Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vạn bất đắc dĩ (2)

Tiểu thuyết gốc · 1596 chữ

Ở trên núi Tuyết Sơn, không khí se lạnh ùa về giữa tháng bảy. Tuyết cứ nhẹ nhàng rơi đầy ngoài thềm càng làm cho khung cảnh nơi đây thêm êm ả tĩnh mịch.

Ở đại sảnh phái Tuyết Sơn, năm vị trưởng bối phái Thiết Luân cùng nhau đến thăm hỏi Từ Hiên.

Đột nhiên, Tạ Lăng bước đến đưa sinh lễ, cất giọng ôn hòa:

"Từ chưởng môn cũng biết Trương Kiến Thành và Vương Tử Yên là thanh mai trúc mã. Dù gì cả hai cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, Thành nhi cũng đã trở thành Thiếu tướng quân con trai của Trương Tướng Quân nước Tây Ngụy, nhất định sẽ chăm lo Vương cô nương thật tốt. Không biết ý của Từ chưởng môn như thế nào?"

Vì phái Thiết Luân muốn kết thâm giao với phái Tuyết Sơn nên đã gán ghép hôn sự giữa Trương Kiến Thành và Vương Tử Yên. Tạ Lăng nhanh chóng chọn ngày lành cùng với bốn vị sư đệ mang sính lễ đến hỏi cưới Vương Tử Yên thay cho Trương Kiến Thành.

Từ Hiên suy xét cảm thấy Trương Kiến Thành là người tài giỏi lại có vị thế vững chắc. Vì muốn Vương Tử Yên có chỗ nương tựa tốt nên gật đầu đồng ý nhận sinh lễ.

Ngay lúc này, Vương Tử Yên hay tin trong lòng rất vui mừng, ước nguyện bấy lâu của nàng cuối cùng đã được thành sự thật. Trước lúc đi xa, mấy ngày này, nàng luôn hết lòng chăm sóc cho sư phụ và các sư tỷ đồng môn để tỏ lòng báo đáp công ơn nuôi dưỡng.

Hai ngày sau, Tạ Lăng đích thân đến nước Tây Ngụy để báo tin vui cho Trương Kiến Thành thì mới vỡ lẽ ra chuyện hắn được Đại Vương ban hôn với Quách Ái. Ngay lúc này, trong lòng ông rối ren không biết phải giải quyết như thế nào mới thỏa đáng. Ông vừa không muốn làm phật ý của Từ Hiên vừa không muốn đắc tội với Đại Vương, chỉ còn cách đến nhờ Đại Vương chủ trì mọi chuyện.

Sáng hôm sau, Tạ Lăng cùng với Trương Kiến Thành vào cung diện thánh. Tạ Lăng và Trương Kiến Thành đồng bước đến hành lễ:

"Tham kiến Đại Vương!"

Cả hai vẫn cúi đầu, Tạ Lăng cố gắng hé mở đôi môi đang mấp máy:

"Bẩm Đại Vương! Thần thật là không chịu suy xét kĩ đã vội vàng làm chủ, mong Đại Vương giáng tội."

Đại Vương thắc mắc:

"Tạ khanh gia có chuyện gì sao?"

Tạ Lăng quỳ xuống khuẩn cầu:

"Thần đã gán ghép hôn sự của Trương thiếu tướng quân với đệ tử của phái Tuyết Sơn, xin Đại Vương giáng tội."

Đại Vương suy xét cảm thấy phái Tuyết Sơn có Băng Phiên Kiếm, Từ Hiên lại trung lập không có ý phụng sự cho Tây Ngụy. Nếu có thể gả Vương Tử Yên đến Tây Ngụy thì sẽ có cớ để phái Tuyết Sơn hết lòng làm việc cho bổn quốc, lật đổ Phàn Thành. Đại Vương khẽ cười trấn an rồi nói:

"Tạ khanh gia không cần cảm thấy áy náy, quả nhân sẽ ban Quách Ái và Vương Tử Yên cho Trương Kiến Thành... Nhưng Vương Tử Yên chỉ là thiếp còn Quách Ái là chính thất."

Đối với Tạ Lăng thì chính thất hay là thiếp thì cũng đều là thê tử của Trương Kiến Thành. Nhìn thấy Đại Vương sắp xếp ổn thỏa, trong lòng ông không còn cảm thấy khó xử với Từ Hiên nữa liền cảm tạ Đại Vương rồi cùng với Trương Kiến Thành cáo lui.


Ở núi Tuyết Sơn, Từ Hiên ra lệnh cho Ôn Thục và Vương Tử Yên cùng nhau đến Chiết Giang canh giữ cổng thành. Thực chất là bà muốn Vương Tử Yên và Trương Kiến Thành có cơ hội gặp mặt nuôi dưỡng tình cảm.

Sáng sớm hôm sau, cả hai nàng xuất phát lên đường đến Chiết Giang.

"Tử Yên! Sau muội lại đưa ta đến đây?

Ôn Thục thắc mắc, cất tiếng hỏi nàng. Trên đường đi đến nước Tây Ngụy, Vương Tử Yên cùng với Ôn Thục ghé lại khu rừng mà trước kia nàng từng cứu Lý Phong. Vương Tử Yên đang cầm kiếm xua đi những tán cây rồi cặm cụi nhìn xuống dưới đất. Động tác của nàng trong rất khuẩn trương nhưng vẫn không quên đáp lời:

"Muội làm rớt di vật của mẫu thân ở đây!"

Ôn Thục nghe vậy liền cúi xuống tìm chung với nàng cả một canh giờ. Sau đó, cả hai cùng đến hang động nơi bó thuốc cho chàng tiếp tục tìm nhưng vẫn không thấy đâu.

Không dấu khỏi nét mặt buồn bã, ủ rũ của nàng, Ôn Thục thấy vậy vội an ủi:

"Tử Yên! Mẫu thân của muội linh thiêng, nhất định sẽ giúp muội tìm lại di vật mà."

Nghe lời an ủi của Ôn Thục, Vương Tử Yên lấy lại được một chút niềm tin có thể tìm được vòng ngọc. Nói xong, cả hai cùng tiếp tục lên đường đi đến Chiết Giang.

Vừa đến cổng thành Chiết Giang, Vương Tử Yên rũ đôi mi nhìn thấy nam tử một thân kim khôi chiến giáp đang đứng trên tường thành. Đôi mắt hắn vừa nhìn thấy nàng như tìm thấy nguồn sống, khuôn mặt tươi vui vội bước đến phía nàng và Ôn Thục:

"Mời hai vị vào trong thành!"

Người đó không ai khác chính là Trương Kiến Thành. Hắn dắt hai vị cô nương đến tửu lầu Ngọc Thiềm để dùng cơm. Vương Tử Yên không chút ngại ngùng đưa ánh mặt nhìn thật kĩ Trương Kiến Thành. Nàng cười tươi rộn ràng cất lời khen ngợi:

"Thành ca ca trông thật oai phong lẫm liệt!"

Ôn Thục vội tiếp lời của nàng:

"Trương công tử tài giỏi hơn người, hôm nay tiểu nữ mới có diễm phúc được gặp mặt."

Trương Kiến Thành từ tốn đáp lại:

"Cô nương đã quá lời rồi, đều là nhờ công ơn của sư phụ và các sư thúc hết lòng dạy dỗ, tại hạ mới có được ngày hôm nay."

Ôn Thục khẽ cười nâng chén trà nhấp môi. Vương Tử Yên vẫn hồn nhiên chưa biết chuyện gì, nàng báo tin mừng cho hắn:

"Sư phụ của muội đã đồng ý hôn sự của chúng ta. Sau này huynh và muội không cần một năm được gặp một lần nữa rồi!"

Sắc mặt của Trương Kiến Thành trở nên thất thần. Hắn bộc bạch với nàng:

"Đại Vương ban hôn muội và Quách Ái cho huynh."

Đôi mày thanh tú của nàng hơi nhíu lại. Vương Tử Yên như rơi vào mới hỗn độn, cất giọng run run hỏi hắn:

"Sao Đại Vương lại gả cả hai người cho huynh chứ? Chẳng phải huynh nói trong lòng chỉ có một mình muội thôi sao?"

Trương Kiến Thành khẽ nắm đôi bàn tay lạnh ngắt của nàng mà an ủi:

"Đây là ý của Đại Vương, nếu như huynh từ chối thì cả nhà sẽ bị xử trảm."

Ôn Thục thấy vậy liền bênh vực cho Vương Tử Yên nên lên tiếng giành quyền lợi cho nàng:

"Vậy thì Vương sư muội của ta phải là chính thất."

Trương Kiến Thành vẫn nắm chặt bàn tay run run của Vương Tử Yên rồi nhìn sang Ôn Thục đáp:

"Đại Vương ban cho Quách Ái là chính thất, còn Tử Yên muội muội là thiếp."

Nghe đến đây, Vương Tử Yên đau đớn muôn phần, cảm giác như đang rơi xuống mười tám tầng địa ngục. Nhưng nàng vẫn còn lòng tự tôn của mình. Thân là nữ nhi, nàng cũng như bao người, ước muốn ý trung nhân nhất kiến chung tình với nàng đến bạc đầu. Vương Tử Yên còn lo nghĩ đến uy danh của phái Tuyết Sơn sẽ bị các môn phái khác lấy cớ mà gièm pha.

"Vậy thì muội đành phải đến gặp Đại Vương xin hủy hôn."

Vương Tử Yên hạ quyết tâm đưa ra quyết định. Trong mười phần thì hết bảy phần là không đành lòng, nhưng nàng chỉ còn có thể chọn như vậy.

Ngay lúc này Trương Kiến Thành cảm thấy nặng nề đầy thăng trầm. Bất giác hắn càng siết chặt tay nàng vội vàng can ngăn:

"Tử Yên muội muội đừng đi hủy hôn sự này, chẳng phải muội rất muốn được gả cho ta sao? Huống chi ta lại là người quan trọng nhất đối với muội, cho dù muội mang thân phận là thiếp hay chính thất thì trong lòng ta cũng chỉ có muội mà thôi. Ta đã hứa với mẫu thân muội sẽ lo cho muội cả đời mà!"

Trương Kiến Thành từng sống với Vương Tử Yên lúc nhỏ nên hiểu được tâm tư của nàng muốn gì. Quả thật cả cuộc đời trơ trọi của nàng chỉ biết nương tựa vào hắn. Khi nghe những lời an ủi của hắn, Vương Tử Yên cam tâm tình nguyện, gật đầu đồng ý chịu đựng thiệt thòi làm thê thiếp của hắn. Ôn Thục thấy nàng đã đưa ra quyết định thì cũng đành im lặng thành toàn cho nàng.

Vương Tử Yên cứ ngỡ sẽ được nên duyên trọn vẹn cùng với Trương Kiến Thành, nào ngờ đâu lại có Quách Ái chen ngang, chia rẽ uyên ương.

Bạn đang đọc Song Kiếm Chi Mệnh sáng tác bởi Nhuyvt1112
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhuyvt1112
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.