Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chapter 50: Goblin đổ bộ

Tiểu thuyết gốc · 1551 chữ

Ầm!!!

Ở phía sau doanh trại cách hai mươi mét, không khí đột nhiên vang lên âm thanh bùng nổ, gió lớn nhao nhao gào thét, không khí bán kính ba mươi mét bắt đầu nhộn nhạo rạch ra một lỗ hổng.

Lỗ hổng màu xanh lam không dừng lại mà bắt đầu lớn mạnh nuốt chửng không gian xung quanh, hình thanh một dải hình tròn màu xanh đang cuộn xoáy, tính toán ước chừng nó đã dài bằng cả doanh trại goblin và cao bằng năm tầng lầu.

Từng tiếng hú hét truyền ra, bên trong có rất nhiều thứ to lớn bước ra đi thành hàng, bảy con Hobgoblin bước chân nặng nề đạp bước đầu tiên lên mặt đất ướt sau mưa.

Hobgoblin già dặn từ trong doanh trại sớm đã chạy tới, đứng đực người ra chờ “tất cả” bước từ cánh cổng ra.

Bảy con Hobgoblin trên người rải rác hình xăm cổ xưa ứng trên mỗi cơ bắp thớ thịt, mặc trang phục đính kèm rất nhiều lông vũ.

Một con trong đó đi đằng trước tất cả lại có hình thể nhỏ gọn hơn nhiều, nhưng vẫn cao mét tám, trên người không có nhiều da dày thịt béo, phủ lên người là một cái áo bào đỏ đô rộng thùng thình có mũ che nửa phần mặt.

Hình xăm trên áo là đầu lâu màu xanh lá vặn vẹo, làn da xanh rờn miệng khô ran lỗm chổm răng ố vàng.

Bịch Bịch!!

Không dừng lại, cánh cổng lục đục ra từng con goblin chiến sĩ, nhiều hơn nữa là goblin thanh niên khỏe mạnh, lần lượt ra thi nhau chạy ra, trên tay thì cầm theo vũ khí riêng biệt không giống nhau, tiếng kẽo kẹt của bánh xe gỗ chở khẩu pháo đen khịt chậm rãi đi ra.

Đến khi đã ra đến gần trăm con thì dừng lại, goblin cũng rất rõ ràng phân chia cấp bậc trong quân đôi, goblin chiến sĩ đứng gần với Hobgoblin nhất, còn goblin thanh niên bình thường khác thì tụ tập đứng đằng sau bao bọc.

Hobgoblin già dặn từ trong doanh trại chạy ra đợi đến khi hoàn tất đi ra, nó chậm rãi đong đưa hai tay đi tới trước mặt Hobgoblin mặc áo bào phủ toàn thân, quỳ xuống một chân, đặt búa bên cạnh, đưa tay phải để trước ngực trái.

Xẹt xet /Gi../ xẹt

“Xem ra các người đã xây dựng doanh trại, rất tốt”

“Auroo”

Thầy Tế chính thức của bộ lạc đã khen nó một tiếng, Hobgoblin già dặn cầm rìu lớn mừng rỡ hô giọng.

Xẹt xẹt /Giết…/

“Các ngươi còn nhớ nhiệm vụ phải làm tiếp theo là gì không?”

Thầy Tế đột nhiên đổi giọng, hai mắt nhăn nheo xấu xí gặng hỏi tất cả goblin, một luồng cảm giác khó chịu đè nén không khí bao trùm xung quanh từ nó phát ra.

Xẹt xẹt/……/

“Giết tất cả con người!!!”

“Aurooooo, giết!!!!”

Tất cả gần hai trăm con goblin đứng ở đây không hẹn mà đều đồng thanh điên cuồng rống, thề tru réo thật to, hai mắt nhăn nheo cũng mở ra thật lớn trợn trừng, dọa cánh chim phầm phập nháo nhào bay đi.

….

Sáng ngày hôm sau.

Tân cũng đã có một giấc ngon sau khi ăn cháo của cô Kim, khuôn mặt đã bớt quầng thâm, gần đây cậu đã ít thấy cặp mắt vàng tròng xanh dương kia xuất hiện trong giấc mơ của cậu.

Đây đúng là biểu hiện đáng vui mừng, cậu cảm thấy tình trạng cơ thể đã gần như là tốt nhất, với hiện trạng này thì cậu có thể thử giết một con đợt bốn, nếu thành công giết được thì tốc độ để thăng cấp tiếp theo sẽ rất nhanh.

Cậu chỉ hơi ảm đạm vì không thấy chị Nhi tới thăm cậu, từ lần trở về với thân thể đầy máu thì cậu rất ít gặp chị ấy, cậu có đi coi thử chị ta ở đâu thì mới biết được chị ta đang ở với vài bạn nữ khác trong trại.

Thi thoảng cậu có thấy mấy thằng con trai quanh quẩn tới lều của họ chơi thì tức lên muốn đấm vào mặt mỗi thằng một cú, may mà cậu đủ tỉnh táo để kiềm nén kịp thời.

Thế là hôm nay không có gì làm, còn tham gia mấy cái đội tuần tra gì đó thì cậu vẫn chưa dám xung phong nhận, cậu ngại gặp phải thứ ấy lần nữa, cậu hai tay để trong túi quần đi ngắm hoàn cảnh trong trại lần nữa.

Cậu còn bất ngờ là ở trên núi còn có chim vẹt sống ở đây, cậu thấy nó chao lượn quanh trại, bỗng nhiên muốn ngứa tay bắt thử về nuôi quá, coi thử cậu với nó ai nói tục dơ hơn.

Tất nhiên đó chỉ là nghĩ vu vơ thôi, cậu còn nhảy không cao được tới đó để mà bắt, chuyển ánh mắt nhìn xuống dưới là một nhóm người đang tụ tập làm gì đó.

Tân ánh mắt nhanh chóng thấy được một người quen biết từ trước, đó là một người thanh niên đang gật đầu lia lịa, đứng cùng với Tuấn Nhật, tên này nếu không tình cờ gặp lại lúc này thì có lẽ cậu cũng quên bén, tên Khải trước kia đánh vào cổ cậu, giờ nghĩ lại còn thấy nhói nhói đây, cậu nhểnh miệng cười bước tới.

Tuấn Nhật cẩn thận sắp xếp đội hình trong đầu của cậu nói cho Khải nghe, Khải là một thằng nhanh nhẹn tháo vác, giao cho cậu ta mấy việc vặt vãnh rất là bớt tốn thời gian, Tuấn Nhật dự tính sau này xếp cậu ta dưới trướng mình làm việc.

Vỗ vai cậu ta rồi rời đi sang bên ban cán bộ để bàn chuyện vận chuyển thực phẩm, Khải nhìn bóng lưng Tuấn Nhật rời đi, cơ mặt nhịn không được buông lỏng cười.

Cậu cảm giác lần này mình khả năng cao là thành công để Tuấn Nhật công nhận, nếu vậy thì sau này vị trí trong trại của cậu sẽ cao hơn rất nhiều.

Cũng có hơi cực để lấy lòng Tuấn Nhật, nhưng biết sao được còn phải nuôi bầy vợ ở nhà nữa, vừa mới mấy ngày trước họ đã chịu sống chung chồng hòa thuận với nhau.

Cậu vừa biết kết quả sau khi mình gãy lưỡi thuyết phục thì mừng húm lên, cưới mấy con vợ là ước mơ của hầu hết thằng đàn ông mà, họ còn đều là nữ sinh xinh đẹp nữa chớ.

Đây cũng đều nhờ vào tận thế sống quá khó, dù trong trại đã an toàn hơn nhưng chỉ đủ lót bụng, muốn ăn nhiều như cuộc sống lúc trước thì phải đạt vị trí quan trọng trong trại mới được chia nhiều đồ để ăn hơn.

Hí hí, con đường dẫn đến âm h à không, dẫn đến trái tim người phụ nữ là đường bao tử mà!!

“Yo, gặp lại mày thằng chó”

Một bàn tay dày cộm tự nhiên xuất hiện vỗ vào vai cậu từ đằng sau, làm cậu dừng tự sướng, khó chịu nhìn ra sau.

Người thanh niên vỗ vào vai cậu to lớn, làn da lúa mạch, khuôn mặt gồ ghề gò má cao, cơ bắp thô to săn chắc, nụ cười ánh mắt nhìn cậu như đang muốn đập nhau.

Khải không hiểu mình làm gì chọc tới cậu ta, dù sao người trước mắt trông không dễ chơi chút nào, cậu nhoẻn miệng cười công nghiệp, muốn hóa hận thù thành tình bạn.

Tân nhìn thằng Khải cười tươi rói với cậu, cảm thấy có chút buồn cười, thằng này có chắc là nhớ mình không vậy, khả năng cao là không nhận ra nổi rồi, lúc trước với cậu lúc này khác xa nhau mà.

Không sao, không nhớ thì cậu giúp thằng này nhớ lại, cậu bất ngờ khều tay nhẹ vào mặt Khải.

Khải cảm giác vật cứng chạm mặt, mặt bị đấm “nhẹ” của Tân đẩy lui ra sau, đau điếng đem tay bụm cái thứ từ trong miệng chảy ra, máu xen qua kẽ bàn tay nhiễu xuống cằm và cổ, không thể tin được thằng điên trước mặt đấm mình thật.

Quắc quắc bàn tay cảm nhận lại lực đánh của mình, cậu chề môi ra nhin Khải khinh bỉ, đúng là cậu không muốn đánh thật, nhưng rất yếu nha, cậu không dám đấm zombie yếu như vậy đâu, sợ nó sống nhăn răng cắn lại mình nữa đấy.

Đảo qua trên đất cục răng nằm dưới chân cậu ta, xem ra, bấy lâu nay thằng Khải cũng không có gì nổi bật lắm, làm cậu tưởng cũng phải chịu đánh lắm ấy.

“Thằng chó, mày là thằng nào, tao nhịn mày lắm rồi nha mậy!!! Tin tao nói cho chú Cảnh không hả, thằng côn đồ!”

Bị Tân nhìn khinh ra mặt như vậy, một thằng đàn ông có bốn vợ nào mà nhịn được, Khải mặt đỏ lịm, tức giận đưa tay chỉ vào mặt Tân la lên.

Bạn đang đọc Sống sót ở tận thế Drillcoat sáng tác bởi Zerotest03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zerotest03
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.