Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12

Tiểu thuyết gốc · 1668 chữ

“Dương Kha, Trịnh Nguyệt, cả hai hãy giúp ta làm một việc, ta có một ý tưởng khác.”

Trước khi bước vào Anh hùng hội, Dương Quý níu Kha và Nguyệt lại một góc Lưu phủ, dường như nhận thấy kế hoạch trước đó sẽ rất khó để mà thực hiện, thêm nữa cả Mạc Lâm và kể cả Lưu Tùng chẳng phải là những người dễ dàng để người khác dắt mũi như vậy.

Kế hoạch mới của Dương Quý lại chính là tiết lộ thân phận của mình để Lưu Tùng biết. Với tính cách của Lưu Tùng, việc hắn muốn tìm diệt dòng họ Dương càng khiến cho kế hoạch của Dương Quý dễ dàng thu hút sự chú ý của Lưu Tùng và Mạc Lâm.

Tuy vấp phải sự ngăn cản của Kha và Nguyệt nhưng đây lại là kế hoạch ít rủi ro nhất hiện tại. Dương Quý còn nhờ đến sự giúp đỡ của Lưu Tuyết, chôn xung quanh Anh hùng hội một lượng thuốc nổ để tạo ra cảnh tượng hỗn loạn và cả nhóm sẽ thừa cơ hội đó mà chạy trốn.

Với kế hoạch đó, Dương Quý sẽ “câu giờ” và tìm cách kéo Mạc Lâm ra võ đài để tí thí để những người còn lại có thể thừa cơ hội mà trộm chiếc hộp sắt kia và mang về Sơn Lâm Các cất giấu chứ không phải là tìm chìa khóa từ tay Lưu Tùng để mở chiếc hộp ấy ra.

“Vậy ta sẽ làm gì?” - Lưu Tuyết thắc mắc về nhiệm vụ của mình khi nghe thấy kế hoạch mới ấy của Dương Quý.

“Lưu tiểu thư, cô nương giúp chúng tôi đã quá nhiều rồi, tôi không muốn lôi cô vào nguy hiểm thêm lần nào nữa. Cô nương hãy trở về là Lưu tiểu thư đi.”

Nói xong, không để Lưu Tuyết có cơ hội cất tiếng nói, cả ba đã nhanh chóng rời đi và bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Nhưng cũng giống như người cha mưu mô của mình thì Lưu Tuyết nào có dễ dàng bỏ qua như thế này được.

Còn về phía ba người kia, như kế hoạch đã đề ra mà thực hiện và kết quả là đã lấy được thành công chiếc hộp sắt ấy và cũng thoát khỏi Anh hùng hội. Nhưng một điều mà Dương Quý đã dự liệu từ trước cuối cùng cũng đã tới. Lưu Tùng nào có thể để con mồi mà hắn ta tìm kiếm suốt bấy lâu nay có thể chạy trốn một cách dễ dàng như vậy được.

Thành Hoa Lư lúc này được Lưu Tùng huy động một lượng lớn quân lính của triều đình biến tòa thành này trở thành một cái lồng chim đúng nghĩa, không một ai có thể ra vào được tòa thành này.

Và đó cũng là điều mà Dương Quý đã lường trước và điều quan trọng bây giờ là làm sao để ra khỏi thành Hoa Lư một cách an toàn. Nhưng bây giờ họ đang rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, đi đâu cũng người truy đuổi, và đến cổng thành phía Bắc thì họ đã bị Lưu Tùng và Mạc Lâm bao vây.

“Dương huynh đệ, nể tình ta và phụ thân cậu ngày xưa là chỗ huynh đệ sống chết có nhau, mau nói cho ta biết tung tích tấm bản đồ của Dương gia, ta sẽ cho cậu được chết một cách toàn thây.”

Lưu Tùng xuất hiện từ đằng sau đám lính, hắn bắt đầu kể lể về những chuyện xưa cũ nhưng vẫn không quên lớn tiếng đe dọa Dương Quý. Nhưng Quý nào có sợ hãi những điều đó, Lưu Tùng nói ra câu nào đều bị Dương Quý phản bác lại câu đó một cách “xấc xước” khiến Tùng cảm thấy ức chế trong người.

“Lưu thúc, thúc nói gì ta không hiểu?”

“Ngươi đừng giả vờ. Tấm bản đồ mà phụ thân ngươi cất giấu đâu, mau mang ra đây.”

“Lưu thúc, thúc hiểu lầm rồi. Ý của cháu là thúc nói mối quan hệ giữa thúc và phụ thân cháu ấy, thúc nói cháu không hiểu gì cả?”

Dương Quý nói như vậy chẳng khác nào cú tát vào mặt của Lưu Tùng khi mà từ xưa đến giờ hắn ta đã xây dựng hình tượng tốt đẹp, nho nhã trong mắt người thiên hạ nhưng với câu nói đó của Dương Quý thì giống như lột chiếc mặt nạ giả dối của Lưu Tùng với bàn dân thiên hạ vậy.

“Vậy ta không khách sáo với ngươi vậy. Bây giờ sẽ là ngươi, sau đó sẽ là đám tàn dư nhà họ Dương ở Sơn Lâm Các kia.”

“Lưu thúc, những năm qua có vẻ như quyền lực của thúc cũng lớn mạnh lắm nhỉ nhưng thúc nên chỉnh đốn lại lực lượng tình báo của thúc đi, nếu không có một ngày sẽ hại đến thúc đấy.”

“Ngươi, ngươi nói vậy là sao?” - đang lúc sôi sục chuẩn bị “làm thịt” Dương Quý thì Lưu Tùng một lần nữa lại bị Quý tát thêm một cái vào mặt.

Dương Quý đứng hiên ngang giữa vòng vây kẻ địch, miệng hét lớn.

“Thanh Dương Quân!!!!”

Tiếng hét ấy lớn đến mức khiến cho vòng vây quân địch phải bị tai lại vì cường độ của nó quá sức chịu đựng của những người bình thường. Lưu Tùng chưa hết bất ngờ thì một tiếng pháo báo hiệu vang lên trời từ tay của Trịnh Nguyệt.

Và từ tứ hướng của thành Hoa Lư, hàng trăm người mặc áo xanh dương, đầu đeo khăn xanh hô hào kéo đến cổng thành phía Bắc.

“Thanh Dương Quân nghe lệnh.” - Người cầm đầu Thanh Dương Quân lên tiếng.

Thế trận lúc này chưa thể nói là đảo chiều nhưng với lực lượng Thanh Dương Quân đang góp mặt ở đây thì Lưu Tùng không thể nào phách lối mà muốn làm gì là làm được, có chút e dè trên gương mặt của hắn khi mà giờ đây, chẳng biết ai đang bao vây ai cả.

Mạc Lâm cũng vừa kéo quân tới và chuẩn bị tham chiến khiến quân số của bên Lưu Tùng lại một lần nữa áp đảo Thanh Dương Quân nhưng mặc nhiên không thấy sự xuất hiện của Ngũ đại bang hội trong trận chiến lần này.

“LÊN!!”

Tiếng hô hào bắt đầu từ miệng của Lưu Tùng và cả hai bên lao vào nhau chém giết lẫn nhau. Lợi thế về số lượng có thế nghiêng về phía Lưu Tùng nhưng về sự tinh nhuệ thì Thanh Dương Quân lại có sự đồng đều hơn.

Dương Quý và Dương Kha cũng không để cho Mạc Lâm có thời gian mà thoải mái chém giết khi mà cả hai liên thủ để so tài cùng với người được mệnh danh là mạnh nhất thiên hạ.

Và sẵn trong lòng đang có cơn tức khó mà nuốt trôi trong lần tỉ thí ở võ đài nên Mạc Lâm gần như dồn toàn sức lực của mình trong lần đối đầu này với Dương Quý. Lúc bấy giờ, số lượng quân của Lưu Tùng chết càng nhiều thì hắn ta lại huy động thêm quân để chống lại Thanh Dương Quân đang chiếm ưu thế ở trên chiến trường.

Thanh Dương Quân thì đang yểm trợ nhóm của Dương Quý về hướng cửa thành phía Bắc nhưng ở đây lực lượng đang quá dày nên không thể thoát ra trong một sớm một chiều được. Và Lưu Tùng biết được điều đó, hắn cho gia cố thêm quân ở khu vực này khiến Dương Quý chỉ biết cầm cự chứ không thể tiến thêm được bước nào nữa.

“Dương huynh đệ, ngươi sẽ sớm gặp được người cha của ngươi mà thôi.”

“Lưu thúc thúc, thúc đừng vội đắc ý quá sớm như vậy.”

Nói xong, Dương Quý và cả Thanh Dương Quân hô hào đánh về phía cửa bắc của thành Hoa Lư, khắp nơi đều là máu và xác người, thành Bắc sớm đã trở thành một dòng sông máu đúng nghĩa nhưng Thanh Dương Quân càng đánh càng hăng, Lưu Tùng có huy động bao nhiêu thì bấy nhiêu quân lại bị Thanh Dương Quân tiễn lên trời.

Nhưng điều khó khăn trước mặt lại chính là làm sao để phá cửa thành bây giờ khi mà vừa phá cửa và vừa chống lại quân của Lưu Tùng là một rủi ro cực kì lớn đối với Dương Quý và cả Thanh Dương Quân chưa kể đến sự xuất hiện của Mạc Lâm đang không ngừng gây sức ép lên tuyến đầu của Thanh Dương Quân.

Và đôi khi có những tình huống xuất hiện một cách bất ngờ như một món quà từ trên trời rớt xuống vậy. Từ xa, một chiếc xe đẩy được chất đầy rơm và đang bốc cháy ngùn ngụt đang lao về phía này.

“Phá cổng thành!!!”

Tiếng hét lớn của người đang đẩy chiếc xe kia như thu hút toàn bộ sự chú ý của cả hai và hiểu được ý đồ ấy của người bí ẩn kia, Dương Quý cho Thanh Dương Quân yểm trợ chiếc xe đẩy ấy hướng thẳng về cổng thành phía Bắc mà không gặp phải sự phản kháng nào đến từ quân Lưu Tùng.

Đứng chỉ đạo ở trên cao, trông thấy cảnh tượng đó khiến Lưu Tùng cũng bất lực mà nhìn chiếc xe đẩy lao nhanh về hướng cổng thành vì Thanh Dương Quân yểm trợ quá tốt, sẵn sàng dùng thân mình để chiếc xe đẩy có thể an toàn lao đến cổng thành phía Bắc.

Chiếc xe đẩy cứ thế mà lao vun vút trong sự hi vọng của Dương Quý và hoang mang của Lưu Tùng.

“RẦM!!!”

Một tiếng động lớn vang lên, và….

Bạn đang đọc Sơn Hà Đồ sáng tác bởi huynhu1007

Truyện Sơn Hà Đồ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.