Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phái Tuyết Sơn thất thủ

Tiểu thuyết gốc · 1873 chữ

Năm ngày sau, ngày đó cũng đến, ngày mà Trương Kiến Thành mong mỏi nhất chính là có thể được chung một nhà với Vương Tử Yên, người mà hắn ao ước muốn nàng làm thê tử của hắn. Hỉ sự được diễn ra ở Trương phủ. Hôn lễ cực kì xa hoa tráng lệ, khắp trong phủ cho đến ngoài cửa đều treo hoa kết đèn thuần là màu đỏ làm tô thêm không khí hân hoan trong ngày trọng đại.

Ở trong khuê phòng, Ôn Thục giúp Vương Tử Yên mặc áo tân nương và trang điểm. Trước giờ, Vương Tử Yên đều trong bộ dạng lấm lem vì khói bụi ở trong bếp, vậy mà khi làm tân nương lại xinh đẹp bội phần có thể sánh với tiên nữ trên trời.

Tân nương xinh đẹp động lòng người như vậy, thế nhưng không phải là người bái đường thành thân với tân lang. Bởi vì Vương Tử Yên chỉ được lập thiếp nên được rước về ở cửa sau của Trương phủ. Hôn lễ diễn ra linh đình có sự góp mặt của nhiều quan lớn trong nước Tây Ngụy và còn có sự xuất hiện của các đệ tử phái Thiết Luân và phái Tuyết Sơn. Ở Trương phủ đông vui náo nhiệt bao nhiêu thì trái lại ở khuê phòng của Vương Tử Yên buồn tẻ nhạt nhẽo bấy nhiêu, chỉ có một mình Ôn Thục ngồi bên cạnh hàn huyên tâm sự với nàng:

"Sư muội yên tâm! Nếu như Trương Kiến Thành không tốt với muội, để muội phải chịu ấm ức thì muội cứ trở về núi Tuyết Sơn... Nơi đó vẫn mãi là nhà của muội."

Nghe lời nói đầy chân tình của Ôn Thục, giọt lệ tràn khó nỗi cầm ngăn, nàng nắm chặt lấy đôi tay của Ôn Thục, giọng nói nghẹn ngào nơi yết hầu:

"Sư tỷ yên tâm muội không để bản thân mình chịu thiệt thòi đâu!"

Sau khi yến tiệc đã tàn, Ôn Thục đi cùng sư phụ trở về núi Tuyết Sơn ngay trong đêm, chỉ còn lại Vương Tử Yên ở trong khuê phòng cô đơn lạnh lẽo không ai bầu bạn. Ngay cả Trương Kiến Thành chỉ lo ở bên cạnh Quách Ái uống rượu hợp cẩn, cùng nhau động phòng hoa chúc. Lúc này, hắn làm gì có để tâm đến vị thanh mai trúc mã đã cùng hắn vượt qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, mới có được vinh hoa như ngày hôm nay.


Năm ngày sau, Lý Phong đeo mặt nạ cùng với Lâm Thất Đan và thuộc hạ đến bao vây phái Tuyết Sơn.

Trước đó, vào buổi sáng khi phái Tuyết Sơn đang đi trên đường trở về thì gặp Tố Nguyệt đang bị đám sơn tặc cưỡng bức. "Lộ kiến bất bình bạt đao tương trợ", các đồ đệ ở Phái Tuyết Sơn ra tay cứu giúp đánh chết bốn tên sơn tặc rồi đưa Tố Nguyệt về núi Tuyết Sơn.

Tố Nguyệt hết lòng nài nỉ các nữ sĩ trong phái, thị được thu nhận làm đệ tử và thay thế công việc bếp núc của Vương Tử Yên. Cuối cùng, mục đích tiếp cận Từ Hiên của Tố Nguyệt cũng đã được thành công.

Sau vài ngày dâng cơm cho Từ Hiên, Tố Nguyệt điều tra và biết được Băng Phiến Kiếm được cất giữ ở trong mật thất và chỉ có Từ Hiên mới vào được. Tố Nguyệt lập tức gửi thư bồ câu báo lại cho Lý Phong.

Ở thành Tương Dương, Lý Phong nhận được mật thư liền bày ra mưu kế. Chàng lệnh cho thuộc hạ ở Phàn Thành cùng tấn công núi Tuyết Sơn.

Nhìn thấy Từ Hiên và các đệ tử phái Tuyết Sơn đang nằm trong vòng vây bởi thuộc hạ của mình. Lý Phong cầm Trường Hỏa Kiếm bước ra khai chiến:

"Nghe danh Từ Chưởng Môn đã lâu, hôm nay mới có cơ hội được lĩnh giáo."

Từ Hiên không chút khiếp sợ, xuất Băng Phiến Kiếm hiên ngang bước về phía chàng và nói:

"Trước giờ Phàn Thành và Thành Tương Dương, nước sông không phạm nước giếng! Hôm nay ngươi lại dám đưa Thiên Giáo đến đây, đúng là ta đã đánh giá ngươi quá thấp rồi."

Lý Phong cười khẩy, giọng nói đầy ngang tàn:

"Từ chưởng môn quá khách khí rồi! Thành chủ Thành Tương Dương biết ta đến đây, nhưng ông ta không hề cản trở còn cho người bảo vệ ta chu đáo. Từ Chưởng Môn đúng là khờ khạo, dựa vào ngươi có thể đánh giá được ta sao? Thật là nực cười, để ta giúp ngươi mở mang tầm mắt phái Thiên Giáo lợi hại cỡ nào."

Nói xong, Lý Phong sắc mặt biết đổi, mắt toả sát khí lạnh đến rợn người. Kiếm nhanh như chớp cũng được tuốt ra.

Hỏa khí mà nó toả ra khiến con người ta cảm thấy thiêu đốt cả tâm can. Nếu không phải là một tay cao thủ thì khó có thể cầm nổi được Trường Hỏa Kiếm. Tuy nhiên thì Từ Hiên cũng không phải tay vừa, Băng Phiên Kiếm cũng đâu cam chịu hạ phong. Bà hét lên một tiếng, tay cầm chắc bảo kiếm lao thẳng về phía Lý Phong. Hai người chẳng ai nhường ai, trận đấu trở nên quyết liệt vô cùng. Trường Hoả và Băng Phiên là hai tuyệt thế thần binh khi va chạm vào nhau thì tạo lên một thanh âm cực lớn và ma sát cực mạnh. Hết thảy những kẻ có mặt chứng kiến nếu như không có nội lực tốt đều bị thanh âm của hai thanh kiếm tạo ra mà đau tai nhức óc.

Sau một hồi, song kiếm giao phong, cả hai nhận ra điều bất thường. Hai thanh kiếm đang kháng cự lại với họ, Băng Phiên và Trường Hoả rung lên không ngừng rồi cùng lúc vuột khỏi tay của hai cao thủ trước sự ngỡ ngàng của họ.

Biết không thể dùng kiếm, Lý Phong chẳng cần suy nghĩ nhiều, chàng tụ lực vào tay rồi lao nhanh đến phía của Từ Hiên tung ra một lúc bốn năm chưởng. Từ Hiên vốn thông thạo kiếm, nay kiếm không thể dùng được thì chẳng khác nào hổ dữ mất răng nanh. Thấy đối phương thừa hư mà nhập, bà cả kinh tung chưởng chống đỡ.

"Đùng"

Từ Hiên bị chưởng lực của Lý Phong làm cho thoái lui mấy bước. Cánh tay vừa chống đỡ đau nhức vô cùng, Lý Phong lại ồ ạt tấn công, lần này còn nhanh hơn hiểm hơn rất nhiều, vô số chiêu thức hiểm độc đánh tới, quyết dồn bà vào đường cùng. Từ Hiên vì đã thấm mệt nên chàng mượn thời cơ tung ra một đòn đắc thủ ngay vào mặt của bà. Một chưởng vừa dứt, chàng xoay người bồi thêm một cước khiến bà lăn lộn trên mặt đất mấy vòng. Từ Hiên khổ sở cố đứng dậy, Lý Phong nở một nụ cười đắc ý, thân ảnh của chàng bỗng tan biến như một làn khói. Từ Hiên kinh ngạc không hiểu chuyện gì thì bà lại cảm nhận được ở phía sau lưng có một luồng khí lạnh ập tới. Bà kinh hoàng xoay người lại thì không biết Lý Phong đứng sau bà từ lúc nào. Chàng tung ra một chưởng rồi hét to:

“Tiếp chiêu Ngũ Độc Công Tâm của ta đi!”

Lời vừa dứt, một chưởng nhanh như gió ập tới đánh thẳng vào lồng ngực của Từ Hiên. Chưởng lực mạnh tựa sấm sét khiến bà gào lên vì đau đớn sau đó bị một sức mạnh vô hình đẩy văng về phía sau chừng bốn năm trượng rồi ngã ngụy xuống đất. Từ Hiên trọng thương thổ huyết, sắc diện nhợt nhạt. Máu của bà ẩn hiển màu đen thẫm.

Nhân cơ hội đó, chàng nhanh tay rút chủy thủ trong người, lao về phía Từ Hiên.

“A...a”

“Tố sư muội!!!”

Thì ra Tố Nguyệt đã chạy ra đỡ nhát dao đó thay cho Từ Hiên. Lý Phong vội buông tay rồi xoay người quay về vị trí ban đầu. Ôn Thục và các đệ tử hốt hoảng chạy đến đỡ Tố Nguyệt đứng vững. Cũng may Lý Phong chỉ cố tình đâm nhẹ nên Tố Nguyệt chỉ bị trầy da, chảy ít máu. Ôn Thục xuất kiếm chạy đến tấn công trả thù cho sư phụ và sư muội của mình nhưng Lý Phong chỉ dùng chưởng lực nhẹ hất thị ra xa. Bởi vì ở thành Tương Dương, Lý Phong biết được Ôn Thục và Vương Tử Yên có ơn với hảo huynh đệ Tống Khương cho nên chàng niệm tình mà không tính.

Lý Phong dẫn quân đến đây với mục đích có thể đọ sức với Từ Hiên mặc khác là chàng muốn Tố Nguyệt lập công lấy được lòng tin của Từ Hiên. Sau khi đạt được mục đích, Lý Phong ra lệnh thuộc hạ trở về Phàn Thành, còn chàng thì quay về nước Tây Ngụy để ở bên cạnh Hoàng Phu Nhân và Thâm Điền. Trong thâm tâm chàng thấu cảm, khi nào lấy được Băng Phiến Kiếm cũng là lúc chàng phải rời xa họ để hoàn thành đại nghiệp lập quốc. Lần rời đi này có thể phải bỏ mạng hoặc có thể khiến cho chàng trở thành chủ nhân của thiên hạ.

Lâm Thất Đan hộ tống Lý Phong về đến nước Tây Ngụy. Vừa bước vào căn phòng riêng của Lý Phong, Lâm Thất Đan thắc mắc hỏi:

"Giáo chủ! Rõ ràng phái Tuyết Sơn thất thế sao ngài không nhân cơ hội này lấy Băng Phiên Kiếm mà còn để Tố Nguyệt ở lại đó mạo hiểm."

Lý Phong liếc nhìn Lâm Thất Đan với ánh mắt tức giận:

"Ta không biết sử dụng kiếm pháp của Băng Phiên Kiếm, ngươi bảo ta lấy về để làm gì? Nếu như ta biết thì đã lấy mạng của Từ Hiên lâu rồi! Từ Hiên đúng là không biết điều, dám đầu quân cho Tây Ngụy, làm cản trợ chuyện tốt của ta."

Lâm Thất Đan cúi đầu nhận tội:

"Thuộc hạ đúng thật là ngu muội! Giáo chủ quả nhiên là cao thâm mạc trắc, mưu trí hơn ngươi."

Nghe những lời ca ngợi của Lâm Thất Đan, Lý Phong cười nhếch môi, vẻ mặt đầy kiêu ngạo:

"Trúng phải chưởng của ta, Từ Hiên không thể sống lâu được, bà ta nhất định sẽ tìm người để truyền lại kiếm pháp, đến lúc đó chỉ cần Tố Nguyệt học lén được thì Băng Phiên Kiếm sẽ hoàn toàn thuộc về tay của ta."

Cho dù Từ Hiên có biết trước mục đích của chàng đến Thành Tương Dương nhưng mọi chuyện lại đều thực hiện đúng theo kế hoạch. Lý Phong quả nhiên là kẻ thâm sâu khó lường, ngay cả thuộc hạ thân cận theo chàng từ nhỏ đến lớn như Lâm Thất Đan cũng không hiểu hết được con người thật của chàng.

Bạn đang đọc Song Kiếm Chi Mệnh sáng tác bởi Nhuyvt1112
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhuyvt1112
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.