Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học được, học được (2)

Phiên bản Dịch · 1541 chữ

Chương 237: Học được, học được (2)

Tần Hoàn đem sáo ngọc màu trắng này đưa cho Qúy Vô Ưu, cười nói: "Vô Ưu chưởng môn chớ có từ chối, không thì bần đạo coi như trong lòng không thoải mãi."

Qúy Vô Ưu mỉm cười nhận lấy sáo ngọc màu trắng, dùng tiên lực bao lại, tiện tay đưa đến trước mặt Lý Trường Thọ, nói:

"Còn không tạ ơn Tần tiền bối ban thưởng cho bảo?"

Lý Trường Thọ hai tay bưng lấy sáo ngọc màu trắng, nhỏ giọng nói: "Tạ tiền bối ban thưởng bảo."

Lại nghe Chưởng môn cười nói: "Tiểu Ngũ à, bây giờ ngươi hãy đi lấy phương pháp luyện chế liên hệ trận cơ, lại cho Trường Thọ cầm nguyệt cung ba trăm năm, xem như môn phái khen ngợi hắn.

Sau này trận pháp chi thuật trong môn phái tùy Trường Thọ lấy dùng, nếu như Trường Thọ thiếu bảo tài luyện trận có thể để cho điện Bách Phàm phân cho nhiều hơn."

Tửu Ô sắc mặt vui mừng, lập tức lĩnh mệnh, cưỡi mây vội vàng bay về hướng núi Phá Thiên.

Lý Trường Thọ cũng chỉ có thể kiềm chế lại bất đắc dĩ trong lòng, hành lễ nói tạ ơn với Chưởng môn.

Tóm lại cũng đã nhận được một ít chỗ tốt rồi.

Qúy Vô Ưu thể hiện rõ dưới thân phận Chưởng môn Độ Tiên môn coi trọng và bồi dưỡng của mình đối với đệ tử có tài, tiếp đó liền dẫn các vị lão thần tiên cưỡi mây trở về ngọc đài, tiếp tục xem lễ.

Tần Hoàn thiên quân kia cũng cảm thấy thu hoạch được đầy đủ, trước khi đi còn cố ý nhìn Lý Trường Thọ mấy lần, nhớ kỹ khuôn mặt và khí tức của Lý Trường Thọ.

Trên đường trở về ngọc đài vị Thập Thiên Quân đại ca này thỉnh thoảng cau mày, dường như đang suy diễn ở trong lòng nên làm sao cải tiến thập tuyệt trận cho mười người huynh muội của mình...

Lý Trường Thọ đưa mắt nhìn nhóm đại lão rời đi, đợi bọn họ đi rồi lại nhịn không được vuốt vuốt lông mày.

Ngao Ất ở bên cạnh cười nói: "Trường Thọ huynh cũng sẽ thổi sáo ư? Hay là thổi một khúc đi?"

Lý Trường Thọ kéo một nụ cười khó coi liếc nhìn đại trận của mình, lại mở ra khốn trận mê trận.

Trong lòng lại không nhịn được nổi lên hình ảnh như vậy:

[ Bầu trời âm u từng trận cát vàng, hai đại quân giằng co ở trên mặt đất và trên không trung, chim bay cá nhảy, kỳ nhân dị sĩ trải rộng khắp nơi.

Bỗng nhiên một bên đại quân nhanh chóng rút lui về phía sau, trong trời đất xuất hiện mười cái vòng xoáy to lớn, những vòng xoáy này kết nối vào với nhau, trong đó sát cơ ác liệt, từng trận hung thần.

Chín nam một nữ ở trong nước xoát này hiện ra, đồng loạt hô to một tiếng:

'Xiển giáo chi tiên, có dám vào thập tuyệt liên hoàn và sát đại trận của ta không' ]

Lý Trường Thọ nắm sáo ngọc màu trắng trong tay, lập tức một trận dở khóc dở cười.

Ngao Ất vội nói:"Trường Thọ huynh, huynh sao vậy?"

"Không sao, không sao." Lý Trường Thọ thở dài liếc nhìn 'Gian trà' ở cách đó không xa, "Sau hãy về chỗ thi đấu đi, chúng ta ở chỗ này trò chuyện một lát."

"Ừm," Ngao Ất đáp một tiếng nhưng mặt vẫn lộ vẻ uất ức.

Ngao Ất và Lý Trường Thọ vào phòng trà trong rừng ngồi xuống.

Lý Trường Thọ lấy lá trà ra, rót một chén trà xanh bắt đầu suy tư, phương pháp liên kết trận cơ này lưu truyền ra ngoài kế tiếp sẽ xảy ra vấn đề gì.

Tuy nói cái phương pháp luyện chế liên kết trận cơ mà mình hiến cho môn phái là phiên bản đào thải trước đó.

Nhưng cái phiên bản kia cũng có thẻ sử dụng được, hơn nữa theo ý nghĩ tinh nghiên của phiên bản đầu, chưa chắc đã không phát triển ra biện pháp càng có ưu thế hơn...

Nghĩ lại, mình chỉ là cung cấp một chút xíu kỹ thuật tư duy.

Thánh Nhân lão gia sẽ không vì cái này mà đi so đo với một tiểu đệ tử như mình.

Tuy nói mọi thứ đều chuẩn bị ứng phó cho trường hợp xấu nhất, nhưng chuyện này...

Cũng phải tổng hợp xem xét kỹ.

Lý Trường Thọ để sáo ngọc lên trên bàn, nhìn Ngao Ất sắc mặt có chút ảm đạm, liền nói: "Sao vậy, tu hành không thuận lợi sao? Hay là Long tộc gặp phiền toái gì?"

"Ai, Long tộc vẫn như cũ, tu hành ngược lại rất thuận lợi" Ngao Ất thở dài 'Trường Thọ huynh, huynh cũng coi như là người trong nghề về cái này, có thể giải thích cho ta biết hay không?"

Lý Trường Thọ cười nói: "Nói đi, trận pháp chi đạo có cái gì không hiểu?"

Trên khuôn mặt thiếu niên của Ngao Ất thoáng có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Không phải trận pháp chi đạo, cũng không phải chuyện tu hành, là... Chuyện về nam nữ kia."

Lý Trường Thọ: ...

Đệ đệ thối, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ca ca xem như người trong nghề về cái này?

Lý Trường Thọ cau mày nói: "Là chuyện của ngươi và Hạm Chỉ?"

"Cái này, để cho Trường Thọ sư huynh nhìn ra rồi," Ngao Ất gãi gãi đầu, thấp giọng nói: "Ta biết như vậy có chút không đùng, Hạm Chỉ cũng coi như là sư điệt của ta.

Nhưng từ khi sư phụ nàng xảy ra chuyện, trong lòng ta liền, liền có chút nhớ nhung không nên có.

Trường Thọ huynh, huynh nói, ta cái này có phải là... Có bệnh gì hay không?"

"Đừng có đoán mò," Lý Trường Thọ lắc đầu nói.

Hắn lấy ra một cái bảo túi, từ trong đó lấy ra từng thanh từng thanh mùi thơm ngát, đem tất cả những cái mùi thơm ngát này vò nát sau đó dùng pháp lực tụ thành một đoàn, từ từ xoa.

Lý Trường Thọ thuận miệng hỏi: "Ngươi bày tỏ tâm ý với nàng?"

"Ừ," Ngao Ất nghiêm mặt này, "Nam nhi Long tộc ta thích là phải thoải mái nói ra, nhăn nhó cũng không phải tính tình thật."

"Bị cự tuyệt?"

"Ừ...Ừ" Ngao Ất ủ rũ gục đầu "Nàng nói, đối với ta không có cảm giác nhớ nhung như vậy, nói, cảm giác ta giống như đệ đệ của nàng vậy.

Ai, cũng không biết làm sao, từ năm đó, ở Nam Hải bên kia gặp một đám lão đạo mặt lạnh, ta bị bọn họ...

Về sau, thân thể dáng người liền không dài ra."

Lý Trường Thọ bình tĩnh gật đầu, trong lòng cũng có chút xấu hổ, trong tay xoa nắn 'Hương' đoàn, trầm ngâm một lát...

"Chỗ này của ta có chút rượu thuốc, ngươi có muốn thử một chút hay không?"

"Ừm?" Ngao Ất nháy mắt mấy cái, "Rượu thuốc gì?"

"Tăng thêm dương khí, chuyên dùng cho nam nhi, sau khi uống xong, thân thể có thể sẽ có chút phản ứng... Cũng không đúng, phương diện này cũng không có liên quan gì đến việc thân hình ngươi có dài ra hay không."

Lý Trường Thọ từ từ xoa nắn trong tay, trong lòng cũng đang suy nghĩ việc này.

Bây giờ Ngao Ất xem như là người có tác dụng quan trọng... Ừ, đồng bạn làm ăn công đức quan trọng, có thể giúp được thì vẫn nên giúp một chút.

"Trường Thọ huynh," Ngao Ất nhìn trong tay Lý Trường Thọ đã dần dần thành hình ba cây 'Cự hình' mùi thơm ngát, "Huynh làm cái gì vậy?"

"Sau này đi dâng hương bái tổ sư gia, "Lý Trường Thọ cười khổ một tiếng, "Không khác lắm, cầu cái an tâm thôi."

Ngao Ất run lên, tiếp đó mặt lộ vẻ giật mình.

Chẳng trách, Trường Thọ huynh lại được chọn làm đại diện công đức...

Cái cách dâng hương cho Thành nhân này đều hoàn toàn khác với những người đã nhìn thấy.

Học được, học được.

Đúng lúc này, đám lão thần tiên kia trở lại ngọc đài, vẫn còn đang nói về chuyện liên hoàn tiểu trận, từng người hứng thú nói chuyện nồng đậm.

Ngược lại có một người trưởng lão Thiên Tiên Độ Tiên môn mặt mũi trung niên, giờ phút này cũng không nhịn được đứng dậy, cười nói: "Cái Tiểu Trường Thọ này không chỉ là về trận pháp chi đạo có phong cách riêng mà hắn ở phương diện đan đạo cũng là..."

"Khục! Khụ khụ!"

Vô Ưu đạo nhân che miệng ho khan một trận, hung hăng trừng mắt nhìn trưởng lão kia, người sau lấy lại tinh thần vội vàng ngậm miệng.

Thế là, trong lòng chúng lão thần tiên càng buồn bực hơn...

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 174

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.