Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật là ghê tởm quá đi mất. (1)

Phiên bản Dịch · 916 chữ

CHƯƠNG 27: Thật là ghê tởm quá đi mất. (1)


“Đàn Nhi, con còn không mau qua đây, Bát Vương gia đang chờ con kìa.”

Đại phu nhân trên miệng thì cười nhưng ánh mắt tàn nhẫn trừng trừng, liếc nàng một cái, giả bộ ôn hoà mà bước tới. Ở tại nơi mà Mặc Liên Thành không nhìn thấy được, âm thầm đem tay duỗi ra, nhìn như thân thiết đẩy Khúc Đàn Nhi, nhưng thời điểm ngón tay chạm vào bên hông nàng, liền từ nhẹ đẩy chuyển thành xiết mạnh, tuyệt đối không hề nương tay…

“Nha!... Ha hả, Đàn Nhi đã biết ạ.”

Khuôn mặt tươi cười của Khúc Đàn Nhi không khỏi vặn vẹo một trận, làm sao cũng không ngờ tới bà ta lại dùng một chiêu này, tính sai rồi, thật là thất sách thất sách a. Phía sau lưng vốn dĩ đã đau muốn chết, kết quả lần này lại bị Đại phu nhân nhéo mạnh, nàng quả thật xót tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nước mắt không kiềm chế được muốn chảy ra nhưng bị nàng cường ngạnh bức trở về.

Nàng có thể gải vờ nhu nhược, nhưng khi chân chính mềm yếu, nàng tuyệt đối không cho phép chính mình biểu lộ ra bên ngoài.

Mặc Liên Thành không nhanh không chậm bước đi, vạt áo nhẹ vung bay, ngồi vào thủ vị. Khúc Giang Lâm nhanh chóng sai người đi pha trà. Động tác hắn ta ưu nhã bưng chén trà nóng lên, thổi thổi rồi ngước mắt nhẹ cười nhìn Khúc Đàn Nhi. Động tác nhỏ mà Đại phu nhân ngấm ngầm làm khi nãy, hắn nhìn được rõ ràng, tuy nhiên hắn lại không hề vạch trần mà chỉ hỏi han một cách quan tâm:

“Làm sao rồi, thân thể Vương phi không thoải mái sao?”

“Không có, Đàn Nhi vẫn tốt, tạ ơn Vương gia đã quan tâm Đàn Nhi.”

Khúc Đàn Nhi nhẹ nhàng đáp, sau khi cúi đầu liên hung hăng trợn trắng mắt. Đừng tưởng Mặc Liên Thành có lòng tốt mà hỏi thăm nàng, tâm tư đen tối của hắn ta so với Khúc lão bà tử không biết kinh khủng hơn biết bao nhiêu lần đâu. Thế nhưng mặt ngoài nàng vẫn phải ôn nhu nói:

“Sao Vương gia lại tới đột ngột như vậy? Hôm qua không phải nói ngài công vụ đầy người, không thể cùng Đàn Nhi trở về ư?”

“Bổn vương nói thế khi nào nhỉ?”

“Chính là… Có lẽ là do Đàn Nhi hiểu sai ý của Vương gia rồi.”

Khúc Đàn Nhi vừa tính mở miệng mắng to, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn, tình huống không đúng, vị trí cũng hoàn toàn sai, nên chỉ đành sửa lại lời nói một chút.

“Như vậy sao? Thế nhạc phụ đại nhân sẽ không trách nàng không thể mang Bổn vương trở về à?”

Mặc Liên Thành nhàn nhã nói hết câu này, làm như chỉ là tuỳ ý hỏi thăm mà thôi, nhưng ánh mắt như có như không quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Đàn Nhi, dường như đang tìm tòi cái gì đó.

“Là…”

“Bát Vương gia thật biết nói đùa rồi, chúng ta làm sao dám mắng Đàn Nhi chứ, càng không dám có ý trách cứ Bát Vương gia.”

Đại phu nhân khuôn mặt tươi cười nhanh chân chạy lên tranh thủ nói, thời điểm bà ta nghe được một chữ kia của Khúc Đàn Nhi, trong lòng đã run rẩy muốn chết rồi.

Mặc Liên Thành hiển nhiên là không thèm để ý đến Đại phu nhân, vẫn tiếp tục cất lời hỏi Khúc Đàn Nhi:

“Thế nhạc phụ không sử dụng gia pháp với nàng sao?”

“Chính là…”

“Bát Vương gia lại nói đùa nữa rồi, Đàn Nhi hiện tại đã là Bát Vương Phi, chúng ta làm sao mà dám, hơn nữa…”

Đại phu nhân lại một lần nữa đánh gãy lời nói của Khúc Đàn Nhi, nhưng lần này bà ta chưa kịp nói xong đã bị Mặc Liên Thành chặn lại.

“Bổn vương không hỏi ngươi.”

Mặc Liên Thành nhàn nhạt quét mắt nhìn về phía Đại phu nhân, ngữ khí tuy bình đạm nhưng vẫn nghe được ý vị trách cứ, mơ hồ lộ ra một tia uy nghiêm, tuy chẳng quá rõ ràng nhưng vẫn làm Đại phu nhân không dám tiếp tục lỗ mãng nữa.

“Vâng vâng vâng, Bát Vương gia nói phải.”

Sắc mặt Đại phu nhân xấu hổ không thôi, chỉ biết gật đầu dạ dạ vâng vâng.

Khúc Đàn Nhi quan sát, trong lòng không khỏi cảm thán, người này thay đổi cũng không khỏi qua nhanh rồi, trách không được Tô Nguyệt Lạp lại nói với nàng, có quyền thế địa vị thì không cần sợ bất cứ thứ gì, xem ra nàng ấy nói quả thật chính xác, chỉ tiếc…. Khúc Đàn Nhi nàng khinh thường những thứ đó.

“Ái phi, sao lại đứng chi cho mệt mỏi như thế, như thế nào lại không ngồi xuống.”

Mặc Liên Thành đạm cười nhìn về phía Khúc Đàn Nhi, ánh mắt liếc về chiếc ghế dựa phía sau lưng, ý tứ muốn nàng ngồi xuống.

Nữ nhân này cũng giỏi nhỉ, thật sự là biết tình huống mà đóng kịch a, đúng lúc này lại làm ra một bộ dáng sống không bằng chết như vậy.


Bạn đang đọc Song Thế Sủng Phi (Dịch) của Phạn Khuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 230

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.