Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Bàn Tử

Tiểu thuyết gốc · 1942 chữ

Về đến nhà, cũng không thể nói là nhà được bởi nơi đây là mái rơm đổ nát tưởng như chỉ một cơn gió hơi lớn thổi qua sẽ đổ. Trời đã dần tối, cả người nhức mỏi, chỗ vết thương vẫn thi thoảng nhói lên khiến hắn không khỏi nằm vật lên cái giường nhỏ góc nhà, Tiêu Dao lâm vào trầm tư. Hắn luôn cảm giác bản thân thiếu đi mốt thứ gì đó rất quan trọng. Hắn cố gắng suy nghĩ xem đó là gì rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Đêm dần qua đi, ánh nắng sáng sớm chiếu vào lôi kéo hắn ra khỏi giấc ngủ, bất chợt hắn thấy được trên cái mảnh đất nhỏ nhô lên, nơi hắn coi là bàn ăn của mình là một cái giỏ chứa đồ ăn, Tiêu Dao đưa tay sờ thử vẫn còn ấm, có lẽ do tiểu Thanh mang cho hắn.

Tiểu Thanh là nữ nhi thành chủ, nàng tên Trần Thanh Thanh bất quá hắn vẫn quen gọi nàng tiểu Thanh nàng cũng không kháng cự còn khá vui mừng khiến hắn thắc mắc không thôi, nàng là người hiền thục, yếu đuối, nếu nói ở Thanh Thành ai đối với hắn tốt nhất ngoài Phúc lão người đem hắn về nuôi nấng hắn đã qua đời thì người còn lại chắc chắn là Bàn Tử và tiểu Thanh. Nàng luôn quan tâm chăm sóc hắn, thường xuyên mang đồ ăn cho hắn. Tâm ý của nàng sao Tiêu Dao hắn lại không hiểu chứ nhưng Phúc lão từng nói “ Trên đời tam khổ, lấy vợ tuyệt đối xếp thứ nhất” lão nói rất nhiều thứ, nhưng nhiều nhất vẫn là sự nguy hiểm của việc lấy vợ. Nghĩ đến bản thân không tự chủ được run lên.

Hắn ngửa lên nhìn nóc nhà rơm thở dài một tiếng:

-“Haiz. Ta vẫn còn trẻ a. Tạm thời cần tận hưởng đã, vẫn chưa đến lúc tìm vào ngõ cụt.”

Tiếp xuống thời gian hắn đã nghĩ kĩ cần làm gì. Từ đây đi tới Lam Thiên thành ( Kinh Thành ) cần nửa tháng… với sự trợ giúp của ngựa phủ thành chủ tặng cho hắn. Đúng thế là tặng chứ không phải hắn lấy, không thể sai được. Nghĩ nghĩ cũng lên chào từ biệt mọi người trong thành rồi.

Thanh Thành tuy gọi là thành nhưng bản thân nó chỉ to ước chừng bằng một trấn bình thường mà thôi. Gọi là thành vì nơi đây có thành chủ là cường giả võ Quân toạ trấn, ngoài ra các gia tộc còn có võ Tông cảnh đủ để thăng từ trấn lên thành. Thành có tiểu thành, đại thành.

Tiểu thành thường chỉ có võ Quân tồn tại, còn đại thành thì ít nhất phải có một võ Vương cảnh. Tuy nhiên võ Vương cường giả cũng là phượng mao lân giác dù đặt ở Hoàng triều cũng là chiến lực mạnh mẽ không thể thiếu lên đại thành tồn tại là rất ít, khoảng chừng mười thành mà thôi. Lam Thiên vương triều ở vô số vương triều chỉ thuộc hàng trung đẳng nhưng sau lưng lại là Vẫn Tinh hoàng triều hùng mạnh do đó số lượng cường giả cũng theo đó mà tăng lên. Đa số các tiểu vương triều và trung vương triều chỉ có tiểu thành, đại thành số lượng cũng không vượt quá năm ngón tay. Lam Thiên vương triều tại trung đẳng cũng xếp tại phía trên.

Nghe tiếng náo nhiệt bên ngoài của mọi người hắn cũng thay lại bộ quần áo của Lam Thanh Thiên hôm trên đường về mà Thanh Trúc “nén” đưa cho hắn do chiếc áo trước đó bởi “sự cố” mà hỏng mất rồi. Mặc một thân bạch y soi mình trong vại nước cạnh nhà hắn cảm thấy mình thật tuấn, hắn quay đi rồi lại quay lại nhìn sau đó ngửa lên trời cảm thán:

-“ Lão thiên gia tại sao ta có thể soái như vậy. Aiz. Thật đúng mẹ nó soái mà. Ngươi nói đúng không a lão tặc Thiên.”

Thiên đạo:”…”

-“ Ngươi im lặng là đồng ý a. Ta biết. Ta hiểu.” Nói xong hắn cúi xuống chớp chớp mắt để ngăn những giót nước mắt chảy xuống..

Đừng hỏi tại sao. Hỏi liền là trời hôm nay vẫn đặc biệt chói mắt. Kém chút sáng mù con mắt hắn. Hiện tại vẫn còn hơi thấy nhức nhối.

Đợi cho nước mắt ngừng chảy xuống hắn lại ám thầm cảm thán:” Lão Thiên gia vẫn là như vậy thật tâm..”

Đúng lúc này một giọng nói đầy phẫn nộ vang lên:

-“Mẹ nó. Lão tử không nhẫn được nữa. Ngươi tự luyến cuồng sao ? Bình thường ngươi ở trước mặt ta tự luyến ta có thể bỏ qua do ngươi nói là sự thật. Nhưng mẹ nó, ngươi nhìn lên lão Thiên ngươi cũng luyến. Ngươi không luyến sẽ chết sao. Ỷ có bộ túi da tốt muốn làm gì thì làm sao. Người đâu mang đao đến. Lão tử muốn chém hắn.”

-“ Ta thật soái a. Hơn nữa còn soái hơn ngươi a.” Tiêu Dao quay lại mặt không biểu tình đáp

Người mắng Tiêu Dao là một tên bàn tử, hắn béo không thể béo hơn. Khuôn mặt tròn, hai má lúng lính mỡ, đôi mắt híp lại do mập mạp không thể nhìn thấy bầu trời. Dáng người hắn không lùn cũng có mét tám tả hữu cao không kém Tiêu Dao là bao nhưng do hình thể mang lại lên trông dáng dấp hắn đặc biệt tròn. Đôi chân hắn gánh vác ít cũng năm trăm cân thịt, đôi lúc bản thân hắn nhìn thấy bàn tử cũng đủ lo rồi.

Hắn gọi tiểu Bàn Tử cũng được Phúc lão nhặt được bên dòng suối gần Thanh Thành, nghe lão nói lúc đó tiểu bàn tử dáng người tròn trịa mũm mĩm lên gọi luôn tiểu Bàn Tử nhưng Bàn Tử ngày càng mập lên Tiêu Dao đã đổi chữ tiểu thành chữ đại, Đại Bàn Tử. Càng lớn hắn càng mập hơn nữa còn đặc biệt ăn tạp, cảm thấy đói là hắn ăn, hắn gặm mọi thứ mà hắn nhìn thấy, lâu lâu còn tiêu chảy vài bữa, rồi nằm liệt giường. Nhưng hắn không bao giờ bị trúng độc hay hại nguy hại đến sức khoẻ, có lẽ do tiêu hoá tốt đi.

-“ Đến. Không đọ soái chúng ta sức. Ta còn không tin không thắng ngươi tiểu Bạch.” Tiểu Bàn Tử hùng hổ dơ cánh tay mập mạp, bàn tay mũm mĩm nắm lại lại nói

-“ Không quan trọng, ta soái hơn ngươi.” Bàn Tử nói một đằng hắn trả lời một lẻo

-“ Lão tử hôm nay phải cho tiểu Bạch ngươi thành tiểu Tía… Aaaa.” Thân thể mập mạp lao tới khiến mặt đất dưới chân run lên khiến Tiêu Dao cũng cảm thấy đứng không được vững.

Sau một khắc.

-“ Rầm “

Thân thể Bàn Tử đổ xuống khiến mặt đất tưởng chừng như vỡ nát. Miệng thở hồng hộc nói với hắn:

-“ Hôm khác đánh tiếp, lão tử thân thể mệt mỏi cần nghỉ.”

-“ Ta đã nói Đại Bàn Tử ngươi khi chạm được vào ta thì lúc đó ta sẽ chúc mừng ngươi giảm cân thành công.” Tiêu Dao nói

Hắn và Bàn Tử lớn lên với nhau từ bé, không phải huynh đệ mà thân hơn huynh đệ, hai người nương tựa nhau từ khi còn rất nhỏ đến hiện tại hắn và Bàn Tử đều đã mười lăm tuổi. Bàn tử là người thật thà chất phác lại đôn hậu nhưng hơi xốc nổi. Hai người im lặng nằm đôi mắt lim dim nhìn lên bầu trời. Bất chợt thanh âm Bàn Tử vang lên:

-“ Ta phải đi “

-“ Ta biết “

-“ Có lẽ ngươi thắc mắc… Ân, ngươi biết ?” Đang định giải đáp nghi hoặc của Tiêu Dao trong tưởng tượng của hắn thì… tên này biết, hắn vậy mà biết ta sắp đi, tại sao a? Sao ngươi không theo sáo lộ ra bài ? Bàn Tử rất muốn hỏi nhưng hắn lại im lặng.

-“ Ngươi muốn biết ?” Tiêu Dao hỏi

-“ Ukm “

-“ Do ta soái… Khụ khụ là do đôi mắt ta a. Trên người ngươi ta thấy rất nhiều thứ. Cùng ngươi lớn lên bản thân ngươi thay đổi ta cũng rõ ràng a đặc biệt là khí chất, uy nghiêm trên người ngươi. Ta biết ngươi không phải vật trong ao. Nhưng có một thứ dù thế nào ngươi cũng không thay đổi được.”

-“ Thứ gì ?”

-“ Ngươi ngốc a.”

-“ Ta mẹ nó “ Bàn tử sắc mặt đen lại hắn nhìn ngó xung quanh muốn kiếm đại đao cho con hàng này một nhát. Miệng hắn thật quá tiện rồi.

-“ Ta cũng lên đi. Lên rời nơi này “ Tiêu Dao nói

-“ Ngươi đi Lam Thiên vương triều ?”

-“ Ukm “

-“ Vương triều nhỏ đó ngươi đi làm gì. Hay ngươi theo ta cam đoan không lo bị người khi phụ “

-“ Ta biết ngươi đặc biệt. Thế lực sau ngươi không tầm thường. Nhưng ai cũng có con đường của mình. Con đường của ngươi hiện tại gắn liền với thế lực sau lưng ngươi. Còn ta. Ta đang đi tìm con đường của mình, Lam Thiên vương triều hiện tại sẽ là nơi dừng chân của ta. Tương lai chúng ta còn gặp lại.”

-“ Ta tin tưởng ngươi. Hahaha…” Bàn Tử cười lớn

-“ Ngươi đi thôi. Gặp lại. Đệ đệ.” Tiêu Dao môi khẽ chếch lên đường cong nói

-“ Hahaha…Gặp lại.” Mặt Bàn Tử đen lại một chút sau đó cười lớn nói.

Đột nhiên nhớ tới thứ gì hắn vội vàng nói:

-“ Khoan đã. Cho ta một khối thức tỉnh thạch. Ân, mượn một túi trữ vật. ”

-“ Lúc này rồi ngươi vẫn không quên gọt ta một đao.” Cười mắng nhưng hắn vẫn lấy một viên hắc thạch và một chiếc nhẫn ném qua cho Tiêu Dao như đã chuẩn bị trước. Ân, là nhẫn trữ vật mà không phải túi, nhìn Bàn Tử tiện tay đưa cho hắn có thể thấy thế lực phía sau hắn một hai.

Tiêu Dao chính nghĩa lẫm nhiên nói:

-“ Ta là mượn.”

-“ Ta còn không biết ngươi sao. Cửu trưởng lão.” Nghe tiếng bàn tử gọi, từ không gian bước ra một lão đầu cả người cũng mấp mạp không kém Bàn Tử khuôn mặt tròn hiền lành khẽ gật đầu chào Tiêu Dao quay lại thi lễ với Bàn Tử nói:

-“ Đi thôi Thiếu chủ.”

-“ Ân.” Bàn Từ đầu hơi nhẹ gật sau đó bước theo Cửu trưởng lão vào không gian

Trước khi đi Cửu trưởng lão nhìn thoáng qua Tiêu Dao bắt gặp hắn cũng đang nhìn mình khiến hắn hơi bất ngờ sau đó cũng quay lại rời đi để lại không gian đang từ khép lại. Trong không gian Cửu trưởng lão nhìn về phía Bàn Tử nói:

-“ Người huynh đệ của Thiếu chủ, hắn có lẽ cũng không tầm thường. “

Bàn Tử chỉ cười lớn bước chân không ngừng lại hướng phía trước tiến.

Tiêu Dao đưa mắt nhìn không gian khép lại, miệng khẽ thì thào:

-“ Thánh cảnh sao…”

Chuong cuoi cung trong ngay mong co nguoi ung ho a.

Bạn đang đọc Ma Đế sáng tác bởi T-Zệu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Zệu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.