Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phái Tuyết Sơn

Tiểu thuyết gốc · 1682 chữ

Ở phía Bắc thành Tương Dương, có ngọn núi quanh năm phủ đầy tuyết rơi thuần là băng giá. Đây chính là nơi cất giữ bảo kiếm Băng Phiên Kiếm, thuộc sở hữu của Từ chưởng môn tên là Từ Hiên đứng đầu phái Tuyết Sơn. Vì phái Tuyết Sơn nắm giữ bảo vật có sức mạnh của hàn khí, được các tôn sư trước đó truyền lại nên các môn phái khác luôn phải kiêng dè và mong muốn được kết giao hảo. Trong đó phải kể đến hai môn nổi bật nhất chính là Phái Linh Mục, Phái Thiết Luân.

Trái ngược với phái Tuyết Sơn thì phái Thiết Luân toàn là nam sĩ theo học võ. Đứng đầu phái là Tạ chưởng môn tên Tạ Lăng, cùng với bốn vị sư đệ là Vũ Mạn Nhan, Tưởng Uông, Mao Khưu, Ngũ Mạnh. Năm vị kết hợp lại cũng không đánh bại được thanh kiếm trong tay Từ Hiên nên đành kết thành giao hảo với nhau trong hai mươi năm qua.

Vào một ngày nọ, trên núi Tuyết Sơn, ở võ đường có khoảng hơn một trăm nữ sĩ đều mặt y phục màu trắng đang luyện kiếm pháp. Trước khán đài có hai nữ sĩ phong thái đĩnh đạc đang tận tình truyền dạy. Đó chính đại đồ đệ tên Liễu Ân và nhị đồ đệ là Ôn Thục, cũng là hai đệ tử có võ công cao nhất và được Từ Hiên hết mực truyền dạy võ công. Còn Từ Hiên bế quan tu luyện kiếm pháp của Băng Phiên Kiếm. Sau khi Từ Hiên luyện xong thì luôn có một đồ đệ đến dâng cơm cho bà thọ dùng. Vị đồ đệ mang nét đẹp bế nguyệt tu hoa, khuôn mặt thanh tú, diễm lệ. Nàng có làn da trắng mịn như tuyết, ôn nhu mẫn tiệp có thể nói là vẻ đẹp như tiên nữ giáng trần, khiến các nữ đồ đệ trong phái đều phải ganh tỵ. Nàng tên là Vương Tử Yên là đồ đệ trẻ tuổi nhất của Từ Hiên chỉ mới vừa tròn mười sáu tuổi. Vương Tử Yên vội vàng mang cơm đến và rót trà cho Từ Hiên:

"Đệ tử mời sư phụ thọ dùng."

Những món ăn đã bày sẵn trên bàn, Từ Hiên phất tay, có ý bảo nàng rời đi. Nhưng nàng vẫn đứng sững sờ một hồi lâu, miệng cứ ấp úng như muốn nói điều gì đó nhưng lại chẳng dám nói ra. Nàng đưa mắt nhìn xuống chiếc vòng ngọc bích đang đeo trên tay, bất ngờ quỳ sụy xuống dưới chân của Từ Hiên mà thưa:

"Thưa sư phụ! Đệ tử có việc muốn cầu xin, mong được sư phụ chấp thuận."

Từ Hiên đang gắp thức ăn vào chén, nghe nàng nói thì liền buông đũa xuống, nhìn nàng với ánh mắt yêu thương:

"Được! Con cứ nói ra ta sẽ xem xét cho con!"

Vương Tử Yên nở nụ cười tươi như hoa, nắm lấy bàn tay của sư phụ mà bày tỏ:

"Thưa sư phụ! Ba ngày sau là ngày giỗ của mẫu thân con, cúi mong sư phụ chấp thuận cho đồ nhi được về nhà tế lễ cho thân mẫu."

Năm lên sáu tuổi, Vương Tử Yên đã được Từ Hiên thu nhận làm đệ tử, biết nàng rất hiếu thuận, tính tình ôn hòa lại rất hiểu chuyện nên Từ Hiên lập tức gật đầu đồng ý:

"Được rồi, nhớ đi sớm về sớm, không được sinh sự lung tung có biết không?"

Nàng vội vàng cúi đầu và nói:

"Dạ vâng thưa sư phụ!"

Vương Tử Yên hành lễ với sư phụ rồi lui ra. Ở khu bếp núc luôn có nàng túc trực để nấu ăn cho sư phụ và các sư tỷ trong phái. Các món ăn mà nàng nấu rất ngon, giống như mẫu thân của nàng đã từng nấu cho nàng. Đợi đến buổi tối thì nàng mới có thời gian để luyện kiếm. Vì vậy mà võ công của nàng không được đích thân sư phụ truyền dạy mà chỉ được Ôn Thục chỉ bảo. Nhưng đổi lại, tình cảm giữa Vương Tử Yên và Ôn Thục lại rất tốt, y như tỷ muội ruột thịt.

Ba ngày sau, nàng rời núi Tuyết Sơn để về nhà tế lễ cho mẹ. Nhà nàng nằm ở trong thành Tương Dương. Nàng đi tới con sông nhỏ, phía trước có căn nhà tranh, mái nhà được lợp rơm rất sơ sài, chỉ che được nắng còn mưa thì sẽ bị ướt. Thì ra nơi đây chính là nhà của nàng, nấm mồ nằm bên cạnh căn nhà ấy chính là nơi chôn cất mẫu thân của nàng. Vừa đến nơi, nàng vội dâng đồ ăn và thắp hương cho thân mẫu rồi nhìn vòng ngọc đeo trên tay mà rơi lệ:

"Di vật mà người để lại, con vẫn luôn giữ gìn, con chỉ xin mẫu thân luôn phù hộ cho con và mọi người ở phái Tuyết Sơn luôn được an vui là con đã mãn nguyện rồi."

Ngay lúc đó, phía sau nàng có một vị công tử khuôn mặt thư sinh lại rất chững chạc, tay cầm trường kiếm đi đến quỳ xuống bên nấm mồ, thắp hương rồi bái lạy. Hắn nhìn sang Vương Tử Yên nói:

"Tử Y muội muội đến đây sao không đợi huynh cùng đi?"

Vị công tử đó tên Trương Kiến Thành, chính là thanh mai trúc mã của nàng, vì hắn bị thất lạc phụ mẫu từ nhỏ nên được mẫu thân của nàng nuôi dưỡng. Vì vậy hắn đối với Vương phu nhân có lòng biết ơn sâu sắc, nhưng đối với Vương Tử Yên lại là tình cảm trên cả huynh muội. Vương Tử Yên vội gạt đi nước mắt, nhanh miệng đáp lại:

"Muội tưởng Thành ca ca sẽ không đến kịp nên đành thắp hương rồi trở về núi Tuyết Sơn sớm."

Trương Kiến Thành vội nắm tay nàng mà nói:

"Dù gì đã lâu rồi muội mới xuống thành Tương Dương, không bằng chúng ta dạo phố một lát rồi về cũng được, ta sẽ đưa muội lên núi an toàn mà, yên tâm đi."

Vừa nói xong, hắn kéo nàng chạy khỏi căn nhà tranh. Trương Kiến Thành dắt nàng đến một quầy bán mì kéo vì biết đó là món mà Vương Tử Yên thích nhất. Hai người ngồi kêu hai tô mì rồi cùng trò chuyện:

"Muội nhìn xem chúng ta có phải rất giống Ngưu Lang Chức Nữ mỗi năm cứ đến ngày giỗ của mẫu thân muội mới được gặp một lần không? Không biết đến khi nào thì huynh mới được gặp muội mỗi ngày nhỉ?"

Làn da trắng mịn trên khuôn mặt nàng làm tô điểm thêm đôi gò má ửng hồng vì e thẹn. Nàng cất giọng nói nhỏ nhẹ, nói với Trương Kiến Thành rằng:

"Thành ca ca vừa gặp muội thì đã chọc muội rồi, muội là đệ tử phái Tuyết Sơn, huynh là đệ tử phái Thiết Luân, mỗi ngày đều luyện võ công đi hành hiệp trượng nghĩa, làm gì có thời gian mà gặp mặt nhau chứ!"

Ngay lúc đó trong đầu Trương Kiến Thành bỗng lóe lên một suy nghĩ liền nắm chặt tay nàng và nói:

"Nếu như chúng ta là người một nhà thì mỗi ngày sẽ được gặp nhau rồi."

Nghe đến “một nhà” thì Vương Tử Yên cúi đầu né tránh ánh nhìn từ hắn, che dấu đi sự ngại ngùng trong lòng nàng. Dường như hắn đã nói trúng tim đen của nàng. Có lẽ vì bấy lâu nay nàng luôn ao ước có được một người thân bên cạnh quan tâm chăm sóc. Nhưng nàng vội rút bàn tay mà Trường Kiến Thành đang nắm mà nói:

"Dù gì muội cũng còn trẻ, lại chưa giúp ích gì được cho bá tánh, muội không nên thành thân sớm như thế, sẽ phụ công lao dạy dỗ bấy lâu của sư phụ."

Trương Kiến Thành cũng thấu hiểu được tâm ý của nàng nên gật đầu đồng ý. Hắn vội trấn an để nàng không cảm thấy hổ thẹn:

"Vậy cũng được huynh sẽ cố chịu thiệt thòi thêm mấy năm nữa vậy. Nhưng muội phải nhớ trong lòng muội chỉ được có mình huynh thôi đó!"

Vương Tử Yên mỉm cười đáp lại:

"Từ trước đến giờ muội vẫn luôn xem huynh là người quan trọng nhất trong đời này của muội, không thể đánh mất được."

Cả hai vừa nhìn nhau vừa ăn hết tô mì kéo, ăn xong hắn vội vàng lấy tiền ra trả:

"Hôm nay huynh dắt muội đi ăn, nên muội không cần ngại."

Sau đó, cả hai cùng đi dạo phố, đến quầy bán trang sức, hắn mua cho nàng một cây trâm hoa ngọc giá mười lượng bạc, cài lên tóc của nàng rồi nói:

"Đây là tín vật đính ước mà huynh tặng cho muội, muội phải nhớ giữ kĩ nha!"

Trong lòng Vương Tử Yên vui mừng khôn xiết, miệng cười tủm tỉm mà đáp lại:

"Đồ của huynh tặng đương nhiên là muội sẽ giữ kĩ rồi! Muội sẽ cất giữ nó cẩn thận giống như vòng ngọc của mẫu thân muội vậy."

Nói xong cả hai cùng nhau nắm tay đi về hướng núi Tuyết Sơn, đi được nửa đường, bỗng nhiên Vương Tử Yên đứng lại nhìn Trương Kiến Thành với ánh mắt đầy nuối tiếc:

"Muội có thể đi về được, huynh tiễn muội tới đây là được rồi. Nếu như để các sư tỷ trong phái thấy muội đi cùng với huynh, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Phái Tuyết Sơn và Phái Thiết Luân."

Cuối cùng hai người đành phải chia tay tại đây, mỗi người đi theo một hướng khác nhau, trong lòng đối phương đầy cả nỗi niễm nuối tiếc, chỉ chờ đợi năm sau gặp lại.

Bạn đang đọc Song Kiếm Chi Mệnh sáng tác bởi Nhuyvt1112
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhuyvt1112
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.