Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúa Okaia

Phiên bản Dịch · 7996 chữ

"Chúng ta đến rồi?"- Chihiro hỏi. Điều này rõ ràng là một bất ngờ. – "Bà chắc chứ??"

Zeniba gật đầu. – "Đúng vậy, con dấu đã chỉ ra đây là lãnh địa của Chúa Okaia."

Chihiro nhìn quanh. Đây không chỉ là nơi mà cô mong muốn có thể tìm được một pháp sư quyền lực nhất trong thế giới linh hồn này mà còn là nơi để cô thực hiên những gì cô phải làm.

"Nhưng tại sao?"- Cô lẩm bẩm, tự nói với bản thân.- "Theo những gì mà mình được nghe về lời tiên tri thì việc này không thể nào dễ dàng như vậy"

Zeniba nhướng mày.- "Cháu muốn nó phải khó khăn hơn à?"

"Không!"- Chihiro giật mình nói lớn.-"Còn chỉ là quá ngạc nhiên thôi. Có lẽ lời tiên tri có sai sót."

Zeniba xoa cằm. – "Hoặc có lẽ, vẫn còn điều gì đó chưa xảy ra."

Chihiro rên rỉ. Cô đã không nghĩ đến điều đó. Cô cứ nghĩ tìm đến lãnh địa của Chúa Okaia thì cuộc hành trình của cô sẽ kết thúc. MÀ nói đến việc này thì, vị pháp sư quyền lực ấy đâu??

"Um, Granny, nếu đúng là nơi này vậy thì mọi người đâu cả rồi?"

"Uh,.."- Zeniba nhìn quanh, nhận ra Chihiro đã nói đúng trọng điểm vấn đề. – "Lối vào nơi trú ngụ thật sự của Chúa Okaia có lẽ đã bị giấu đi. Chờ ta một chút."- Bà tập trung nhắm mắt lại. Khoảng một lúc sau, bà nhận ra có một phép thuật ngăn cản mọi người nhìn thấy lối đi.-" Đằng đó!" – Bà chỉ vào một bức tường đá to lớn.- "Nó đã che giấu lối vào. Hãy mở ra con đường bí mật của ngươi!"

Đôi mắt của Zeniba koes sáng, đột nhiên bức tường trở nên trong suốt, lộ ra một cái hang. Chihiro nhìn vào lối vào của hang động đó. Đúng là không có gì ngạc nhiên khi chả ai biết nơi ở thực sự của Chúa Okaia.

"Ông ấy ở trong này sao?"

Zeniba gậ đầu.- "Rất rõ ràng là vậy."

"Tuyệt"

Chihiro bắt đầu cảm thấy lo lắng về việc gặp gỡ ông. Chắc chắn là cô đã gặp ông lúc trước nhưng chỉ là trong giấc mơ mà thôi. Bây giờ mới thực sự là mặt đối mặt với ông ấy và cầu xin để được trở thành một vị thần hay một thứ gì đó có thể xứng với tình yêu của cô dành cho Haku, mà cô không chắc có thể cầu xin được.

"Granny, cháu thật sự rất lo."

Vô Diện đặt bàn tay lên vai cô trấn an.- "Ah, ah, ah"

"Vô Diện nói đúng."- Zeniba đồng tình.- "Con sẽ ổn thôi. Hãy tin tưởng vaof bản thân mình. Và đừng sợ hãi. Từ những gì ta biết được thì ông ấy có thể khá khắc nghiệt nhưng lại có một trái tim nhân hậu."

Chihiro nuốt khan.-" Nếu bà nói đúng."

Vô Diện đẩy nhẹ cô về phía trước. Chihiro nhìn lối vào. Nó khá là lớn. Coo hy vọng Chúa Okaia không phải là một vị thần với hình dáng quái vật đáng sợ hay thứ gì đại loại như vậy. Hít một hơi thật sau, cô bước qua bức tường trong suốt.

---------

Haku cuối cùng cũng tìm ra được mùi hương của cô. Lúc đầu, anh rất vui nhưng sau đó niềm vui của anh biến thành sự sợ hãi hay nói đúng hơn là hoảng loạn khi anh nhận ra mùi hương này dẫn đến khu rừng độc chết chóc. Những khi độc này có thể sẽ giết chết một con người chỉ trong vài phút.

Nhưng sự sợ hãi của anh cũng tan dần khi mùi hương của cô cũng biến mất khi cách khu rừng độc một khoảng. Dù vậy một vấn đề khác phát sinh khiến anh lo lắng hơn đó là anh nhận ra rằng mình không thể lần theo mùi hương của cô được nữa. Cô có thể đi đâu được? Anh nghĩ có một người có thể biết. Nếu có ai đó biết thì chỉ có thể là người đó.

"Thưa vị thần của khu rừng, Tôi là Nigihayami Kohaku Nushi, thần của dòng sông Kohaku, đang cần sự giúp đỡ của Ngài!" – Anh hét lớn.

Vài giây sau, có một vị thần duyên dáng bước ra khỏi khu rừng. Haku cuối đầu chào cô và cô cũng lịch sự cúi đầu chào.

"Tôi có thể giúp gì cho cậu?"- Cô hỏi.

"Oh thật là một vị thần tốt bụng, tôi đang tìm một cô gái loài người tên là Chihiro."- Haku đáp lời- "Tôi đã theo dấu cô ấy đến lối vào của khhu rừng. Tôi tự hỏi không biết rằng Ngài có biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy không?"

Vị thần nở nụ cười.- "Ah, vâng, cô gái loài người. Cô ấy thực sự đã đi ngang qua khu rừng của ta."

Đồng tử Haku co lại trong nỗi sợ trào dâng. – "Cái gì?"

Vị thần bật cười khúc khích. – "Oh chàng trai à, có lẽ ta nên nói rõ ràng hơn. Cô ấy không đi xuyên qua khu rừng của ta, cô ấy bay qua cơ." – Trong cái nhìn bối rối của Haku , cô nói thêm – "Một con quái vật không mặt và một bà phù thủy mang cô ấy bay qua khu rừng này. Ta không cho phép con người đi vào khu rừng của mình, ta biết khu rừng của ta rất độc đối với những sinh vật không phải của thế giới này. Đừng sợ, cô ấy vẫn an toàn. Họ đã đi qua nơi này một khoảng thời gian rồi."

Haku thở phào nhẹ nhõm. Thật tốt. Chihiro vẫn an toàn, cô đã tránh xa khu rừng độc này. Bây giờ anh chỉ cần tiếp tục lần theo dấu vết của cô.

"Tôi có thể khẩn cầu Ngài thêm một ân huệ không?"

Vị thần rừng gật đầu- "Tất nhiên."

"Ngài có thể-"

Trước khi Haku nói hết, một tia sét đánh vào giữa anh và vị thần rừng. Một vị thần khác với khuôn mặt giận dữ đứng chắn trước mặt anh.

"Ngươi là ai?"- Vị thần bão hỏi, giọng nói của hắn ồm ồm như âm thanh của sấm sét.- "Tại sao ngươi lại tiếp cận cô ấy?"

Haku không lùi bước bởi 2 lý do, một là bởi cái nhìn của vị thần bão này cho thấy rằng hắn ta rõ ràng có gì đó liên quan đến vị thần rừng và đang hiểu lầm anh việc gì đó, hai là hắn rất mạnh. Nhưng anh cũng không muốn có bất kỳ rắc rối gì.

"Tôi chỉ đơn thuần yêu cầu sự giúp đỡ."- Anh nói.

Vị thần bão gầm gừ. Haku biết rằng thần bão rất nóng tính vì thế anh đang cố gắng lịch sự hết mức có thể. Vị thần bão bắt đầu thả lỏng khi thần rừng đặt một bàn tay lên vai hắn.

"Thư giãn đi, anh à."- Cô khuyên hắn. –" Cậu ta nói thật đấy. Và anh không có lý do gì để nổi giận cả. Tình yêu của em chỉ dành cho anh thôi."- Vị thần bão thả lỏng ra và lùi lại nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Haku. – "Vậy giờ ngươi muốn gì?"

Haku tiếp tục- "Ngài có thể chỉ cho ta hướng cô ấy rời đi không?"

Vị thần rừng cười khúc khích. – "Chỉ vậy thôi à? Tất nhiên rồi."

Cô vẫy cánh tay phải và những cây cối, bụi rậm đều tránh sang một bên, làm hiện ra một con đường xuyên qua khu rừng của cô.- "Đi theo con đường này . Cậu sẽ tìm thấy mùi hương của cô gái ấy lần nữa ở phía bên kia khu rừng."

Haku gật đầu với cô.- "Cảm ơn. Tôi rất biết ơn vi sự giúp đỡ của Ngài."

Không nhìn vào vị thần bão. Anh bước qua 2 vị thần. Cây và bụi rậm bắt đầu di chuyển lại vị trí cũ sau khi anh bước qua và anh đang tiến sâu vào khu rừng. Vị thần rừng nhìn anh biến mất sau tán cây, nở một nụ cười sáng lạng. Thần bão nhìn thấy nụ cười đó, thắc mắc. –"Sao vậy em yêu?"

Vị thần rừng bật cười khúc khích. –"Anh không thấy à?"- Cô nói.-" Chàng trai đang yêu."

------

Chihiro và những người khác tieeps tục đi sâu vào hang động. Khi ánh sáng bên ngoài không thể chiếu vào nữa thì những ngọn đuốc trên vách hang bắt đầu nổi lửa. Việc này có dọa Chihiro một chút. Cô cảm giác như một người trong bộ phim kinh dị bị rơi xuống hang ổ của một con quái vật.

Đường hầm cuối cùng cũng dẫn họ đến một cánh cửa kim loại khá to. Chihiro nuốt khan khi cô nhận ra đây là những gì cô.... Hy vọng. Sự hồi hộp đang giết chết cô. Cô muốn vượt qua nỗi sợ này.

"Well, đến rồi."- Cô nói

Cô tiến lên phía trước để gõ cữa. Nhưng cánh cửa bắt đầu mở ra, dọa chết cô. Cô không cần thêm thứ gì có thể dọa mình nữa, cô thật sự rất mệt nha.

"Người gác cổng" bước ra và chào Chihiro với đôi mắt vàng quen thuộc. Đây là vị thần đã đến nhà tắm và nói với cô những lời tiên tri.

"Cô đến rồi."- Vị thần nói.

Chihiro chỉ vào vị thần ấy.- "A, ông chính là người chuyển lời nhắn của Chúa Okaia"

Vị thần gật đầu. –"Đúng vậy. Chủ nhân của tôi đang rất mong chờ cô ấy. Mời vào."

Vị thần dẫn họ vào bên trong. Họ rất nhạc nhiên, ít nhất là vậy, bởi thiết kế và sắp xếp của nơi mà Chúa Okaia sống. Với những ai sống trong hang động thì họ chắc chắn có gu thưởng thức rất đặc biệt. Bên trong giống như một cung điện. Một số nhân viên phục vụ, hầu hết là linh hồn bóng tối, đang làm việc.

Người hướng dẫn dẫn họ đến một căn phòng khác có cánh cửa khép hờ. – "Chủ nhân của tôi đang chờ trong này, mời vào."

Chihiro gật đầu.- "Cảm ơn Ngài."- Cô nói và với cánh tay run rẩy, cô mở cánh cửa. Căn phòng trong như là phần còn lại của cung điện, lớn khoảng gấp 3 lần. Nó rất tối, chỉ có một chút ánh sáng phát ra từ ánh lửa của ngọn đèn và lò sưởi. Và ngồi bên lò sưởi trên chiếc ghế đẩu màu đỏ, đang lật trang sách, không ai khác chính là Chúa Okaia vĩ đại. Ông ngước mặt lên.

"Ah, cuối cùng con cũng đến."- Ông lên tiếng, với giọng nói thể hiện quyền lực và trí tuệ.- "Ta rất vui vì con đến đây an toàn."

Ông đứng lên, và bước đến ngọn đèn, Chihiro nhìn ông như thể ông là một " thứ" gì đó rất vĩ đại. Ông trông như một người đàn ông cao to khoảng 15 feet (~ 4.5 mét hơn). Ông khoác áo choàng cứ như một vị vua, có lẽ nhiều người cũng nghĩ ông là 1 vị vua. Làn da của ông nhợt nhạt như tờ giấy trắng với mái tóc đen dài như màn đêm đến tận gót chân. Nhưng thứ hấp dẫn Chihiro nhất chính là đôi mắt của ông. Đôi mắt có màu của vàng kim, ánh lên lòng trắc ẩn và trí tuệ trong ấy. Nhìn vào đôi mắt của ông, Chihiro không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Cho đến khi ông nở nụ cười với họ làm lộ ra những chiếc răng sắc nhọn của loài cá mập. Zeniba đưa Chihiro ra khỏi mớ suy nghĩ khi cúi chào Chúa Okaia.- "Thưa Ngài vĩ đại và quyền năng Okaia, thật vinh dự khi được gặp Ngài."

Chúa Okaia lịch sự gật đầu chào bà.- "Thật vinh dự cho ta khi được gặp bà. Hãy thứ lỗi cho ta khi ta không tư mình đến gặp bà, ta đang có một việc khá mất thười gian."- Ông đánh dấu trang sách đang đọc và đặt nó xuống bàn. Ông nhận ra Chihiro đang cố gắng nhìn tựa đề của cuốn sách và mỉm cười với cô.

"Đó là "Tiếng thì thầ của trái tim", bởi Shizuku Amasawa. Một cuốn sách rất hay. Cô ấy là một tác giả nổi tiếng ở thế giới của cô đấy, cô gái à. Thực tế thì đây là cuốn sách đầu tiên của cô ấy. Chồng cô ấy, nhà sản xuất đàn vĩ cầm nổi tiếng Seiji Amasawa là người đã truyền cảm hứng cho cô ấy viết cuốn sách này."- Ông nhắm mắt và dường như có gì đó để suy nghĩ.- "Một vài người có khả năng sáng tạo như vậy, nhưng buồn thay, những vị thần thì lại không thấy điều đó, họ chỉ thấy con người ở khía cạnh "phá hoại".- Ông chợt ngừng lại và tự cười với chính mình.- "Thứ lỗi cho tôi, tôi nói huyên thuyên quá. Mọi người đã có một chặng đường dài rồi. Mời ngồi."

Cái ghế bật ra, cả 4 người họ đều có thể ngồi vừa vặn trên một chiếc ghế. Chúa Okaia quay lại cái ghế đẩu của mình bên cạnh lò sưởi. Ông nhìn họ một cách tò mò. Đôi mắt vàng của ông nhìn vào Yu khá lâu. Ông nhìn nó và nhướng mày. Chihiro nhìn Chúa Okaia và Yu.- "Có gì sao?"- Cô hỏi.

"Không gì."- Chúa Okaia quay sang nhìn cô- "Tôi chỉ khá ngạc nhiên khi thấy Yu ở đây. Ta đã đoán là không ai trong số những người nói dối với con sẽ tham gia vào chuyến đi này. Nhưng tương lai thì không phải lúc nào cũng như hòn đá không thể thay đổi. Thật vui khi thấy các bạn ở đây. Chihiro, Zeniba và Kaonashi."

Chihiro bối rối nhìn vào Vô Diện.- "Kaonashi?"- Cô hỏi

Vô Diện gật đầu.- "Ah, ah"

Chúa Okaia bật cười.- "Ta dường như đã gây ra sự nhầm lẫn ở đây à. Ta xin lỗi. Chúng tôi có một số thứ quan trọng cần trao đổi. Bà có thể dùng thử trà trong khi chúng tôi trò chuyện?"

Zeniba gật đầu.- "Rất sẵn lòng."

Chúa Okaia gõ nhẹ vào khay và 2 người hầu mang trà và bánh ngọt vào.

Chúa Okaia nhìn vào khay trà và nói.- "Xin mời, cứ tự nhiên. Trà là một sự pha trộn đặc biệt mà Baron Humbert von Jikkingen đã dạy tôi. Ông ấy luôn nói rằng sẽ có sự khác biệt vào thời điểm mà bạn dùng trà nên hương vị không phải lúc nào cũng như nhau."

Zeniba nhâm nhi tách trà.- "Rất ngon"

Chúa Okaia mỉm cười.- "Vậy tí nữa tôi sẽ cho người hầu gửi tặng bà công thức để pha trà." – Ông nói.

Đôi mắt vàng của ông chuyển sang Chihiro. Cô nuốt khan. Chúa Okaia bật cười. –"Con không có gì phải sợ. Ta không có ý muốn hại con đâu."- Đôi mắt của ông di chuyển đến bàn tay đã từng có dấu ấn lửa.- "Ta tin là con đã thấy rằng dấu ấn lửa của ta khá có ích."

Chihiro chớp mặt bối rối nhìn vào cổ tay mình.- "Oh, vâng. Cảm ơn. Vị thần núi ấy cứ muốn chơi đùa, và không chịu nghe lời con nói."

Chúa Okaia cười lớn. –"Đúng đấy, Ju-Ju là một đứa trẻ thích chơi bời, cũng khá hư hỏng. Nếu con đồng ý chơi với nó thì nó sẽ giữ con lại vai ngày đấy. Chàng trai nhỏ ấy có nhiều năng lượng lắm."

"Con nghĩ con đã làm anh ấy nổi giận."- Chihiro lầm bầm tội lỗi.- "Đã có quá đủ thần linh không thích con người rồi, con hy vọng mình đã không làm điều gì tệ hại."

Chúa Okaia phẩy tay.- "Không có gì đâu. Nó chỉ buồn một chút bởi con dùng lửa để dọa nó thôi. Nó sợ lửa, đó là ý do tại sao ta ban dấu ấn cho con. Nó cũng hết giận rồi, vả lại con cũng hành động như ta đoán. Con đã hóa giận giữ thành niềm vui."

Điều đó làm Chihiro đột nhiên nhớ lại lời tiên đoán.- " Đúng rồi. ngài đã gửi lời nhắn của mình về tương lai của con. Ông ấy nói với con chuyện sắp xảy ra nhưng không giải thích với con."

Chúa Okaia gật đầu.- "Đúng vậy, ông ta chỉ nói những gì ta bảo ông ta nói mà thôi. Con vẫn chưa sẵn sàng để biết nhiều hơn. Nhưng bây giờ con đã ở đây và ta có thể giải thích với con đầy đủ hơn."

Sự thật là Chihiro không quan tâm lắm Chúa Okaia tiên đoán được gì, mục đích của cô là đến đây và thể hiện mong ước được trở thành thần linh.- "Thật ra thưa Ngài, con không đến đây để xem lời tiên đoán đó có ý gì. Con đến để-"

Chúa Okaia nắm lấy tay cô để ngăn cô nói tiếp. – "Ta biết tại sao con đến đây. Và nó gắn liền với những lời tiên tri của con. Cuộc hành trình mà ta đã nói, con đến đây. Con muốn trở thành một vị thần để có thể ở bên canh Kohaku. Vì thế con đến đây với hy vọng mong ta giúp con."

Chihiro quỳ xuống và cúi đầu với phù thủy vĩ đại.- "Ôi Chúa Okaia, Ngài sẽ giúp con để con có thể sống bên vị thần mà con yêu được không?"

Chúa Okaia mỉm cười ấm áp.- "Đứng lên đi cô gái. Ta đã đồng ý giúp con rồi mà. Con đã được dẫn dắt bởi tình yêu tuyệt vời nhất. Con đi theo trái tim mình mách bảo, mong muốn được sống mãi bên người mình yêu mặc dù không biết tình cảm người đó đối với mình như thế nào."

Nhưng nụ cười của ông biến mất.- "Tuy nhiên, ta rất tiêc phải nói với con rằng ta không thể giúp con được. Thậm chí với quyền năng con dấu vàng của Zeniba."

Không gian bỗng trở nên im lặng đáng sợ, Chihiro sững sờ. Chỉ có âm thanh của ngọn lửa cháy tí tách. Trí óc Chihiro đang cố gắng chấp nhận những ngôn từ mà Chúa Okaia vừa nói. Cô đặt tất cả hy vọng của mình vào ông và ông không thể giúp cô. Nếu pháp sư quyền lực nhất, vĩ đại nhất của thế giới linh hồn không thể giúp cô thì ai có thể?

"NHưng, ai cũng cho là Ngài có thể giúp con." – Cô nói nhưng có lẽ cô đang tự thuyết phục bản thân mình nhiều hơn. Nước mắt cô bắt đầu rơi. – "Ngài thật sự không thể giúp con?"

Chúa Okaia nhắm mặt lại và thở dài buồn rầu.-" Chihiro, ta có lẽ có nhiều quyền năng nhưng những gì con muốn lại điều trái tự nhiên, thậm chí là thần linh. Ta không có khả năng biến con thành thần."

Chihiro ngồi sụp xuống nền đất lạnh. Thế là hết. Cơ hội duy nhất để được bên cạnh Haku đã mất.- "Không.... Không thể nào...."- Cô lẩm bẩm.- "Làm ơn...."

Chúa Okaia từ từ mở mắt ra.- "Tuy nhiên, có một thứ có thể."

Chihiro bật dậy nhanh đến nỗi cô nghĩ là cô có lẽ đã kéo thứ gì đó.- "Cái gì?"

Zeniba thậm chí còn bối rối.- "Tôi không hiểu. Còn ai có thể làm việc mà Ngài không thể làm?"

Khuôn mặt Chúa Okaia trở nên vô cảm, ông dường như đang cố gắng giữ cho tâm trí mình không nghĩ đến thứ gì đó rất đau lòng.- "Con đã đi sai đường rồi. Con tìm kiếm những vị thần với sức mạnh và khi họ không thể giúp con thì con lại tìm một vị thần khác mạnh hơn. Nhưng đây là một loại phép thuật không đến cùng với sức mạnh."

"Con không hiểu."- Chihiro nói.

Chúa Okaia dường như đang suy nghĩ gì đó. –"Để ta nói với con điều này. Có điều chắc chắn rằng những vị thần được sinh ra trên trái đất này đều có mối ràng buộc họ với nơi họ sinh ra. Kohaku là một trong số đó. Cậu ấy được sinh ra từ dòng sông Kohaku. Còn bạn của con ở đây."- Ông chỉ sang Zeniba, Yu, Vô Diện. – "được sinh ra từ những vị thần khác. Nhưng những vị thần có mối quan hệ ràng buộc lại mạnh hơn vị thần không có ràng buộc (đó là những vị thần từ khi sinh ra là đã có quyền năng). Hãy xem lại cuộc chạm trán với vị thần bão. Ông ta có quyền năng điều khiển thời tiết. Ông ta được sinh ra từ cơn bão và do đó được thừa hưởng những đặc điểm của nó. Con hiểu không?"

Chihiro nghĩ là cô hiểu.- "Vâng con nghĩ vậy."

Chúa Okaia gật đầu.- "Tốt, vậy thì hãy nghe ta cho kỹ đây. Vị thần mà con đang tìm kiếm là một loại mà ta không thể nói tên họ cho con biết được bởi vị họ không phải là 2 hình thức của thần ta vừa nói con nghe. Họ là thần của sự sống. Họ đã ở đây từ khi sự sống bắt đầu xuất hiện trên trái đất. Để có được câu trả lời của con, sự tồn tại của con phải được thay đổi. Chỉ có vị thần của sự sống mới có quyền năng thay đổi con."

Chihiro gật đầu. Cô rất vui mừng khi biết mình vẫn còn cơ hội để trở thành thần, nhưng cô cũng có một chút bực bội. Haku không thể giúp cô vì thế cô đi cùng Zeniba, bà cũng không thể giúp. Sau cô lại đến với Chúa Okaia và giờ cô lại phải đi tìm một sự giúp đỡ khác. Cô không biết họ có thể giúp cô không?

Thở dài, cô quay sang Zeniba.- "Granny, tại sao bà không nói với cháu về vị thần của sự sống?"

Zeniba cười xin lỗi.- "Ta xin lỗi cháu yêu. Thật sự mà nói, vị thần đó ta chỉ nghe đồn trong truyền thuyết mà thôi."

"Không"- Chúa Okaia lắc đầu.-" Ta đã gặp họ. Họ rất tuyệt vời. Một vị thần được sinh ra từ chính cuộc sống của họ. Chỉ có họ mới có thể giúp con, đây là điều ta biết. Nhưng ta không biết là họ làm như thế nào."

"Ý Ngài là sao?"- Chihiro hỏi.

"Con sẽ cần phải thuyết phục họ giúp con, họ sẽ không làm điều đó neus không có lý do chính đáng, nhưng nếu con nghe theo tim mình mách bảo thì có lẽ sẽ có hiệu quả."- Có tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện. Chúa Okaia nhìn về phía cánh cửa, vẫy tay mở nó ra.- "Vào đi."

Một linh hồn bóng tối bước chầm chậm vào phòng. Hắn cúi đầu chào Chúa Okaia, Ngài gật đầu đáp lại.-" Thưa chủ nhân của tôi, một vị phù thủy tên Kiki mang đến cho Ngài một món hàng."

Chúa Okaia mỉm cười đứng dậy.- "Ah, thật đúng lúc."- Ông quay sang nhóm Chihiro.-" Vui lòng chờ ta ít phút. Ta sẽ quay lại ngay."

Sau khi ông ra khỏi căn phòng, cánh cửa tự đóng lại sau lưng ông. Chihiro khá mừng vì sự gián đoạn này. Cô cần một chút thười gian để ổn đinh lại tâm trí mình.

Zeniba thấy Chihiro nhìn chằm chằm vào vô định, bà nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, làm cô giật mình.- "Có sao không, cháu yêu?"

Chihiro gật đầu.- "Cháu đoán là cháu chỉ hơi choáng trước những thông tin này. Mọi thứ dường như trở càng ngày càng phức tạp. Cháu chỉ không biết nếu cháu có thể hoàn thành chuyến đi mà Chúa Okaia đã nói không. Ý cháu là hãy nhìn những việc xảy ra gần đây để đến được nơi này xem. Nhảy khỏi tàu, khu rừng độc, cơn bão, rồi còn vị thần núi nữa. Cháu thực sự không biết mình có thể vượt qua hết tất cả không."

"Tình yêu sẽ chinh phục tất cả."- Phù thủy nói. Vô Diện gật đầu đồng tình.- "Chỉ cần làm theo những gì Chúa Okaia nói. Đi theo trái tim của con và mọi thứ sẽ ổn thôi."

Cánh cửa mở ra, Chúa Okaia bước vào. Ông đang cầm một cái gì đó được bao bọc khá kỹ.

"Ta đã yêu cầu thứ này khi ta biết rằng con sẽ đến."- Ông nói, đưa món đồ cho Chihiro. Cô nhận lấy và tháo miếng vải bao ra, nhìn thấy một một con dao găm kỳ lạ với cái lưỡi dao màu trắng bạc và tay cầm màu vàng. Cô ngẩng lên nhình Okaia thắc mắc.

"Con dao găm này được làm ra bởi một vị pháp sư chuyên chữa bệnh, con sẽ cần đến nó trong chuyến đi của mình, có một loại phép thuật có thể tiêu trừ mọi căn bệnh hoặc độc dược. Hãy dùng nó để chống lại sự đau khổ."

"Đau khổ?"- Chihiro nhìn vào con dao găm một cách cẩn thận.- "Ngài có ý gì khi nói là đau khổ? Và còn về sự giận dữ? Con không hiểu lời tiên tri mà Ngài cho người đưa tin đã nói với con."

Chúa Okaia thở dài.- "Đến lúc ta sẽ trả lời câu hỏi của con."- Ông ra hiệu, khiến cái cái bàn lướt qua ông và mọi người. Nó dừng lại trước mặt ông, trên đó có một miếng ván chứa những lá bài. Chihiro nhận ra nó giống với những thẻ bài mà người đưa tin của Chúa Okaia đã nói. Ngài nhìn Chihiro một cách tò mò.-" Chihiro, con có biết tại sao những lá bài tiên tri là cách tốt nhất để tiên đoán cho tương lai không?"

Chihiro nhìn vào những lá bài.- "Dạ không."

"Và tôi cũng không"- Zeniba nói

Chúa Okaia gật đầu,.- "Có rất ít lý do, và ta sẽ cho con biết tại sao."- Ông ngồi lên chiếc ghế của mình và bắt đầu giải thích. – "Định mệnh giống như là một lá bài trong trò chơi. Khi con nhìn vào tương lai, những gì con thực sự thấy là những sự kiện có nhiều khả năng diễn ra dựa trên những gì đang diễn ra và những gì đã xảy ra. Và bây giờ, lá bài mà con đang nắm giữ là sự kiện sẽ xảy ra trong tương lai của con. Định mệnh của con đại diện cho việc con chơi như thế nào. Bây giờ, những lá bài trên miếng ván là tương lai của con và những lá bài đó là những sự kiện mà con chưa trải qua. Một người có thể nhìn vào tương lai thông qua lá bài tiếp theo trên miếng ván này. Trong khi làm điều đó, bằng việc nhìn những gì sẽ xảy ra, con có thể thay đổi chiến lược cho trò chơi này, do đó nó cũng sẽ thay đổi định mệnh của con. Và con đã sẵn sàng để làm việc này."

"Con ư? Bằng cách nào?"- Chihiro hỏi.

Chúa Okaia chỉ vào Yu.- "Yu đáng lẽ sẽ không đi cùng con, nhưng con lại quyết định mang nó theo, vì thế đây là cách con thay đổi chiến lược của mình hoặc là tương lai của con. Nhưng cũng có rất nhiều cách khác để thay đổi định mệnh của con, như khi có ai đó nhìn trộm lá bài tiếp theo của con hay đúng hơn là nhìn vào tương lai của con. Con hiểu không?"

Chihiro gật đầu.- "Con nghĩ vậy."

Chúa Okaia bật cười- "Không, con không hiểu, nhưng con sẽ hiểu khi đến lúc. Chihiro, tương lai mà ta tiên đoán cho con không phải sẽ xảy ra 100%. Không ai chắc chắn được tương lai, bởi mọi người đều có cái gì đó để thay đổi nó. Nếu con muốn, con có thể bỏ qua hết thảy những việc này bằng việc bỏ lá bài con đang nắm kia xuống, xáo trộn hết những lá bài đó lại với nhau và vẽ nên một sự kiện mới, điều đó có thể thay đổi số phận của con."- Ông mỉm cười khi thấy phản ứng của Chihiro.- "Nhưng ta đoán rằng con không có ý này." –Chihiro gật đầu. –"Ta biết con sẽ không. Nhưng có nhiều hơn một số phận mà ta đã nói với con. Tất cả những gì mà ta đã nói chỉ là một khía cạnh mà thôi. Có rất nhiều người chơi khác trong tròchơi này. Mọi người đều có số phận cho riêng họ, và họ có thể ảnh hưởng đến người khác nếu họ nhìn thấy thẻ bài của người đó. Ta đã làm điều đó. Loài người mà sống trong thế giới linh hồn khiến ta rất tò mò. Điều đó rất hiếm khi xảy ra. Vì thế ta đã nhìn vào số phận của con. Nếu ta không can thiệp, ta xin lỗi khi nói ra điều này, thì mọi thứ sẽ diễn ra không như mong muốn của con. Những nguy hiểm mà bạn của con đã cảnh báo tại nhà tắm sẽ xảy ra."

Điều này làm Chihiro cực kỳ ngạc nhiên.- "Vậy là, Ngài đã cứu con."

Chúa Okaia gật đầu.- "Bằng một cách. Nhưng ta sẽ không bàn về nó. Nếu ta nói cho con biết những gì có thể xảy ra, hoặc những gì vẫn có thể xảy ra, thì nó có thể thay đổi những gì ta đã thấy trước đó, do đó nó sẽ xáo trộn ván bài này."

"Đó là lý do tại sao người đưa tin lại nói với con rất ít thông tin?"

Chúa Okaia gật đầu lần nữa.-" Đúng vậy. Bằng việc nói với con những điều con cần biết, con đã theo đúng chỉ dẫn để đến đây. Con sẽ đến đây nếu như ta nói ra hết với con mọi thứ? Con sẽ đến gặp Zeniba nếu như con biết rằng bà ấy sẽ không thể giúp con? Và do đó sẽ không có những người bạn giúp con vượt qua khu rừng độc."

Chihiro cố gắng nghĩ về những việc đó, nhưng nó làm cô khá đau đầu. Cố quyết định sau mọi việc cô sẽ chọn cho mình một số phận mà không ai có thể can thiệp vào.

Chúa Okaia dường như khá chú ý đến sự bối rối của cô.- "Ta thấy rằng ta đang làm con nhầm lẫn. Có rất nhiều thông tin mà con cần phải tiếp nhận. Bây giờ ta nên bắt đầu với lời tiên tri tiếp theo của con, Chihiro."- Ông cầm ván bài lên và nhắm mắt lại.- "Hỡi quyền năng của gió, nước, đất và lửa, Ta truyền cho ngươi biết điều ta muốn thấy. Sức mạnh của tự nhiên, hãy chỉ cho ta tất cả."- Ông vẫn nhắm mắt, cẩn thận xáo trộn và chia ván bài ra. Khi ông kết thúc, ông đặt nó xuống phía trước mình và mở mắt ra. –" Con đã chuânr bị để xem con đường trước con chưa?"

Cơ bản mà nói, Chihiro đã biết con đường đó, cô chỉ không hiểu nó là như thế nào. Cô gật đầu đáp lại và Chúa Okaia cầm lấy lá bài trên cùng. Không giống như người đưa tin, ông không giấu lá bài đi. Lá bài đầu tiên là hình ảnh của 6 ngôi sao, 2 ngôi sao màu đỏ, 2 màu xanh và 2 ngôi sao cuối cùng là màu vàng. Có một đường thẳng nối những ngôi sao lại với nhau. Một đường thẳng màu cam nối ngôi sao màu vàng đầu tiên với cái màu đỏ thứ hai, đường màu lục nối ngôi sao màu xanh đầu tiên với màu vàng thứ hai. Và đường màu tím nối màu đỏ đầu tiên với màu xanh thứ hai.

"Ba đường chéo đó là 3 khung bậc cảm xúc."- Chú Okaia giải thích.- "Vui mừng, đau khổ và giận dữ. Con đã đối diện với một người tràn đầy niềm vui mừng và con mang đến cho người đó sự giận dữ. Kế tiếp con đối diện với một người tràn đầy đau khổ và con phải mang đến cho người đó niềm vui. Sau cùng con sẽ phải đối mặt với người vô cùng giận dữ và con phải mang đến cho người đó sự sầu não."

Chihiro nghiêng người về phía trước để nhìn vào lá bào.- "Họ là ai?"- Cô hỏi..

Chúa Okaia lắc đầu. – "Ta không thể nói với con điều đó được. Vì nếu ta làm vậy, kế hoạch của con cho trò chơi này có thể thay đổi và từ đó, có thể thay đổi cả số phận của con."

Ông nhặt lên một lá bài kế tiếp. Đó là hình ảnh hai người đàn ông đang tránh xa khỏi đám đông. Một người đang hét lên giận dữ, người còn lại thì đang khóc lóc trong đau khổ. Cả hai người mà con sẽ phải đối mặt là hai người bị đối xử bất công. Hãy cẩn thận với sự xuất hiện của họ, họ đặc biệt rất giận dữ."

Chihiro nuốt khan.- "Có cách nào thay đổi số phận để con không phải gặp họ không? Ngài nói một người có thể thay đổi vận mệnh của mình mà."

Chúa Okaia gật đầu.- "Thật sự là con có thể thay đối nó. Nhưng thỉnh thoảng với con đường mà con chọn sẽ bước đi, thì có những thứ không thể tránh.. Nếu con muốn tìm ra vị thần của sự sống thì con phải đối mặt với những người này. Những sự việc đó và họ chính là thử thách mà con phải trải qua, là thứ mà vị thần của sự sống đã sắp đặt cho con. Hãy tin ta, nếu vị thần của sự sống không muốn bị tìm thấy thì con sẽ không tìm được họ đâu. Nó chỉ có thể khi mà con đối mặt với những thử thách này."

Chihiro gật đầu. –"Vâng, vậy tiếp theo là gì?"

Chúa Okaia tiếp tục lấy lá bài tiếp theo. Ông nhìn nó một lúc trước khi đặt nó sang một bên. Lá bài này rất quan trọng. Hình ảnh của lá bài này thể hiện một trái tim đang rỉ máu từ vết thương của con dao đâm trên đó. Chihiro không cần biết về lá bái này bởi không có gì cô có thể thay đôiỉ được, nhưng nếu con rồng cứng đầu ấy nghe theo lời ông thì có lẽ tất cả sẽ ổn thôi.

Bức tiếp theo là hình ảnh về một cô dâu. Bên phải của cô là chú rể và bên trái cô là gia đình của cô.- "Một khi, nếu như con gặp được vị thần của sự sống, con sẽ phải có sự lựa chọn giữa hai thứ tình cảm. Điều này rất khó với con. Dù con có quyết định thế nào đi nữa, những người con yêu thương đều sẽ đau lòng."

Chihiro nhớ lại những lời mà người đưa ttin đã nói.- "Con nhớ rồi! Mà nó nghĩa là sao? Con không muốn làm ai tổn thương cả."

Chúa Okaia thở dài buồn bã.- "Ta biết là con không muốn, nhưng con sẽ phải làm như vậy. Ta xin lỗi, nhưng ta không thể giải thích gì nhiều hơn."

Ông lại lấy ra một lá bài khác. Mắt ông mở to khi thấy lá bài ấy. Không để ai xem lá bài đó, ông đặt nó sang một bên và tiếp tục lấy lá bài tiếp theo. Một lần nữa, ông không để ai xem lá bài đó mà lại cất sang một bên.

"Ta e là đây là giới hạn xa nhất mà ta có thể cho con biết ngay tại lúc này. Khi ta nhìn vào tương lai của con ta chỉ thấy con gặp được vị thần của sự sống, nghĩa là nếu con làm theo những gì mà con đường này dẫn con đi."

Chihiro cau mày. Và cô đã có được câu trả lời nhưng cô vẫn có rất nhiều điều thắc mắc. Tuy vậy, cô cúi đầu chào vị pháp sư quyền năng. –"Cảm ơn Ngài. Con rất biết ơn những gì Ngài đã làm cho con."

Chúa Okaia mỉm cười, nhưng vẫn có đâu đó nỗi buồn trong mắt ông.- "Đừng cảm ơn ta. Ta rất vui vì ta đã có cơ hội giúp ai đó có niềm vui mà ta đã bị tướt mất."

Chihiro nghiêng đầu nhìn ông.- "Ý Ngài là sao?"

Ngài thở dài, nghiêng người và đan tay lại như thể đang cầu nguyện.- "Con không phải là con người đầu tiên mà ta đã gặp. 500 năm trước, có một con người lạc vào thế giới này. Một cô gái trẻ. Nàng ấy ngay lập tức trở nên trong suốt và dần biến mất. Nàng khóc lóc cầu xin sự giúp đỡ. Ta bước đến và giúp nàng. Chưa bao giờ gặp con người trước đó nên ta đã mời nàng về sống cùng ta. Ta rất tò mò, con thấy đấy. Ta chưa bao giờ gặp con người trước đây. Nhưng rất nhanh sự tò mò đã biến thành tình bạn, và tình bạn trở thành tình yêu."

Chihiro nhướng mày.- "Ngài đã yêu cô ấy?"

Chúa Okaia mỉm cười, hồi tưởng lại những ký ức hạnh phúc. – "Chúng tôi yêu nhau. Chúng tôi ước rằng mình sẽ không chia lìa. Sau một khoảng thời gian, ta hỏi nàng ấy liệu nàng ấy có muốn liên kết tâm hồn với ta hay không??"

Zeniba "awww" lên một tiếng, nhưng Chihiro không hiểu đó là gì. – "Vậy là sao? Liên kết tâ hồn?"- Cô hỏi.

Chúa Okaia bật cười. –"Nàng ấy cũng hỏi một câu tương tự như vậy. Trở nên liên lết tâm hồn với ai đó là một hình thức của thần linh tượng trưng cho việc kết hôn, chỉ là nó mở một mức sâu đậm hơn và kéo dài vĩnh viễn. Nàng nói nàng rất muốn nhưng nàng chỉ là một con người bình thường và ta thì lại có một cuộc sống bất tử. Nàng nói nàng không thể chịu đựng được khi để ta cảm nhận nổi đau mất đi người vợ của mình trong suốt quảng đời bất tử của ta."

"Giống mình và Haku".- Chihiro suy nghĩ. Cô cũng giống như người con gái mà Chúa Okaia đem lòng yêu mến, cô không thể đặt người mình yêu phải sống trong nỗi đau mất đi người mình yêu.

"Đó là khi ta bắt đầu đi tìm những vị thần của sự sống..- "Chúa Okaia tiếp tục.- "Ta muốn nàng ấy trở thành một vị thần để nàng có thể có một sinh mạng bất tử. Đó là cách duy nhất ta có thể làm để ta và nàng ở bên nhau. Vì thế ta bắt đầu nghiên cứu, tìm tòi. Và ta đã tìm thấy họ. Ta cầu xin họ ban cho người con gái ta yêu một cơ hội có thể trở thành một vị thần. Họ đã bị ta làm cảm động và đồng ý. Ta đã rất vui mừng, ngay lập tức ta đã quay về để mang nàng đến nơi của vị thần sự sống để nàng có thể trở thành một vị thần như ta."

Tất cả những nét vui mừng trên gương mặt Ngài ấy bắt đầu bị thay thế bởi sự đau khổ tuyệt vọng, -"Thật đáng buồn thay, ta đã quá theo đuổi sự lãng mạn mà quên đi một điều. Con thấy đó, một trong những tôi tớ của ta là một linh hồn vô cùng căm ghét con người với sự ghê tởm. Chúng không hãm hại nàng khi nàng chỉ mới là một vị khách ta mang về nhưng khi chúng biết nàng sẽ là vợ ta thì...."- Nước mắt đong đầy trong đối mắt vàng của Ngài, một pháp sư vĩ đại. –"Trong khi ta đi tìm vị thần của sự sống thì chúng đã nhốt cô ấy lại, không cho cô ấy thức ăn hay nước uống.... và... cô ấy.... biến mất.."

Chihiro cảm thấy khó thở, Zenniba, Yu và Vô Diện dường như thật sự rất sốc. Chúa Okaia lau nước mắt, nhưng không lau hết mà chỉ có rơi ra nhiều hơn.

"Khi ra tìm ra kẻ nào làm việc này, ta đã rất giạn dữ. Đó là lần giận dữ ghê gớm nhất của ta trong cuộc đời này. Ta rất muốn, rất muốn giết hết chúng. Nhưng không, ta đã tha cho chúng. Ta tốt hơn thế. Nhưng ta đã trừng phạt chúng, tước bỏ hết quyền lức, sức mạnh của chúng và trục xuất khỏi lãnh thổ của ta."

"Ông có thể làm vậy sao?"- Chihiro tự hỏi.

"Chỉ có những vị thần quyền lực tối cao mới có thể."- Zeniba thì thầm. Bà quay sang Chúa Okaia.- "Tôi rất tiếc khi điều đó xảy ra. Nếu Ngài hỏi tôi, tôi rất sẵn lòng mà nói với Ngài rằng, chúng xứng đáng được nhận cái chết."

Chúa Okaia lắc đầu.- "Không, mọi người đều xứng đáng được sống, thậm chí nếu họ nhận lấy nó. Bên cạnh đó, điều đó cũng không mang người tôi yêu quay lại. Nàng ấy đã chết, và ta vẫn sống, sống đời đời kiếp kiếp." – Ông nhắm mắt laijvaf hít một hơi thật sâu, tự làm bản thân bình tĩnh lại. –"Ta nhớ nàng ấy, mỗi ngày, ta rất muốn gặp lại nàng ấy, đó là lý do tại sao con người và linh hồn không nên ở chung với nhau. Nhưng chúng ta thật sự rất gần với việc tìm ra cách mà chúng ta có thể, chỉ khi cơ hội đó bị tước mất."

Ông nhìn lên trần nhà, trông cứ như ông đang nhìn lên thiên đường. – "Ta có thể kết thúc điều đó. Ta có thể lấy đi sự sống của mình và đoàn tụ với người con gái ta yêu trong thế giới bên kia. Nhưng ta sẽ không bao giờ chết, ngay cả khi ta đã quá già yếu để tồn tại. Ta vẫn sống, vẫn tiếp tục sống."- Ông nhìn Chihiro với vẻ mặt rất nghiêm túc. –"Cuộc sống rất quý giá, Chihiro. Con chỉ có một mà thôi. Đừng quên điều đó. Một vài vị thần với sự bất tử của mình, họ dần quên đi điều đó. Họ bắt đầu sống một cách trọn vẹn, đó là lý do tại sao họ không quý trọng mạng sống của người khác, đặc biệt là con người. Họ xem con người như thứ gì đó nhỏ bé, giống như một con côn trùng. Yubaba đã từng như vậy, nhưng bà ta đã thay đổi, theo hướng tốt hơn. Bà ấy đã nhận ra, sau khi nhận ra mình đã mất con trai, thứ vô giá trong cuộc sống của bà ấy. Mọi người đều xứng đáng có được nó, ngay cả một sinh vật nhỏ bé như côn trùng."

Ông lau di giọt nước mặt còn sót lại trên đôi mắt mình. – "Ta muốn con phải sống, phải hạnh phúc với cuộc sống của mình. Đó là lý do tại sao ta lại giúp con. Ta muốn con có những gì ta đáng ra phải có."

Không ai biết nói gì. Nhìn thấy Chúa Okaia khóc là một việc quá ngạc nhiên nhưng câu chuyện đằng sau nó lại càng bất ngờ hơn.

Chúa Okaia nhanh chóng bình ổn lại và đứng lên,- "Thứ lỗi cho ta, nhưng ta chỉ còn một ít thời gian nữa thôi. Ta yêu cầu con phải rời đi ngay."

"Sao ạ?"- Chihiro há to miệng theo đúng nghĩa đen. Họ đang cùng nhau trò chuyện rất nghiêm túc, nhưng sau đó Chúa Okaia lại đột nhiên bảo họ rời đi. Họ đã làm gì sai sao?

"Ai đó đang đến tìm con." – Chúa Okaia giải thích.- "Ai đó không được phép găp con ngay lúc này."

"Ai cơ?"

Chúa Okaia không trả lời. Ông quay sang và ra hiệu bằng mắt với Zeniba. Phù thủy gật đầu đã hiểu. Bà biết chính xác ai đang đến. Cậu ta chắc chắn đi rất nhanh, đừng đánh giá thấp một con rồng đang yêu. Bà tự hỏi tại sao Chúa Okaia chưa muốn Chihiro và Haku đoàn tụ với nhau, nhưng bà là ai mà có thể hỏi một người khôn ngoan như vậy?

"Đi thôi, Chihiro, mau đi thôi."- Bà nói..

"Hả?- Chihiro nhìn Zeniba ngạc nhiên.- "Nhưng.."

"Không nhưng nhị gì cả, cháu yêu. Chúa Okaia là một nhân vật rất bận rộn. Chúng ta đã lấy quá nhiều thời gian của Ngài rồi."- Bà quay sang Chúa Okaia- "Cảm ơn Ngài vì những gì Ngài đã làm."

Chihiro muốn ở lại thêm chút nữa nhưng cô quyết định rời đi. Cô cúi đầu chào vị pháp sư vĩ đại. –"Vâng cảm ơn Ngài. Cháu thật sự rất biết ơn Ngài."

Chúa Okaia gật đầu với cô. – "Con rất được chào đón ở đây. Ta rất mong sẽ được gặp con vào thời gian không xa."

Ông gõ ngón tay và một người hầu của ông bước vào- "Thưa chủ nhân?"

Chúa Okaia ra hiệu với những người khác.- "Tiễn họ ra, nhưng trước hết cung cấp cho họ đủ thức ăn, nước uống và những khác nếu họ cần."- Ông quay sang Zeniba.- "Điều cuối cùng, ta có thể xem qua con dấu vàng của bà không?"

"Chắc chắn rồi."

Zeniba đưa con dấu vàng cho Chúa Okaia. Ông đặt bàn tay úp vào con dấu vàng trên tay bà. Một ánh sáng bạc bao quanh con dấu và sau đó mờ dần. –"Con dấu vàng bây giờ sẽ dẫn đường cho mọi người đến với vị thần của sự sống. Ta không nói dối khi mà ta nói rằng đây là một chặng đường khó khăn phía trước, nhưng nếu con đi theo trái tim mình thì mọi việc sẽ ổn thôi."

Mọi người cuối cùng cúi đầu chào ông lần cuối và sau khi họ được dẫn ra ngoài, cánh cửa đóng lại, nụ cười của Chúa Okaia tắt dần. Ông nhìn hai lá bài cuối cùng mà ông đã lấy ra từ ván bào lúc nãy. Lá đầu tiên là một trái tim, một nửa màu đen, nửa đỏ, với một mũi tên vàng đi vào phía màu đỏ và đi ra bên màu đen.

"Yêu và ghét"- Chúa Okaia lẩm bẩm.

Ông nhìn sang lá thứ hai. Đó là một ngôi mộ trên một ngọn đồi khi mặt trời mọc với cầu vồng.

"Sự sống và cái chết."- Ông nhắm mắt lại.

"Ta sẽ không để cho nỗi đau của ta xảy ra với người khác, nhưng trước tiên ..."- Mắt ông mở ra và nhìn vào bức tường, dường như nhìn thẳng vào nó.

"Ta có một con rồng cứng đầu đến thăm."- Ánh sáng bạc lóe lên và Chúa Okaia biến mất.

TO BE CONTINUED

Nguồn: https://www.fanfiction.net/s/3261432/13/Spirited-Away-2-Return-to-the-Spirit-World

T.A

Bạn đang đọc Spirited Away 2: Trở Về Vùng Đất Linh Hồn [Fanfiction] của moviefan-92
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ayakawa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 687

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.