Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diễn sâu

Phiên bản Dịch · 865 chữ

Edit: Beden0302

(戏精=Hí tinh= diễn xuất như thật)

Cùng lúc đó, Kiến Tà vội vàng chạy lại, dường như có chuyện gì đó rất gấp.

"Kiến Tà, sao lại hốt hoảng như vậy, có phải Thánh Quân xảy ra chuyện gì không?"

Kiến Tà còn chưa kịp trả lời, Vân Thiển ở một bên đã vội vàng đứng dậy khỏi ghế dài, Nhiễm Trầm ngạc nhiên nhìn sang trước cử động đột ngột của y.

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Nhiễm Trầm, Vân Thiển cũng kiềm chế lại một chút, lại ngồi xuống ghế.

Chỉ nghe Kiến Tà giải thích: "Không phải là Thánh Quân, mà là tiểu chủ Khuynh Nhan, cậu ấy bị thương, nên Thánh Quân mời ngài sang bên đó trợ giúp chữa trị."

Vân Thiển lần đầu tiên nghe thấy tên của Khuynh Nhan, cảm thấy rất lạ lẫm.

Ở ma giới có thể khiến Dạ Quân Ly điều Nhiễm Trầm đến hỗ trợ chữa trị, thiết nghĩ người đó hẳn là một nhân vật máu mặt đây.

Nghĩ đến đây, khóe miệng y không nhịn được cong lên, như thế cũng tốt.

"Đúng rồi, Thánh Quân còn nói đưa y đi cùng!" Kiến Tà tiếp tục truyền lời, ngẩng đầu liếc sang Vân Thiển.

Nhiễm Trầm không có nhiều thời giờ để suy nghĩ, nên đành mang theo Vân Thiển cùng Kiến Tà đi đến Dạ Thương Cung.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy Khuynh Nhan nằm trên chiếc ghế tựa trong góc phòng, cái ghế đó là Dạ Quân Ly mới sai người mang vào.

Có lẽ chỉ có Khuynh Nhan là hiểu rõ nhất, Dạ Quân Ly làm chuyện hao công tổn sức như vậy đơn giản chính là vì hắn không muốn người ngoài nằm trên giường của hắn.

Nếu như để Khuynh Nhan biết được, từ khi bị bắt đến giờ, Vân Thiển đã nằm trên chiếc giường này hai lần rồi, thì rất có thể vết thương của cậu sẽ lập tức trở nên nghiêm trọng hơn...

Khuynh Nhan đang suy yếu lập tức chú ý đến Vân Thiển đang đi theo sau Nhiễm Trầm, y tỏa sáng như trăng sao trên trời không nhiễm bụi trần, đôi mắt ngây thơ lấp lánh trong veo.

Cậu làm thế nào cũng không thể nào ngờ được, thủ phạm đẩy Dạ Quân Ly rơi vào vực sâu vạn trượng, lại có một khuôn mặt vô hại như vậy...

Cảm nhận được ánh mắt của Khuynh Nhan, y càng chột dạ cúi thấp đầu hơn nữa.

Khuynh Nhan thật là đẹp, tất cả những người lần đầu tiên nhìn thấy cậu, đều phải cảm thán như vậy.

Mặt cậu đẹp như hoa đào, một đôi mắt phường càng thêm xinh đẹp câu nhân, nhất cử nhất động của cậu đều toát lên vẻ phong tình.

"Nhiễm Trầm, chữa cho cậu ta!" Mặt Dạ Quân Ly vô cảm, nhưng từ khoảnh khắc Vân Thiển vừa bước chân vào thì ánh mắt hắn vẫn luôn dán chặt trên người y.

Khi Khuynh Nhan đến đây để xin được gặp y sư, vẫn không từ bỏ ý định nhân cơ hội để được Vân Thiển một lần, Dạ Quân Ly không chịu được sự quấy rầy của cậu, nên đã miễn cưỡng đồng ý.

"Trên miệng ngươi dính cái gì?" Dạ Quân Ly đột ngột hỏi, bước lên tiến lại gần hơn, ánh mắt dừng lại trên khóe mới Vân Thiển.

"A?" Vân Thiển nghe thấy hắn hỏi, ngẩn ra một lúc mới ý thức được rằng Dạ Quân Ly đang hỏi mình, liền loạn xạ lau lau khóe miệng của bản thân.

Thì ra là vụn táo...

Trên mặt Vân Thiển thoáng hiện lên vẻ xấu hổ, y phát hiện từ sau sự việc ở Hư Không Trì, thái độ của Dạ Quân Ly đối với mình hình như dịu đi một chút, ngoại trừ việc vẫn lạnh lùng cay nghiệt như cũ, thì cũng không khiến y chịu tổn thương đáng kể nào.

Dù Nhiễm Trầm đang bắt mạch cho Khuynh Nhan, nhưng tâm trí lại tập trung trên người Vân Thiển, chỉ cần Dạ Quân Ly hơi dựa gần Vân Thiển thôi, thì Nhiễm Trầm lại thấy khẩn trương, lo lắng Dạ Quân Ly tính khí thất thường.

Khuynh Nhan nhạy bén thấy được sự nhu tình trong ánh mắt Nhiễm Trầm, như thủy triều khẽ trào dâng.

Khóe miệng gượng cười, thấp giọng nói: "Nhiễm Trầm, ta có triệu chứng gì vậy?"

Lúc này Nhiễm Trầm mới hồi thần, chần chừ một chút, rồi rành mạch nói: "Khuynh Nhan, đừng đùa nữa, ngươi không hề bị thương."

Kết luận của Nhiễm Trầm đổi lấy ánh mắt lạnh lùng của Dạ Quân Ly, một tay túm lấy Khuynh Nhan từ trên ghế dài lên: "Không có bệnh gì thì mau biến đi! Đừng lãng phí thời gian của ta!"

"Ai nha!" Khuynh Nhan diễn sâu ngã xuống đất, đáng thương vỗ vỗ ngực của mình, khóc lóc kể lể, "Ma vương muốn lấy mạng người rồi trời ơi!"

"Ngươi là người sao?" Dạ Quân Ly khinh thường nói.

"Lấy mạng yêu rồi! Cứu mạng với!"

Bạn đang đọc Sự Hối Hận Của Ma Tôn của Nhất Điều Hội Phiên Thân Đích Hàm Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baongoc3000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.