Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHƯƠNG 37

Phiên bản Dịch · 4842 chữ

Bởi vì triều này thịnh hành mỹ nhân nhẹ nhàng thanh lịch, nên Trác Vân muốn mua vải đỏ thêu mẫu đơn bằng tơ vàng cũng khó, đi khắp thành Nghiễm Nguyên, cuối cùng mới tìm được hai tấm vải tương tự với yêu cầu, mặc dù chỉ có hình mẫu đơn chìm, tuy không chói mắt bằng mẫu đơn vàng nhưng lại rất sang trọng.

“Ống tay áo và cổ áo hãy thêu hoa văn lá cây màu vàng sáng.” Trác Vân phấn khởi dặn dò thợ may. Thợ may lộ vẻ khó xử, khuyên “Tấm vải này vốn đã nhiều hoa văn, nếu còn thêu màu vàng sáng nữa, sợ rằng hơi chói. Hay là thêu màu đen, vừa sang trọng vừa chín chắn?”

“Vì thì một bên đen, một bên vàng.” Trác Vân nghĩ một hồi, vẫn không bỏ được trang phục đỏ tươi thêu tơ vàng đã mong ước thật lâu, phất tay một cái nói “Không sao ngươi cứ làm đi, mấy ngày nữa ta tới lấy! Nếu làm tốt, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi!”

Thợ may kia trộm nhìn Trác Vân mấy lần, thấy đường nét trên mặt nàng sắc sảo, mắt phượng mày ngài, môi đỏ mọng, thầm nghĩ cô nương này có còn để cho người khác sống hay không, đẹp như vậy dù mặc vải bố cũng không xấu được, giờ nếu mặc y phục thế này, sợ rằng mọi nam nhân đều phải mù hết.

Sau mấy ngày đi vòng vòng trong thành chơi, Trác Vân đoán đồ đã may xong, mới cỡi ngựa tới tiệm may lấy quần áo.

Mạnh đại tiểu thư tuổi còn nhỏ, không nên mặc trang phục quá sặc sỡ, vì vậy chỉ may hai bộ áo vàng nhạt và xanh nhạt phối với quần màu quất nhạt, rất xinh đẹp. diẽnanle;jquýdon,; Trác Vân thì nóng lòng thay bộ đồ đỏ tươi kia vào, vừa đi từ nhà trong ra, đã khiến mọi người có mặt trong tiệm may kinh ngạc đến nói không thành lời.

Bình thường Trác Vân ăn mặc giản dị, nay bỗng mặc đồ rực rỡ thế này, khí chất đột nhiên thay đổi, khiến mọi người xung quanh bỗng hít thở không thông. Trong tiệm may vốn có hai vị khách cũng được cho là thùy mị xinh đẹp, nhưng khi Trác Vân xuất hiện, hai người lại chẳng khác gì nha hoàn đứng trước mặt tiểu thư, cảm thấy mình thật xấu xí, vội vàng kiếm cớ đi mất.

Mạnh đại tiểu thư ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Trác Vân hồi lâu, vẫn không thể nói thành lời. Trác Vân thấy thế, nhỏ giọng hỏi “Sao, không đẹp à?” Đời trước nàng cũng từng mặc quần áo rực rỡ như vậy, nhưng tuy khuôn mặt không khác, lòng người và hoàn cảnh lại đã khác, Trác Vân không dám chắc mình còn có thể chống nổi một bộ y phục hoa lệ như vậy.

Mạnh đại tiểu thư mơ hồ gật đầu một cái, rồi chợt lắc đầu “Đẹp! rất đẹp!” Mạnh đại tiểu thư kích động nhào tới níu tay Trác Vân, hai mắt phát sáng, “Vân tỷ tỷ, về sau tỷ cứ mặc như vậy đi! Hãy may tiếp mấy bộ y phục mùa đông cũng giống vậy!”

Thợ may thầm than trong lòng, nếu cứ mặc như vậy, sợ rằng các tiểu thư phu nhân ở Quảng Nguyên không muốn ra cửa nữa!

“Biết sớm thì đã ta cầm bộ trang sức hồng ngọc đi theo rồi! Mặt trời chiếu lên sẽ sáng biết bao nhiêu….” Trác Vân và Mạnh đại tiểu thư đang nói chuyện rất hưng phấn thì đột nhiên bên ngoài truyền đến một hồi huyên náo, “….. Thật?”

“Đúng vậy, nghe nói quân của Yến vương đã bao vây cả núi Võ rồi!”

“Sắp đánh nhau rồi đó……”

Mạnh đại tiểu thư biến sắc, khẩn trướng níu ống tay áo Trác Vân, hỏi nhỏ “Vân tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện?”

Trác Vân vỗ nhẹ mu bàn tay Mạnh đại tiểu thư, móc ra một thỏi bạc ném lên quầy trả tiền may đồ, rồi dắt Mạnh đại tiểu thư ra ngoài. Trên đường quả nhiên có rất nhiều binh lính, người đi đường chỉ trò, bàn tán ầm ĩ.

Trác Vân mặc quần áo quá mức diễm lệ, khiến mọi người đều phải chú ý, ngay cả những binh lính kia cũng trộm liếc nàng. Trác Vân nghiêm mặt xem như không thấy, dắt ngựa ra, nàng và Mạnh đại tiểu thư cỡi chung một con, chạy về núi Võ.

Hạ Quân Bình nheo mắt nhìn về cánh rừng tươi tốt xanh um đằng xa. Núi Võ địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, hiển nhiên khó hơn tưởng tưởng của hắn rất nhiều. Chủ yếu là Yến thế tử tuổi trẻ hiếu thắng, sợ rằng không nghe lời khuyên, nếu tùy tiện tấn công, chín phần mười sẽ thất bại thảm hại.

Nhưng nếu chuyện này không kết thúc, hắn lại không cách nào đi tìm Trác Vân được. Nghĩ tới đây, Hạ Quân Bình lại thấy hối hận về quyết định lần này.

“Quân Bình, Quân Bình….” Yến thế tử chạy từ trong lều ra, gọi lớn “Ngươi đứng đó làm gì? Mau tới đây! A Bành và Hoàng ca nhi nói dưới chân núi có sông, bên kia còn có cả thác nước, chúng ta mau tới xem thử!”

Như vậy có chỗ nào giống đi đánh thổ phỉ chứ, rõ ràng là đi du lịch! Mặt Hạ Quân Bình co quắp mấy cái, muốn mở miệng nói bọn họ mấy câu, nhưng thấy bộ dáng vui vẻ ngu ngốc của Yến thế tử, lời nói đã đến khóe miệng lại nuốt xuống. Hắn lười làm loại chuyện vừa phí sức lại chẳng có lợi gì thế này, Trác Vân từng nói, làm người phải thông minh một chút, đừng ngu ngốc đắc tội với người khác, chờ mấy tên ngốc này bị thua, hắn sẽ ra tay, như vậy mới thể hiện được bản lãnh của hắn chẳng phải sao…..

Hạ Quân Bình phủi phủi bụi trên y phục, cười híp mắt hỏi “Thác nước ở đâu?”

Yến thế tử tự cho là có ‘cao thủ’ bảo vệ không thích thị vệ của vương phủ đi theo, phất tay một cái cho bọn họ đi, rồi dẫn Hạ Quân Bình và mấy tên thích khóc kia đi về phía đông.

“Ta đã hỏi người dân ở đây, họ nói giờ là mùa mưa, thác nước hùng vĩ hơn ngày thường nhiều! Hơn nữa, trong suối có rất nhiều cá, lát nữa chúng ta đi bắt mấy con về, tối nấu canh uống.” Bọn họ hiếm lắm mới có cơ hội đi xa một chuyến, cái gì cũng thấy lạ, muốn lại gần nhìn sờ một cái. Hạ Quân Bình đi đây đi đó nhiều nơi, từng thấy nhiều thứ nên hoàn toàn không có chút hứng thú nào với cảnh vật ở đây, nhưng đành phải giả bộ rất thích thú, trong đầu lại cười nhạo bọn họ thiếu kiến thức.

Mấy người nhanh chóng tìm được thác nước, chỉ tiếc mấy ngày gần đây trời không mưa nên thác nước cũng chẳng lớn lắm. di.lmenadanl,'equydoozn Hạ Quân Bình cảm thấy thác nước quả thật nhỏ như dòng nước tiểu của con nít, nhưng mấy người kia lại hào hứng bừng bừng, vòng quanh thác nước nhỏ ngắm hồi lâu vẫn không chịu đi.

Mấy người ngồi trên một tảng đá lớn cạnh thác nước, A Bành và Hoành ca nhi mang theo rượu và đồ nhắm, mọi người vừa uống rượu vừa ngắm cảnh, rất vui vẻ.

“Nếu có mỹ nhân hát một khúc giúp vui, vậy chẳng khác gì thần tiên trên trời rồi!” A Bành híp mắt, gật gù đầu, hát nhỏ “Đám lau um tùm xanh biếc, sương móc phủ khắp nơi, nước một bên…….. nước một bên……

A Bành cứ liên tục mấy lần ‘nước một bên’, hình như đã quên mất khúc sau, Yến thế cười mắng “Đồ ngốc! Ngay cả bài ‘Kiêm gia’ cũng đọc không xong! Ngươi nhìn gì vậy?” Yến thế tử rốt cuộc phát hiện A Bành có vẻ là lạ, hốt hoảng nhìn về phía xa.

Yến thế tử nghi ngờ, nhìn theo về hướng đó, chợt thấy một bóng đỏ đang từ từ đến gần, lập tức trợn to mắt nhìn, vẻ mặt cũng ngây ngốc như A Bành.

Bóng đỏ kia càng ngày càng gần, Yến thế tử rốt cuộc thấy rõ khuôn mặt của mỹ nhân kia, mắt phượng mày ngài, da trắng như tuyết, môi đỏ mọng, lại thêm bộ y phục đỏ tươi tôn lên vẻ đẹp của nàng. Đầu Yến thế tử trống rỗng, tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

“Mỹ….. mỹ nhân tỷ tỷ…..” Yến thế tử ngẩn ngơ đứng lên, xông ra đường, vừa chạy vừa hô to “Mỹ nhân tỷ tỷ, mỹ nhân tỷ tỷ….”

Hạ Quân Bình thấy vậy nhíu mày muốn đuổi theo. Nhưng A Bành và Hoành ca nhi còn nhanh hơn hắn nhiều, nhoáng một cái đã chạy theo Yến thế tử ra đường. Còn lại Trần Thành Tùng cũng trợn to mắt nhìn mỹ nhân áo đỏ, mặt càng ngày càng đỏ theo.

Thẩm mỹ ở đất Yến vốn khác Trung Nguyên, triều Đại Chu thịnh hành vẻ đẹp nhẹ nhàng thanh lịch, còn đất Yến lại thích vẻ rực rỡ diễm lệ, chỉ tiếc các cô nương người Hán thanh tú có thừa mà sắc sảo lại chưa đủ, người Hồ thì mặc dù xinh đẹp, nhưng lại ngại mặc đồ sặc sỡ, nên không có ai xinh đẹp chói mắt như mỹ nhân áo đỏ trước mắt này.

Hạ Quân Bình thấy mấy người kia hành động kỳ lạ, bèn nhìn thử sang, vừa liếc mắt đã lập tức ngạc nhiên nhảy dựng lên, ba chân bốn cẳng chạy ra đường lớn.

“Mỹ nhân tỷ tỷ,” Yến thế tử ngăn xe ngựa của Trác Vân lại, “Mỹ nhân tỷ tỷ từ đâu tới, giờ định đi đâu? Trên núi Võ toàn thổ phỉ, e rằng không lâu nữa sẽ có đánh nhau. Mỹ nhân tỷ tỷ chớ đi lung tung, không bằng về doanh trại với ta, ta sẽ dẫn ngươi đi Nghi Đô hưởng phúc!”

Trác Vân há hốc miệng nhìn hài tử vẻ mặt ngu ngơ trước mắt, hỏi “Ngươi là ai?”

“Ta là Yến thế tử….” Yến thế tử chưa dứt lời, đã bị Trác Vân giơ roi quấn lấy hông, rồi dùng sức kéo đến trước mặt, sau đó nhấc cổ áo hắn lên, xách hắn đặt lên xe ngựa.

Yến thế tử còn đang trong mơ, vẻ mặt thẹn thùng “Mỹ nhân tỷ tỷ khỏe quá!” Nhưng, hắn thích! Khắp đất Yến hắn chưa thấy mỹ nhân nào vừa mạnh mẽ vừa chủ động như vậy!

“Ngốc! Nàng ta muốn bắt thế tử làm con tin đó!” Hoành ca nhi kịp nhận ra việc không ổn, vội vàng lui về sau mấy bước, trốn sau lưng A Bành, kêu to.

Yến thế tử nghe vậy, rốt cuộc tỉnh táo lại, trợn tròn mắt nhìn Trác Vân.

Trác Vân nhìn Yến thế tử cười cười. Yến thế tử không dám lên tiếng đùa giỡn, cười gượng hai tiếng, run giọng hỏi “Tỷ tỷ muốn dẫn ta đi đâu?”

Mạnh đại tiểu thư đột nhiên lộ đầu ra, cau mày nhìn Yến thế tử một cái, nói “Đây chính là Yến thế tử? Sao nhìn mặt ngu vậy? Vân tỷ tỷ, chúng ta hãy dẫn hắn lên núi, rồi treo lên cột cờ, xem bọn hắn có dám không lui binh không?”

Yến thế tử kêu to, “Cứu mạng! Hạ…. Bình ca nhi cứu mạng, cứu mạng….”

Hạ Quân Bình rốt cuộc chạy tới, nhìn Trác Vân sững người một hồi, rồi cười híp mắt vui mừng hô “A Vân, thật là ngươi!”

Trác Vân nghiêng đầu, cuối cùng nhìn thấy tiểu Thạch Đầu nhà mình, sững người hỏi “Bình ca nhi! Không phải ngươi nói đi Nghi Đô gặp mẫu thân à? Sao lại ở đây?”

Hạ Quân Bình vui vẻ xông về phía trước, muốn ôm Trác Vân một cái, nhưng trước mặt mọi người không dám làm bừa, đành ôm cổ ngựa cho đỡ nghiền, cười ha ha nói “Thế tử kéo ta tới đây trừ thổ phỉ! A Vân, sao ngươi lại biết chỗ này? Tới đất Yến lúc nào, sao không nói với ta một tiếng, nếu biết ngươi tới thì ta đã đi đón người từ sớm rồi…..”

Hạ Quân Bình vừa mở miệng là thao thao bất tuyệt một hồi, khác hẳn hình tượng ít nói kiệm lời hằng ngày. Yến thế tử ra sức nháy mắt với Hạ Quân Bình, ý bảo hắn xin Trác Vân thả mình xuống ngựa, khổ nỗi Hạ Quân Bình ngay cả liếc cũng không liếc lấy một cái, ánh mắt sáng lấp lánh chỉ lo nhìn chằm chằm Trác Vân.

A Bành và Hoành ca nhi nháy mắt với nhau, đều nhận ra sự khiếp sợ trong mắt đối phương.

Mỹ nữ rực rỡ này, chẳng lẽ chính là người Hạ Quân Bình luôn ngày nhớ đêm mong đêm? Cọp mẹ giết người như cắt củ cải trong truyền thuyết?!

A Bành và Hoành ca nhi hít sâu một hơi, lại lui về sau mấy bước….

Tìm kiếm với từ khoá: 4 thành viên đã gởi lời cảm ơn Ren San về bài viết trên: Diệp Thiên Vấn, Niệm Vũ, Thu Tham 501, lp.miao 27.03.2016, 21:13 Ren San Chiến Thần Lam Lân Bang Cầm Thú Ngày tham gia: 24.08.2013, 09:40

Bài viết: 629

Được thanks: 8023 lần

Điểm: 9.64

Re: [Cổ đại - Trùng sinh] Sống lại làm nữ thổ phỉ - Tú Cẩm [Chương 34] - Điểm: 11 Chương 38

A Bành và Hoành ca nhi vừa động, Yến thế tử đã phát hiện, giận đến mức hận không thể nhảy xuống ngựa ngay lập tức, chỉ vào hai người rống to “Hai tiểu tử không có nghĩa khí kia, tránh cái gì mà tránh? Đồ sợ chết! Mỹ nhân tỷ tỷ, mau thả ta xuống để ta ‘dạy dỗ’ hai tên đó một chút….” Yến thế tử nói xong, cười với Trác Vân một cái, rồi định nhảy xuống ngựa, ai ngờ Mạnh đại tiểu thư lại đưa tay ra níu tay Yến thế tử lại, hung hăng quát lên “Ngươi nghĩ hay quá nhỉ? Ngoan ngoãn theo ta lên núi, chờ binh lui rồi ta sẽ thả ngươi!”

Nếu không có Hạ Quân Bình, trong lúc xúc động, nói không chừng có thể Trác Vân sẽ bắt Yến thế tử lên núi làm con tin thật, nhưng giờ tình huống không cho phép nàng làm vậy, nếu không, tương lai Hạ Quân Bình sẽ rất phiền toái.

Trác Vân vỗ nhẹ vai Mạnh đại tiểu thư, dịu dàng khuyên, “Tiểu Vũ, muội buông tay ra trước đi, có chuyện gì từ từ nói, không thể làm như vậy!” Đời trước nàng không hề nghe gì về chuyện núi Võ bị bao vây cả. diẽn/ đàn lê.xquys đ.,ôn Có lẽ vì ‘không ai quan tâm’ nên núi Võ mới có thể phát triển nhanh chóng trong mấy năm ngắn ngủi, nhưng hiện giờ tình thế đã thay đổi, Trác Vân không dám khẳng định Mãnh lão đầu có thể dẫn dắt núi Võ bình an vượt qua lần này không.

“Chúng ta xuống ngựa nói chuyện đàng hoàng!” Trác Vân vỗ vỗ Yến thế tử mấy cái, Yến thế tử hiểu ý, vội vàng cười hì hì trượt xuống, rồi đưa tay đỡ Trác Vân, không ngờ lại bị Hạ Quân Bình hất qua một bên.

“Lần trước chẳng phải A Vân còn đang ở Ích Châu à? Sao giờ lại có mặt ở đây?” Hạ Quân Bình nhìn chằm chằm Trác Vân, cẩn thận đưa tay ra để nàng nắm làm điểm tựa. Lúc xuống ngựa, quả nhiên Trác Vân nắm tay Hạ Quân Bình nhảy xuống, Hạ Quân Bình như nguyện hạnh phúc nở nụ cười thỏa mãn.

A Bành và Hoành ca nhi nhân cơ hội tới gần Yến thế tử, nhỏ giọng nhắc nhở, “Thế tử, cô nương này chính là cọp cái đó!” Ngàn vạn lần đừng thấy mặt người ta đẹp mà sáp lại gần, theo lời Hạ Quân Bình, vị này kẻ giết người không chớp mắt! Bọn họ ngay cả Hạ Quân Bình còn không đánh lại, huống chi là cọp mẹ trong truyền thuyết!

Yến thế tử không phản ứng A Bành, vẫn mặt dày sáp lại gần Trác Vân, “Khi nào tỷ tỷ tới đất Nghi Đô chơi đi, ở đây chẳng có gì thú vị cả, tới Nghi Đô ta sẽ dẫn ngươi đi ăn đặc sản ở đó!”

Hạ Quân Bình liếc Yến thế tử một cái. Yến thế tử vẫn như không thấy, tiếp tục tìm cách bắt chuyện với Trác Vân. diễ,ln đàn lẽqy.,scdoơn Trác Vân cũng không tức giận, vừa dắt ngựa đi hướng bờ sông vừa hỏi “Sao thế tử lại tới núi Võ? Chỗ này cách Nghi Đô khá xa, ngài ngàn dặm xa xôi dẫn binh tới đây, chỉ vì mấy trăm thổ phỉ nho nhỏ ở đây?”

Yến thế tử chỉ cười nói “Hiện giờ mặc dù chưa lớn mạnh, nhưng mấy năm nữa không chừng sẽ là họa lớn, diệt sớm bớt lo! Sao mỹ nhân tỷ tỷ lại biết bọn thổ phỉ trên núi? Mỹ nhân tỷ tỷ đẹp như vậy, lại giao tiếp với bọn thổ phỉ thô bỉ trên núi kia ư?”

Mạnh đại tiểu thư nghe vậy, lập tức trừng Yến thế tử, giận đến mức muốn xông lên cãi nhau với Yến thế tử, nhưng bị Trác Vân cản lại. Hạ Quân Bình cũng liếc Yến thế từ một cái “A Vân nhỏ hơn ta nửa tuổi, thế tử đừng kêu loạn tỷ tỷ này tỷ tỷ nọ, khiến nàng già đi!”

Yến thế tử lập tức hớn hở nói, “Vậy thì gọi muội muội, Vân muội muội! Đúng là gọi Vân muội muội thấy thuận miệng hơn, ta nói…..” Yến thế tử chưa dứt lời, thì bỗng lảo đảo, té rầm xuống đất.

Hạ Quân Bình lặng lẽ rụt chân về, ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, “Thế tử không sao chứ? Sao lại bất cẩn như vậy! Mau dậy cho chúng ta xem ngài có bị thương ở đâu không?” Miệng nói vậy, nhưng người lại không nhúc nhích, chỉ kém cười ha ha ra tiếng. Mấy ngày nay ở chung với Yến thế tử, Hạ Quân Bình đã hiểu được tính tình người này, mặc dù hay tính kế, nhưng ưu điểm lớn nhất là không để ý mấy việc nhỏ nhặt, dù thỉnh thoảng bị chọc, cũng chỉ trừng mắt oán trách mấy câu, tuyệt không lén trả thù sau lưng, cũng sẽ không tính toán chi li, nên Hạ Quân Bình không hề có chút áp lực nào với việc này.

Trần Thanh Tùng vội vàng đỡ Yến thế tử dậy, kiểm tra cẩn thận, thấy không có vết thương nào mới yên lòng giễu cợt, “Thế tử lần sau phải chú ý hơn, nhìn kỹ đường chứ đừng nhìn kỹ người! May mắn hôm nay ngài mặc dầy, mới không bị trầy đầu gối!”

Yến thế tử nhìn Hạ Quân Bình với ánh mắt u oán, nói “Sao ta lại không nhìn đường chứ? Có người chơi ta thôi!”

A Bành tuyệt không đồng tình với Yến thế tử, nhỏ giọng nói “Đáng đời! Ngài phải may mắn người ra tay là Bình ca nhi, nếu đổi lại là cọp mẹ chém người như chém củ cải nhà hắn, thì ngài đã toi mạng rồi! Đừng chỉ thấy người ta xinh đẹp, không thấy tình huống lúc nãy sao, nếu không có Bình ca nhi ở đây, có lẽ lúc này ngài đã bị bắt lên núi rồi!”

“Nếu vậy, sẽ được cỡi chung một con ngựa với tiểu mỹ nhân…..” Yến thế tử hiển nhiên không hiểu tâm ý của A Bành, mặt lộ vẻ say mê, “Cỡi chung một con ngựa….” Chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh rồi!

“Khó khăn lắm mới có cơ hội gặp mặt, chúng ta đừng nói lòng vòng, vào thẳng vấn đề luôn đi!” Trác Vân đi tới bờ sông, tìm một khối đá ngồi xuống, Hạ Quân Bình vội vàng đến ngồi bên cạnh nàng. Mạnh đại tiểu thư nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình với ánh mắt nghi ngờ, hồi lâu sau, nhỏ giọng hỏi “Này, ngươi biết Vân tỷ tỷ sao?”

Hạ Quân Bình “Ừ!” một tiếng, nghiêng mặt nhìn trộm Trác Vân một cái, rồi nghiêm mặt nói “Ta và A Vân cùng nhau lớn lên, chúng ta là người một nhà!”

Yến thế tử nghe vậy, lập tức nheo mắt lại, muốn mở miệng chọc Hạ Quân Bình vài câu, đã bị A Bành bụm chặt miệng.

Mạnh đại tiểu thư lập tức lộ ra vẻ mặt ‘ta đã hiểu’ hỏi “Vân tỷ tỷ cỡi ngựa rất giỏi, vậy ngươi có biết cỡi không? Sao ngươi không đi chung với Vân tỷ tỷ, lại đi theo mấy kẻ đó….”

Hạ Quân Bình chưa từng gặp tiểu nha đầu nào tinh quái như vậy, bối rối không biết phải trả lời sao. Lúc này, may có Trác Vân giúp hắn, nàng nhìn Yến thế tử, chậm rãi hỏi “Núi Võ tổng cộng chỉ có mấy trăm người, cũng coi như an phận thủ thường, chẳng hề ức hiếp dân chúng, hay làm chuyện gì quá mức gian ác, thế tử ngàn dặm xa xôi dẫn quân tới đây chỉ vì tiêu diệt bọn họ, sợ rằng lý do chưa đủ thuyết phục! Nếu nói đến thổ phỉ ở đất Yến thì phải nhắc tới thổ phỉ trên núi Phương Đầu gần Nghi Đô mới đúng, ở đó có hơn ngàn người, nếu thế tử sợ sau này phiền phức, thì cũng nên ra tay với bọn họ trước mới đúng!”

A Bành nghe vậy sững sờ, không biết phản bác thế nào. Ba người tụ lại bàn bạc “Núi Phương Đầu ở đâu?” “Chưa từng nghe nói!” “Hình như cũng là một ổ thổ phỉ!” “Cọp mẹ sao lại biết rõ như vậy?” “……..”

Hạ Quân Bình híp mắt, cười như không cười nhìn Yến thế tử. Yến thế tử thản nhiên nhìn Trác Vân cười nói “Không ngờ Vân muội muội biết rõ về đất Yến của chúng ta như vậy, ngay cả thổ phỉ ở đâu cũng rất rõ ràng. Thật khiến chúng ta phải nhìn bằng con mắt khác! Thổ phỉ ở núi Phương Đầu gì đó, sớm muộn gì ta cũng sẽ tiêu diệt, nhưng bọn hắn người đông thế mạnh, ta lại là lần đâu tiên lãnh binh đi đánh, tất nhiên phải đánh chỗ nào yếu hơn!”

Trác Vân cau mày nghĩ, chợt nhướng mày lên cười nói “Thật sự như vậy sao? Ta còn tưởng thế tử có kế hoạch gì khác chứ!” Vẻ nhướng mi của nàng rất quyến rũ, nhưng ánh mắt sắc bén lại như nhìn thấu lòng người “Núi Võ chỉ có mấy đường lên, thế tử bao vây cả ngọn núi, nhưng lại không canh giữ hết ở mấy con đường xuống núi, chẳng lẽ cố ý chừa cho các huynh đệ trên núi một con đường sống? Hay là, thế tử vốn chỉ muốn chiếm đỉnh núi này, chứ không muốn lãng phí binh lực ở đây?”

Đời trước nàng đánh thắng không ít trận, kinh nghiệm cũng có không ít. Binh lính bao vây dưới chân núi trông thì rất đáng sợ, nhưng trên đường nàng đi cơ hồ không có bất kỳ ai ngăn trở, thật sự rất kỳ lạ. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trác Vân đã đoán được tám chín phần.

“Theo ta biết, Huyện lệnh Quảng Nguyên ngoài mặt thì cúi đầu với Yến vương, nhưng lại bí mật liên hệ với triều đình. Lúc gần tết, hắn nói với Yến vương là quà tặng cho Yến vương đã bị thổ phỉ núi Võ cướp, Tiểu Vũ, ngươi nói đi, có chuyện này không?”

Mạnh đại tiểu thư lập tức đáp “Hừ! Làm gì có! Bọn ta cướp đồ của hắn lúc nào? Phụ thân ta đã dặn dò các huynh đệ trên núi từ lâu rằng quyết không thể cướp đồ của quân Yến, các huynh đệ không ai dám không nghe lệnh cả!”

Trác Vân cười nói “Nếu không do các huynh đệ trên núi Võ gây nên, vậy là lời của Huyện lệnh Quảng Nguyên không đáng tin rồi! Ta đoán, không chỉ ta, mà ngay cả Yến vương cũng nghĩ như vậy. Thế tử là nhi tử của Yến vương, tất nhiên muốn trả thù cho Yến vương, nên mới mượn danh trừ thổ phỉ, dẫn quân ngàn dặm xa xôi tới đây, thật ra mục đích của thế tử là thành Quảng Nguyên, đúng không?”

Yến thế tử nhìn Trác Vân không nói lời nào, không biết đang nghĩ gì.

Hạ Quân Bình liếc Yến thế tử một cái, thản nhiên nói tiếp “Chuyện này, thế tử thậm chí không nói gì với vương gia, chỉ lĩnh ba trăm người đi, tính chờ chiếm được núi Võ rồi sẽ lén điều binh từ các thành lân cận sao? Lại sợ bọn Tùng ca nhi không áp nổi ba trăm tinh binh này, mới cố tình kéo ta đi theo?” Dứt lời, Hạ Quân Bình cười khổ lắc đầu nói “Thế tử quá đề cao ta rồi, phụ thân và huynh trưởng của bọn Tùng ca nhi rất có danh vọng trong quân, chỉ vậy đã đủ để những binh lính kia không dám làm loạn!”

Yến thế tử cười cười, không giấu nữa, lộ ra vẻ mặt tinh ranh, “Sau lưng ngươi không phải có nhà họ Triệu sao? Huynh đệ Hoài An bị Triệu đại nhân quản quá nghiêm, ta không kéo theo được, đành kéo ngươi! Lại nói, sao ngươi lại không có bản lĩnh, lúc cần, cũng có thể trấn được một đám người chứ không ít! Những binh lính kia, đều chỉ phục người giỏi hơn mình thôi!”

Quan trọng hơn là, ba trăm người kia đều là thân vệ của Yến vương, dù lần này thành công, sợ rằng phần lớn công lao cũng thuộc về bọn họ, Yến thế tử muốn mang theo nhiều người của mình của một chút để có thể lấy được nhiều công hơn, về phần, tại sao muốn kéo Hạ Quân Bình đến đây thì thật ra còn có nguyên nhân là từ cữu cữu của Yến thế tử, Ngô tướng quân.

Yến thế tử dứt lời, nhìn Trác Vân và Hạ Quân Bình, xoa đầu nói “Hai người các ngươi thật thông minh, bọn A Bành đi theo ta tới tận đây rồi vẫn chưa hiểu được, rốt cuộc lại bị hai ngươi vạch trần!” Dứt lời, Yến thế tử nhún vai với ba người đang trợn to mắt kia, nói “Giờ thì biết rồi chứ?”

A Bành hưng phấn đến mức muốn nhảy lên “Có nghĩa là chúng ta đi đánh thành Quảng Nguyên? Thật tốt quá! Nếu chúng ta có thể lấy được Quảng Nguyên, sau này xem ai còn dám khinh thường chúng ta. Về sau, ở Nghi Đô, chúng ta có muốn đi ngang cũng không ai dám nói gì!”

Yến thế tử chỉ biết đỡ trán, bất đắc dĩ nói với Hạ Quân Bình “Ngươi thấy đấy, hắn như vậy, có thể trấn được ba trăm binh sĩ kia sao?”

A Bành lập tức ỉu xìu.

Trác Vân không vòng vo với Yến thế tử nữa, nói thẳng, “Nếu thế tử không có ý định đánh, vậy hãy hợp tác với núi Võ. Trên núi ít nhiều cũng có mấy trăm người và ngựa, tuy không bằng tinh binh của vương phủ, nhưng chắc chắn sẽ giỏi hơn nha dịch ở thành Quảng Nguyên nhiều. Hai bên hợp tác đánh cho bọn chúng không kịp trở tay!”

Mắt Yến thế tử sáng lên, hỏi “Lời Vân cô nương có thể đại biểu cho núi Võ?”

Trác Vân cười nói “Ta chỉ là khách trên núi, sao có thể làm chủ. Nếu không, thế tử hãy lên núi một chuyến để bàn bạc với Mạnh tiền bối?”

A Bành và Hoành ca nhi lập tức lui về sau, cúi đầu làm bộ không nghe thấy. Hạ Quân Bình lại là cầu còn không được, lập tức mở miệng “Để ta đi cho!”

Yến thế tử trầm ngâm một phen, rồi trịnh trọng nói “Bổn vương sẽ lên núi với các ngươi!”

Bạn đang đọc Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ của Tú Cẩm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.