn Giang Lâm Nhi xong, ở trên mây mìm cười đi về.

Lý Trường Thọ chỉ bảo hắn đưa mấy câu kia, Ngao Ất lại tử mình chủ trương, tăng thêm chút hàng lậu.

Giống như Thiên đình chính là không bao giờ thiếu công đức, Long cung hắn thứ không thiếu nhất chính là bảo vật.

Hiếu kính sư tổ của Giáo chủ ca ca chút đồ vật kia... Đối với Nhị thái tử hắn cũng chỉ là tiền tiêu vặt mấy năm mà thôi.

Ngao Ất đang cao hứng chợt trong lòng cảm ứng được, dường như tượng thần của mình đang bị kêu gọi.

"Hai vị trưởng lão..."

Lập tức Ngao Ất để trưởng lão đỡ hắn tiếp tục bay về phía trước, tâm thần chuyển dời đến một gian miếu nhỏ có tượng thần của mình.

Mà lúc này, truyền tới một tia thần niệm của Lý Trường Thọ, ở trong đầu hắn nói câu.

"Xem miểu khẩu, nữ tử kia."

Ngao Ất run lên, mượn tượng thần để [ Xem ].

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 167

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.