Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư phụ, đệ tử đã tận lực (1)

Phiên bản Dịch · 1458 chữ

Chương 244: Sư phụ, đệ tử đã tận lực (1)

"Chuyện này..."

Nhìn Đông Mộc Công trước mặt, Nguyệt lão nhíu mày, hơi làm khó: "Chuyện này... ừ..."

Lúc này hai người đang ngồi trong phòng khách ở điện Nguyệt lão, thân thể Đông Mộc Công hơi nghiêng người chủ động góp nửa chỗ ngồi.

Loại động tác như này Nguyệt lão đã quen, chuyện tới tìm hắn không muốn để ngoài biết được thì sẽ làm động tác như vậy theo bản năng.

Không chỉ thế, hành động của Đông Mộc Công lúc nói chuyện thường né tránh ánh mắt...

Đều là những hành động không thể quen thuộc hơn.

Nhưng hôm nay, khi Đông Mộc Công nói ra những yêu cầu đó, đúng thực hắn chưa từng nghe, đồng thời cũng khiến Nguyệt lão cực kì khổ sở.

Nếu là dây tơ hồng thông thường, lấy thân phận, địa vị và lý lịch của Đông Mộc Công thì nhất định Nguyệt lão sẽ không dám từ chối, nếu bị trừ điểm công đức thì cùng lắm chỉ trừ một chút.

Nhưng....

"Nguyệt lão, ngài có nên cho một lời giải thích chính xác không?"

Đông Mộc Công thấp giọng hỏi, trong mắt tỏ vẻ không biết làm sao.

"Đông Mộc Công." Nguyệt lão chắp tay, nghiêm mặt nói: "Thật không dám dấu giếm ngày, đúng là tiểu tiên đã giúp người dắt dây tơ hồng, nhưng hai sợi dây này vốn hỗ tương lấy nhau, lại cùng chung một ý nghĩ, lúc ấy mới có thể dẫn dắt.

Đúng là tiểu tiên đã giúp người kéo dây tơ hồng, có thể là do hai bên hỗ trợ, sợi tơ hồng này cắt hay không cắt cũng cho bọn họ một thống khoái.

Nhưng tiểu tiên không thể làm được, nếu làm như vậy thì tượng đất nhân duyên nhất định sẽ hỏng.

Đó là người mang mệnh thiên sát cô tinh, nếu cắt đứt nhất định sẽ gặp nhân quả báo ứng!"

Nghe lời nói chân tình thật lý của Nguyệt lão, Đông Mộc Công căn nhắc một hồi, đáy lòng nghĩ tới lời nói của "lão tiên sinh".

'Nếu đi con đường thứ nhất không thông thuận thì Động Mộc Công có thể chọn con đường khác, có thể lập gia đình sớm.

Sau đó mượn cớ tìm bệ hạ lấy một bộ hoành phi chúc người cùng phu nhân được ông trời tác hợp, Đông Mộc Công chỉ cần ân ái với phu nhân trước mặt nhiều người hơn một chút.

Lúc ấy không lẽ không thể tránh được hiềm nghi hay sao?'

Tất nhiên Đông Mộc Công không biết, "lão tiên sinh" đưa ra chủ ý thật ra còn phức tạp gấp mấy lần so với suy nghĩ của hắn...

Đông Mộc Công trầm ngâm hai tiếng, nói:

"Vậy Nguyệt lão có thể mang bần đạo đi xem nhân duyên của bần đạo một lần hay không?

Chuyện này có liên hệ quá nhiều, nếu Nguyệt lão có thể giúp bận đạo một tay thì ngày sau bần đạo nhất định sẽ hồi đáp lại ngài."

Nguyệt lão cười khổ, nói: "Đông Mộc Công đã nói tiểu tiên không dám không tuân theo, mời ngài đi theo ta."

Nói xong Nguyệt lão mang Đông Mộc Công tới hậu viện, đưa Đông Mộc Công tới tượng đất nhân duyên của hắn, cũng đưa luôn cả tượng đất kết nhân duyên cùng Đông Mộc Công.

Hai mắt Đông Mộc Công sáng lên, phát hiện ra xung quanh tượng đất của mình có bốn năm tượng đất khác, lại nhìn sợi tơ hồng xung quanh, cuối cùng nhì chăm chú vào tưởng đất của bản thân.

"Bình thường như bần đạo cũng có nhiều người nhớ thương vậy sao?"

"Đông Mộc Công được bệ hạ tín nhiệm, lại là nam tiên..."

"Nguyệt lão đừng nói như vậy!"

Đông Mộc Công cắt đứt những lời tâng bốc, trầm tư một lúc cẩn thận tìm kiếm trong đám tượng đất đang vây lấy hắn.

Cùng là tâm phúc, lúc xoay quanh, tâm Đông Mộc Công đột nhiên xoẹt qua một đạo linh quang...

Một thời gian trước, hắn và bệ hạ lần đầu gặp hải thần nam hải, hải thần nam hải từng tặng cho bệ hạ mười hai lời khuyên, một lời khuyên cuối cùng là "Mượn dung sắc, vững vàng cầu an."

Đông Mộc Công lại trầm ngâm...

Mượn dung sắc là chỉ sự ổn định, để cho chính bản thân tỏ ra bình thường một chút, chậm rãi sẽ khiến người đối diện không phòng bị.

Vững vàng cầu an....

"Nguyệt lão!"

Đông Mộc Công đột nhiên ngẩng đầu lên, tinh quang trong mắt chớp động, tay phải nắm lấy cánh tay của Nguyệt lão khiến Nguyệt lão sợ tới đổi giọng.

"Đông Mộc Công, ngài, ngài làm sao vậy?"

Đông Mộc Công giơ tay trái lên, năm ngón tay chậm rãi vạch qua sau đó nắm chặt thành quyền.

"Ta, muốn tất cả!"

Nguyệt lão nghe vậy thì run rẩy.

Đông Mộc Công này làm sao vậy? Trước đây thì nhất định muốn trở thành người thức thời không dính nhân duyên, bây giờ lại...

Quả nhiên là cao nhân!

Đông Mộc Công quyền cao chức trọng, một tiểu tiên như hắn cũng không dám nói gì.

Huống hồ mới vừa rồi Nguyệt lão còn khai ra tượng đất nhân duyên, đúng là đều có thể thành nhân duyên với Đông Mộc Công, chẳng qua tu vi của Đông Mộc Công cao thậm, nếu tự hắn không có ý niệm đó thì dù có là dây tơ hồng cũng không làm gì được.

"Ai... Ai, để tiểu tiên làm."

Nguyệt lão thấp giọng đồng ý, sau đó bắt đầu bận rộn.

...

Độ tiên môn, một trong những vòng linh tu vừa được sửa lại thêm ba phân.

Ba vị mười tám tuổi và hơn mấy trăm vạn tháng nữ luyện khí sĩ (几百上万月的女炼气士) phát hiện, nếu các nàng cứ tiếp tục vừa chơi vừa sửa thì không biết mười năm, hai mươi năm hay năm hết tết đến mới sửa xong.

Vì vậy Linh Nga và Cầm Huyền Nhã thương lượng lại với nhau, chuốc sau tiểu sư thúc sau đó mới động thủ...

Hiệu suất hiện tại tăng lên không chỉ mười lần!

Khoảng chừng ba tháng nói này đã hoàn thành được một phần ba!

Mấy ngày gần đây, Cầm Huyền Nhã bị sư phụ bắt quay về tu hành mấy tháng, Linh Nga một mình ở lại bận rộn tu sửa.

Chép kinh còn tới một nghìn sáu trăm lần.

Đám linh thú kia phải làm việc ít nhất nửa năm nữa...

Học chung ở đây, Linh Nga sâu kín thở dài, nhấc váy ngồi xuống đám cỏ cạnh bàn ngọc ở đầm nước....

Thật là...

Nếu không phải vì sư huynh sớm ngày có thể mở ra lòng phòng bị, cũng như để cho sư huynh sinh ra chút ý niệm về phương diện nam nữ thì nàng cũng không đến nỗi phải chịu tội với sư tỷ và tiểu sư thúc.

Tính tình của sư huynh, Linh Nga tự cảm thấy bản thân nàng một mình không thể giải quyết được.

"Linh Nga?"

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, Linh Nga nhảy cẫng lên theo bản năng, trợn mắt nhìn sư huynh.

"Sư huynh! Bây giờ huynh đi đường cũng không có tiếng động!"

"Không phải huynh vẫn như vậy à?" Lý Trường Thọ cau mày nói: "Ngược lại là muội đó, ở chỗ này ngây ngốc cái gì mà không để ý chuyện xung quanh, nếu có địch nhân đánh lén thì muội định ứng xử thế nào?"

Linh Nga le lưỡi một cái, ủy khuất nói:

"Gần đây mệt thật mà...

Hơn nữa sư huynh cứ ở trên núi mãi, sao có người đánh lén muội được."

Lông mày Lý Trường Thọ hơi thả xuống, nghiêm nghị trong mắt cũng giảm bớt: "Sau này giúp đỡ huynh một chút, muội đi tu hành đi, vòng phòng ngự linh thú thì chờ Cửu sư thúc làm."

Linh Nga cười khẽ, nói: "Được... Nhưng giúp huynh thể nào?"

Lý Trường Thọ hơi suy nghĩ, nói: "Đi theo huynh."

Nói xong Lý Trương Thọ và Linh Nga cùng đi tới lầu các bên cạnh.

Lầu các được tu sửa lại tỉ mỉ, vật liệu hay nước sơn cũng đều là đồ nhất đẳng, nếu Lý Trường Thọ nhớ không nhầm thì những trang trí ở nơi này đều do Cầm Huyền Nhã làm...

Không hổ xuất thân từ công chúa, gắng gượng làm bàn cờ cũng có thể tạo ra được quý khí của hoàng thất!

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 162

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.