Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 917 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit +Beta: Anky

“Chàng trở về, sao không đánh thức thiếp?” Mục Song Hàm vội vã ngồi dậy, bỗng cảm thấy một trận choáng váng, nàng kéo tay Lạc Chiêu Dực không buông, nhắm hai mắt lại, có chút oán giận, có chút ủy khuất, thấp giọng nói: “Thiếp còn nghĩ rất lâu rồi không có cùng chàng hảo hảo nói chuyện.”

Lạc Chiêu Dực đỡ nàng ngồi dậy, khẽ cười một tiếng, “Như thế nào, nhớ ta?”

“Vô nghĩa!” Mục Song Hàm nói thầm, thấy hắn lại xoay người, vội vàng nói: “Chẳng lẽ còn có việc chưa làm xong sao?”

Lạc Chiêu Dực sờ sờ đầu nàng, “Ta không đi.”

Nói xong, hắn đi trở về trước bàn, đốt đèn, trong phòng dần sáng lên, Mục Song Hàm ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện trên mặt hắn vẻ mệt mỏi không che dấu được, trong lòng nàng đau xót, chờ hắn ngồi trở lại bên giường, liền đưa tay sờ sờ mi tâm hắn, “Có phải mệt lắm không? Chàng xem chàng đã gầy rất nhiều, ống tay áo cũng rộng…”

“Không có biến dạng là được.” Lạc Chiêu Dực mặt không đổi sắc trêu chọc một câu.

Mục Song Hàm không nói gì véo mặt hắn, vừa bực mình vừa buồn cười, “Đúng vậy đúng vậy, thái tử điện hạ của chúng ta xinh đẹp như hoa phong hoa tuyệt đại, trắng mịn đến ngay cả thiếp cũng thấy mặc cảm!”

Lạc Chiêu Dực mất hứng liếc về phía nàng.

Mục Song Hàm nén cười, “Được được được, nói sai rồi, là tuấn lãng phi phàm phong thái trác tuyệt!”

Lạc Chiêu Dực khẽ hừ nhẹ, nâng cằm tiếp tục liếc nhìn nàng, chẳng nói đúng sai.

Mục Song Hàm buông tay ra, mặt mũi tràn đầy vô tội, “Sao vậy, muốn cùng thiếp trừng đến hừng đông sao?”

Quả nhiên, mặc kệ thế nào, kiêu ngạo đến chết vẫn không đổi được bản tính chết cũng kiêu ngạo!

Buồn bực mấy ngày nay của Mục Song Hàm cứ thế mất đi, thích một người đại khái chính là, mặc kệ nói gì làm gì, chỉ cần nhìn thấy người ấy sẽ thật cao hứng.

Lạc Chiêu Dực xoa bóp gương mặt nàng, một bộ dáng đại nhân đại lượng, mở miệng lại hỏi han, “Nghe nói gần đây luôn có người đến làm phiền nàng, tâm tình nàng không tốt?”

Mục Song Hàm ngẩn ra, kỳ thật trước kia nàng không khó chịu như vậy, nhưng sau khi mang thai tâm tình không hiểu sao lại thay đổi rất lớn, có đôi khi xảm xúc tới cũng nhanh, hơn nữa lúc nào cũng vô duyên vô cớ … Nàng còn tưởng rằng Lạc Chiêu Dực sự vụ bận rộn, sẽ không chú ý đến những chuyện này, không ngờ hắn cũng biết.

“Không có gì, các ma ma đều nói đây là phản ứng bình thường sau khi mang thai, chính mình có đôi khi cũng không giải thích được… Những người kia đến cầu kiến cũng không sao cả, các nàng thích nói, thì thiếp nghe, coi như là giải buồn, ” Mục Song Hàm hiểu rõ tính tình của hắn, nói: “ Chàng đừng làm khó Đức Phúc bọn họ.”

Lạc Chiêu Dực chẳng phản bác, nhìn nàng hồi lâu, hỏi nàng: “Ta cưới nàng là vì cái gì?”

“Hả?” Mục Song Hàm bị hắn hỏi đến sửng sốt, sau đó mím môi, ngẩng đầu nhìn nóc giường, lẩm bẩm nói: “Chàng cũng không biết thiếp nào biết.”

“Ta cưới nàng về không phải để cho nàng chịu ủy khuất! Nàng là thái tử phi của Đại Cảnh ta, tương lai là hoàng hậu, dưới một người trên vạn người, có gì mà nàng phải nhượng bộ? Nàng cứ tùy theo tính tình đi, muốn gặp thì gặp, không muốn gặp thì không gặp, ” Lạc Chiêu Dực dạy dỗ nàng, “Có ta ở đây một ngày, sẽ bảo vệ nàng an ổn vô lo… Nếu là người khác sớm đã có dáng vẻ nâng lên trời, chỉ có nàng ngốc nghếch còn khiến mình khó chịu!”

“Nào có ai nói như chàng vậy, ” Mục Song Hàm dở khóc dở cười, hỏi ngược lại: “Nếu có một ngày chàng không có ở đây thì sao?”

Lạc Chiêu Dực bình tĩnh nói: “Ta chết đi, nàng chôn cùng, có ý kiến à?”

Mục Song Hàm chớp hai mắt.

Lạc Chiêu Dực một tay chống cằm, thần sắc thản nhiên, “Đời người ngắn ngủi, có thể quân lâm thiên hạ đến khi nào? Nếu như trở thành hoàng đế cả đời vẫn không thể tùy tâm ý làm vài việc, vậy vị trí hoàng đế này làm cũng quá nghẹn khuất, không làm cũng được… A Hàm, cho nên nàng không cần thiết cố kỵ gì cả.”

Mục Song Hàm trầm mặc một hồi, hỏi: “Điện hạ, đây là lời thật lòng của chàng?”

Không muốn làm hoàng đế? Nàng có chút không tin, trên đời này có bao nhiêu người thật sự không có ý muốn tranh quyền đoạt lợi? Lại có mấy người không ao ước ngôi vị cửu ngũ?

“Không tin?” Lạc Chiêu Dực cười cười, thản nhiên nói: “Xác thực cũng không có ai tin tưởng. Phụ hoàng không tin, cho

Bạn đang đọc Sổ Tay Tiến Hóa Thành Yêu Hậu của Ninh Dung Huyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.