Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Song sinh Võ Hồn

Tiểu thuyết gốc · 2368 chữ

Việt Linh đại lục nơi dành cho kẻ mạnh, nơi người tu luyện được tôn sùng, kính trọng. Nhưng muốn tu luyện thì võ Hồn là thứ cần thiết nhất, nói như vậy không có nghĩa là không có võ Hồn không thể tu luyện nhưng có võ Hồn thì việc tu luyện cảnh giới sẽ trở lên dễ dàng hơn rất nhiều.

Võ Hồn tổng cộng chia làm Cửu Phẩm, Nhất Phẩm đẳng cấp thấp nhất, Cửu Phẩm mạnh nhất, lấy Yêu Thú, Vũ Khí, Thực Vật làm chủ. Về phần nắm giữ Hỏa Diễm, Lôi Điện các loại đặc thù Võ Hồn người, không ai không phải trăm ngàn năm khó gặp Tuyệt Thế Thiên Tài! Hơn nữa theo hắn biết trong truyền thuyết còn có rất nhiều võ hồn vượt qua cửu phẩm có thể sánh ngang với võ Hồn nguyên tố hệ nhưng số lượng người thức tỉnh cơ hồ là con số không.

Võ hồn phân biệt phẩm chất bằng cách nhìn vào chiều dài hoặc tầm bao phủ của nó. Nhất phẩm võ Hồn bình thường là một mét vuông xung quanh, trạng thái chiến đấu tối đa là mười mét vuông, nhị phẩm là hai mét, trạng thái chiến đấu tối đa là hai mươi mét cứ thế mà suy ra cho đến cửu phẩm tối đa sẽ là chín mươi mét, nghe nói trong truyền thuyết võ Hồn có thể lên tới trăm mét thậm chí lớn hơn. Võ hồn nguyên tố hệ thì dựa vào nồng độ nguyên tố mà kết luận trình độ võ Hồn.

Võ Hồn càng mạnh ưu thế sẽ càng lớn, đương nhiên không phải ai sở hữu võ hồn mạnh hơn thì chiến lực sẽ mạnh hơn. Chiến đấu phải dựa vào rất nhiều thứ như kỹ xảo, cảnh giới, thiên phú chiến đấu,… vì vậy đa số thiên tài yêu nghiệt đều có thể vượt cảnh giới chiến đấu thậm chí là giết ngược lại người cảnh giới cao hơn mình. Theo kiến thức của hắn, có những quái vật thậm chí có thể đánh với người hơn mình đại cảnh giới.

-“ Phụ thân ngươi nghĩ Tiêu Dao ca ca sẽ thức tỉnh võ Hồn ra sao.” Thanh Thanh quay sang tò mò hỏi.

-“ Ta cũng không biết được. Tiểu tử này thiên tư thông tuệ, là người rất đặc biệt có lẽ võ Hồn ít nhất sẽ là ngũ phẩm.” Trần Sơn đưa ra suy đoán của mình, nghĩ nghĩ hắn nói tiếp:

:-“ Tuy nói Tiêu Dao thiên tư thông tuệ nhưng không biết bao nhiêu người như vậy được coi là ngàn năm mới gặp tuyệt thế thiên tài nhưng khi thức tỉnh võ Hồn đa số phẩm chất tương đối thấp. ”

Những trường hợp như vậy cũng không phải hiếm gặp, đã từng có rất nhiều người trước lúc bước vào tu luyện đã thấu hiểu vô cùng với tu luyện, mọi thứ liên quan đến tu luyện đều hiểu vô cùng thấu triệt nhưng cho tới lúc thức tỉnh võ Hồn thì phẩm chất vô cùng thấp thậm chí là không thức tỉnh được. Có người cam nguyện cả đời bình thường nhưng cũng có người không cam tâm chấp nhất tìm con đường tu luyện cho riêng mình nhưng đa phần sẽ không có hồi báo.

-“ Tiêu Dao ca võ Hồn chắc chắn sẽ là phẩm chất cao.” Nàng tin tưởng trực giác của mình hơn nữa nàng cũng rất tin tưởng Tiêu Dao, dù là như vậy nhưng hai tay nàng cũng nắm chặt một chỗ khuôn mặt vô cùng căng thẳng trong lòng thầm cầu nguyện.

-“ Aiz, nữ nhi ngươi không cần lo lắng dù cho hắn thức tỉnh võ Hồn không cao ta cũng không chia rẽ hai người. ” Trần Sơn thở dài an ủi nàng.

-“ Phụ thân, ngươi không được nói linh tinh nữa… “ Nàng đỏ mặt chừng mắt nhìn Trần Sơn nói.

-“ Khụ khụ… Ta rõ ràng.” Tuy nói vậy nhưng nhìn ánh mắt như muốn nói “ ta hiểu, ta hiểu” của hắn sao nàng không biết hắn nghĩ gì trong lòng cơ chứ.

-“ Người… Ta không quan tâm tới người nữa… Hừ.” Nàng phụng phịu nói.

-“ Được rồi... Được rồi ta không nói nữa còn không được sao.”

...

Thời gian đã qua ba giờ nhưng Tiêu Dao vẫn chưa có dấu hiệu thức tỉnh, những nét lo lắng cũng dần hiện rõ trên gương mặt tiểu Thanh. Nàng không nhịn được hỏi cha mình:

-“ Phụ thân sao lâu như vậy Tiêu Dao còn chưa tỉnh lại? “

-“ Có lẽ võ Hồn của hắn có chút đặc biệt đi. “

...

Lại là ba giờ trôi qua nhưng Tiêu Dao vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy hắn sẽ thức tỉnh. Lúc này người lo lắng không chỉ có tiểu Thanh mà chính hắn cũng có chút không yên lòng.

Người bình thường thức tỉnh võ Hồn sẽ rất nhanh không đến nửa canh giờ, lâu một chút như tiểu Thanh cũng chỉ mất hơn một giờ mà thôi. Nhưng Tiêu Dao tên này đã qua sáu giờ rồi a, hơn không chỉ một hai lần mà ròng rã sáu lần a. Nhìn gương mặt đầy lo lắng của nhi nữ hắn lại gần vỗ vai an ủi:

-“ Có lẽ sẽ không lâu nữa đi.”

...

Cái không lâu này là một ngày trôi qua, không phải một vài giờ mà ròng rã một ngày a, thời gian như vậy dù cho một đầu cẩu cũng đã thức tỉnh được đi, trong truyền thuyết Cửu phẩm cũng không mất thời gian lâu như vậy a.

Một vài giọt nước mắt đã bắt đầu đọng lại trên mắt tiểu Thanh khiến cho hắn cũng vô cùng luống cuống trong lòng thầm cầu nguyện.

-“ Tiểu tử ngươi nhanh a, gấp chết lão tử. Ngươi nhất định không được có chuyện gì, nhất định a.”

Vào lúc hắn bắt đầu không nhịn được định mở miệng nói thì giờ khắc này đang tĩnh tâm ngưng thần Tiêu Dao cả người trấn động. Không, không chỉ cả người hắn còn cả phủ đệ của hắn cũng trấn động theo, nếu không phải thành phủ chủ cách nơi người dân sinh hoạt tương đối xa thì có lẽ không chỉ đơn giản như vậy, trấn động càng ngày càng mạnh dù cho võ Quân cường giả Trần Sơn cả người hơi run nhẹ trên trán giọt giọt mồ hôi to như hạt đậu cũng đủ thấy áp lực hiện tại huống hồ mới đột phá võ Linh cảnh như Thanh Thanh, Mộng Huyễn Linh Điệp tự chủ hộ thể nàng vẫn phải ngồi trên đất, võ Hồn của nàng run rẩy như sắp bị phá tan phải nhờ đến Trần Sơn bảo hộ mới đứng lên được nhưng cả người vẫn run nhẹ. Hai người không hẹn cùng nhìn về phía Tiêu Dao.

Cả người Tiêu Dao lúc này là một màu đen huyền bí bao phủ, không không phải chỉ một màu đen, nếu nhìn rõ hơn màu đen bên phải như được bao bọc bởi viền đỏ, đôi lúc còn phát ra vài sợi khí đỏ sát khí thao thiên to lớn đang ngày một to lên, giờ đây đã bao phủ hơn phân nữa toà phủ đệ của Trần Sơn. Nhìn lại ánh đen bên phải thì nhỏ yếu hơn rất nhiều, xung quanh nó bao phủ viền tử sắc vô cùng lạnh lẽo.

-“ Đây… Đây rốt cuộc… Hắn thức tỉnh là võ Hồn kinh khủng gì, hơn nữa xem ra còn là song sinh võ Hồn.” lúc này dù cho Trần Quân cũng đứng không vững, không thể trách hắn, hai ánh đen kia như đang dần ngưng tụ thành thứ gì đó kinh khủng vô cùng. Còn Thanh Thanh nàng bị thứ kinh khủng kia uy áp khiến nàng không thể nói gì chỉ biết đưa ánh mắt lo lắng nhìn Tiêu Dao.

Thế rồi trong ánh mắt của hai người hai ánh đen dần thu nhỏ lại dần ngưng tụ thành hình. Bên trái ánh đen kia chỉ là thu nhỏ lại càng thêm ngưng tụ mà thôi, không ai biết trong đó là thứ gì nhưng sơ qua chiều dài của nó chỉ còn lại bốn mét tương đương với tứ phẩm võ hồn mà thôi, thứ mà hai người tập chung chú ý là ánh đen to lớn bên phải, nó đang dần thành hình bên phải kia.

Một thân hình uốn lượn như rắn vô cùng to lớn phải có đến trăm trượng là ít, những lân phiến cứng cáp đen bóng, ở dưới thân dần hình thành bốn chiếc chi, bốn chi dần mọc ra từng móng vuốt sắc nhọn, cái thứ nhất, cái thứ hai cho đến cái thứ chín mới dừng lại, cuối cùng bóng đen dần qua đi để lộ ra một chiếc đầu rồng to lớn, hàm răng sắc nhọn, hai sừng uy nghiêm dựng đứng như muốn đâm thủng thiên khung, ở giữa hai chân mày là một ấn kí màu đỏ tản ra sát khí, lông bờm tung bay theo gió, cuối cùng là hai mắt đỏ ngầu ngập tràn sát khí, như muốn giết đi tất cả, ánh mắt mang theo sự miệt thị, khinh thường thế gian hết thảy, nó bễ nghễ, ngạo thị như một bậc Đế Vương quân lâm thiên hạ.

Đây là một đầu long hơn nữa không phải long bình thường. Truyền thuyết về long có rất nhiều, hai người cũng biết, thế nhưng long cũng không đến mức nhiều trảo như thế a. Cửu trảo là khái niệm gì hắn cũng không giám nghĩ, hơn nữa Hắc Long hắn cũng chưa thấy bao giờ, có lẽ trong truyền thuyết viễn cổ sẽ có đi. Hắc Long như có linh tính liếc hai người một chút rồi dần dần dung nhập vào thân thể của Tiêu Dao.

Lúc này khi uy áp tản đi Thanh Thanh giọng nói không che giấu được rung động quay sang nhìn phụ thân mình hỏi:

-“ Phụ Thân, là võ Hồn cửu phẩm trong truyền thuyết sao. Không khỏi cũng quá lớn a.”

-“Không, không đơn giản dừng lại ở cửu phẩm, có lẽ nó đã siêu việt cái gọi là võ hồn rồi.” Nghe nữ nhi hỏi Trần Sơn lúc này mới hoàn hồn lại trả lời.

Hắn nhìn Tiêu Dao đầy phức tạp, hắn biết Tiêu Dao thiên tư không tầm thường nhưng hắn không nghĩ lại không tầm thường đến như vậy, tuy Tiêu Dao chưa bước vào con đường tu luyện nhưng chỉ với thiên tư của hắn lại thêm song sinh võ Hồn, một cái trong đó đã siêu việt cửu phẩm nếu không có gì ngoài ý muốn thì hắn chắc chắn sẽ là người đứng trên đỉnh quan sát chúng sinh.

Bây giờ hắn lại lo lắng nữ nhi mình, hắn lo lắng Tiêu Dao sẽ ngày một mạnh nữ nhi mình sẽ không theo kịp bước chân hắn, hắn lo lắng Tiêu Dao sau này tiếp xúc nhiều, biết được nhiều thứ hơn hắn sẽ vứt bỏ nữ nhi mình. Hắn lo lắng không thừa, với Thiên Phú, nhan trị cao quá đáng kia của Tiêu Dao đi đến nơi nào sẽ không trở thành trung tâm cơ chứ, biết bao thiên tài thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành ở bên liệu hắn sẽ không bị cám dỗ sao. Càng nghĩ hắn càng lo lắng cho nữ nhi của mình. Đang miên man suy nghĩ một giọng nói đột nhiên vang lên như tháo gỡ nút thắt trong lòng hắn vậy.

-“ Trần thúc yên tâm, Tiêu Dao ta tuy chưa nói được sẽ đáp lại tình cảm của tiểu Thanh nhưng ta sẽ hộ nàng bình an ít nhất sẽ không ai được phép tổn thương nàng. Huống hồ hai người có ân rất lớn với ta đây.” Giọng nói trầm thấp của Tiêu Dao khẽ vang lên.

Tuy không biết được thành chủ suy nghĩ gì nhưng đôi mắt hắn thật rất đặc biệt, hắn chỉ nhìn qua sắc mặt của họ thì gần như đoán ra được chín phần ý nghĩ của người khác. Nếu không một thiếu niên mười lăm tuổi như hắn dù cho thông minh đến đâu mà chưa từng trải qua thì sao có thể đoán được suy nghĩ của Trần Sơn cơ chứ.

Trần Sơn hơi giật mình, hắn chút nữa quên mất đôi mắt của tiểu tử này, sau đó khẽ cười:

-“ Là ta suy nghĩ nhiều. Haha. Ta tin tưởng ngươi Tiêu Dao.”

Tiểu Thanh nghe Tiêu Dao nói khuôn mặt thoáng qua một nét đượm buồn nhưng sau đó quét sạch. Nếu hắn không yêu nàng, nàng sẽ làm cho hắn yêu nàng, nàng tự tin bản thân mình sẽ làm được.

Ho khan một tiếng, Trần Sơn trầm giọng nói:

-“ Tiêu Dao nếu ngươi đã nói như vậy thì ta cũng yên tâm, đáng ra ta không định nói nhưng dựa vào tương lai thành tựu hi vọng ngươi sẽ giúp đỡ tiểu Thanh nàng một chút.”

-“ Tiểu Thanh ?”

-“ Vấn đề này liên quan đến mẫu thân nàng. “

Khuôn mặt Trần Sơn hơi trầm lại, đôi mắt ánh lên một nét buồn rồi biến mất, hắn lâm vào hồi ức

• Hì hì. Hôm qua lời cuối truyện ý mình mong mọi người sẽ ủng hộ mình bằng cách đọc truyện, theo dõi hay cmt, like tym gì đó chứ không phải mong mọi người ủng hộ theo nghĩa là tlt mong mọi người đừng hiểu nhầm.

• Sau một thời gian đọc truyện nếu mọi người cảm thấy hay hi vọng sẽ có người giúp mình một phiếu đề cử để nhiều người đọc hơn mình cũng có động lực hơn.

• Cuối cùng xin cảm ơn những ai đã bỏ thời gian đọc truyện của mình. Nếu có gì sai sót hãy để ở phần cmt mình sẽ sửa lại.

Cảm ơn mọi người ><

Bạn đang đọc Ma Đế sáng tác bởi T-Zệu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Zệu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.