Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái chết

Tiểu thuyết gốc · 1884 chữ

Trời mùa hè về đêm mang theo vài cơn gió xua bớt đi phần nào chút oi nóng của mùa hè.

Mặt Sông Hồng lúc này cuồn cuộn chảy cuốn theo phù sa đổ dần ra biển. Thỉnh thoảng một vài tàu, phà lướt qua mang theo chút ánh sáng rọi xuống mặt sông góp phần làm cho con người ta càng cảm giác nhỏ bé khi đối mặt trước thiên nhiên rộng lớn.

Lúc này, sắc trời tuy đã muộn nhưng trên cây cầu bắc ngang sông vẫn đang có một vài cặp tình nhân còn đứng ngắm cảnh và ấp ôm. Tiếng cười nói thi thoảng lại đột nhiên phát ra phá vỡ không khí yên bình về đêm. Nhưng ở một góc tối của cây cầu có một người thanh niên đang lặng lẽ ngắm con sông về đêm. Văn Bảo rít sâu điếu thuốc lá rồi phun ra làn khói trắng mờ đục. Hắn nhìn về phía cuối chân trời là một khoảng bóng tối vô tận, đầu óc một mảnh tĩnh lặng.

"Ting ting"

Tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột phá tan không khí tĩnh lặng đang có lúc này của Văn Bảo. Hắn rút điện thoại từ trong túi mở lên hóa ra là thông báo chúc mừng sinh nhật. Tin chúc mừng từ một người đồng nghiệp trong công ty. Văn Bảo mỉm cười lắc lắc đầu rồi lại cất điện thoại vào túi.

Hôm nay thật ra chẳng phải là sinh nhật của hắn.

Kể từ khi hắn có nhận thức thì hắn đã chẳng biết sinh nhật là ngày gì. Văn Bảo hắn cũng chẳng biết ai là bố mẹ. Trong ký ức của hắn chỉ có một lão ăn mày thường dắt tay hắn lang thang khắp phố mọi phường xin từng đồng từng cắc. Nắng mưa, rét lạnh hai người vẫn chỉ một manh áo cũ. Rong ruổi muôn phương để rồi khi trời đã về khuya một già một trẻ ấy lại về dưới góc tối tăm dưới gầm cầu làm nơi nghỉ ngơi. Chính Văn Bảo cũng không biết được tên của ông già ăn mày ấy. Hắn chỉ biết được người ta gọi ông là ông Còng. Ừ thì vì lưng ông đã còng rạp xuống mà. Hắn cũng chỉ biết gọi ông là ông Còng mà thôi. Còn cái tên Bảo, Văn Bảo là ông lão đặt cho hắn. Ông gọi hắn là Bảo, Văn Bảo mỗi khi hai ông cháu trở về dưới gầm cầu. Ông lão ăn mày ấy thường sẽ ôm hắn vào lòng, hai ông cháu sẽ nhìn ra phía dòng sông rồi dùng giọng khàn đục mà kể cho hắn những câu chuyện cổ tích, dân gian. Ông kể, cháu nghe. Rồi chừng khi đã mệt mỏi ông lão ấy sẽ hát ru hắn ngủ. Giọng hát chẳng bao giờ là hay nhưng nó là thứ nuôi dưỡng Văn Bảo lớn lên từng ngày:

" Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp

Con thuyền xuôi mái nước song song.

Thuyền về nước lại sầu trăm ngả,

Củi một cành khô lạc mấy dòng."

Thế gian vốn dĩ chẳng có điều gì là mãi mãi. Mùa đông năm hắn lên 6 tuổi đột ngột rét đậm rét hại. Ông lão ăn mày ấy cũng theo trời mùa đông buông xuống mà ra đi mãi mãi. Hệt như có kẻ nào đó đã nói:" Ông già nghèo khổ giữa trời đông cô đơn." Đúng là đời. Có những kẻ mang vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng nhân cách thì mục ruỗng.

Giá như mọi chuyện vẫn cứ như thế thì Văn Bảo cũng có thể yên bình mà trưởng thành. Chỉ là ông lão ăn mày đã chết, cuộc đời của hắn lại chuyển sang một ngã rẽ mới. Văn Bảo được cảnh sát đưa về cùng với xác của ông lão. Cũng vì thế hắn hiểu được tại sao ông lão ấy lại phải lang thang trở thành lão già ăn xin khốn khổ. Vốn dĩ ông lão là giáo viên đã về hưu. Cũng đến tuổi dưỡng lão bên con cháu. Nhưng phận đời vốn thế. Dẫu nghèo khó thì bố mẹ vẫn nuôi được con, núi vàng núi bạc nhưng con cái vẫn không nuôi nổi cha mẹ. Ông lão bị bức đến phải bỏ nhà ra đi. Từ đó lang thang thành lão ăn mày. Một đời trồng người nhưng lại chẳng dưỡng dục nổi con cái. Cuối đời vẫn là kết thúc trong ảm đạm.

Còn Văn Bảo, 6 tuổi năm ấy hắn biết cảnh sát sẽ đưa hắn vào trại trẻ mồ côi. Hắn không biết trại trẻ mồ côi sẽ thế nào nhưng nghe mấy đứa nhặt ve chai nói trại trẻ mồ côi rất đáng sợ, sẽ bị bắt phải làm rất nhiều việc. Bọn trẻ ấy nói thà lang thang ăn mày nhặt ve chai kiếm cái bánh mỳ lót bụng còn hơn phải vào trại mồ côi. Cũng vì thế 6 tuổi năm ấy một mình Văn Bảo trốn khỏi đồn công an mà đi theo bọn trẻ lang thang ấy.

Bôn ba khắp nơi, làm đủ những việc xấu từ ăn xin, nhặt ve chai đến cả móc túi, trộm cắp vặt. Cốt cũng chỉ để cống nạp cho bọn đầu gấu xăm trổ. Còn bản thân Văn Bảo cũng chỉ đủ mua cái bánh mỳ, đôi khi cả ngày không có miếng ăn lót dạ. Dần dần theo hắn càng ngày càng trưởng thành, đủ mọi thói xấu cũng học thì hắn cũng nghiêm nhiên đã quên đi những điều mà ông lão ăn mày trước kia đã dạy: " giấy rách thì phải giữ lấy lề."

Cho đến khi cuộc đời hắn lại một lần nữa chuyển sang ngã rẽ mới.

Thằng bé 8 tuổi ấy đã một ngày còn chưa được ăn còn gặp phải bọn du côn trấn lột đánh đến chết đi sống lại. Tưởng chừng sẽ xóa tên khỏi trần thế. Nhưng có lẽ trời cao thấy nó chưa đủ khổ nên còn muốn nó sống tiếp để chịu khổ, hoặc có lẽ trời xanh thấy thằng bé ấy đã đủ khổ mà cho nó thêm cơ hội sống tiếp. Ngày hè năm ấy Văn Bảo được sư cụ của chùa Linh Tiên cứu vớt mà nhặt được về thêm một cái mạng.

Từ đó chùa Linh Tiên có thêm một chú tiểu gọi là Bảo. Sư cụ đối với Bảo thật sự rất tốt. Dạy hắn đọc sách, viết chữ. Thậm chí cho Bảo được đến trường lớp. Cuộc đời của hắn có thể coi như sau bao khổ đau đến lúc được hưởng quả ngọt. Cuối cùng thì hắn cũng được sống một cuộc đời như bao người bình thờng khác. Văn Bảo cứ thế yên yên ổn ổn mà lớn lên.

Nhưng hắn cũng không xuất gia. Văn Bảo không biết tại sao nhưng sư cụ luôn luôn không đồng ý cho hắn xuất gia. Người luôn chỉ cười nhẹ nhàng mà lắc đầu nói hắn chưa đủ duyên. Hắn cũng chỉ đành vậy mà thôi.

Giờ đây khi đã trưởng thành, cũng đã kiếm một công việc bình thường ở một nhà máy sản xuất, hắn thường xuyên cảm thấy may mắn cuộc đời hắn có được hai người yêu thương hắn hết mực, dạy dỗ hắn trưởng thành. Một là ông lão ăn mày năm đó, hai là sư cụ trụ trì chùa Linh Tiên. Không có hai người ấy thì hắn có lẽ giờ đây chỉ là một nắm đất nằm ở đâu đó. Hắn rất may mắn. Ngày mà sư cụ cưu mang hắn cũng trở thành ngày sinh nhật. Dẫu không phải thật sự là ngày hắn có mặt trên cõi đời này nhưng là ngày hắn thật sự được sống như người bình thường.

"Ting ting"

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của Văn Bảo. Nhìn điện thoại hóa ra là tin nhắn của bạn gái hỏi hắn đã ngủ chưa. Nhập tin nhắn trả lời cô nàng bảo hắn chuẩn bị đi ngủ cũng làm hắn nhận ra bây giờ đã là 11 giờ đêm. Cũng đã muộn, nên trở về nghỉ ngơi để sáng mai hắn cần đi làm.

Văn Bảo lang thang bước xuống phía chân cầu về nhà. Hắn theo thói quen nhìn về nơi năm đó ông lão ăn mày đã chết mà thở dài. Giá như....

Lúc này đột nhiên một tiếng hét thất thanh đột ngột xuất hiện làm hắn giật mình nhìn lại. Chỉ thấy hai người đàn ông đang giằng co vật lộn đánh nhau, còn một người phụ nữ thì đang ngồi dưới đất mà liên tục hét lên. Văn Bảo biết có chuyện không ổn lập tức chạy tới nơi đó. Bao nhiêu năm sống hắn vẫn rèn luyện thể lực chẳng mấy chốc hắn đã chạy đến gần 2 người đàn ông đang đánh nhau. Sức lực của hắn coi như cũng khá. Chỉ một lúc hắn đã tách được hai người ra.

"Vì sao! Vì sao em lại chọn nó mà không chọn anh?" Một người đàn ông lên tiếng.

Cô gái lúc này mặt còn đang tràn đầy nước mắt mà khóc nấc lên không trả lời.

"Cô ấy yêu tao! Cô ấy chọn tao vì tao đủ khả năng lo cho cô ấy. Còn mày chỉ là thằng công nhân quèn thì sao cho cô ấy được hạnh phúc." Người đàn ông còn lại đáp.

Lúc này đại khái Văn Bảo cũng đã hiểu được phần nào nguyên do. Đang định lên tiếng khuyên can đột nhiên nghe được tiếng gầm rú của người kia.

"Không! Không! Tao không hỏi mày. Tao hỏi cô ấy."

Thế rồi bất chợt Văn Bảo thấy được trước ngực hắn nhói đau. Đưa mắt nhìn xuống dưới ngực đã thấy áo hắn lúc này một mảng đỏ sẫm. Hắn bị đâm rồi.

Chỉ là lúc này hắn không phải là cảm thấy đau mà là muốn cười khổ. Là cái tội lo chuyện bao đồng đây mà.

Tiếng hét, tiếng kêu cứu lại vang lên. Một mảnh hỗn loạn làm Văn Bảo thấy choáng váng đầu óc. Hắn loạng choạng đứng không vững rồi thấy trời đất xoay chuyển. Hắn nghe thấy tiếng hét văng vẳng bên tai. Nhưng nhiều hơn hắn nghe được tiếng gió vù vù bên tai rồi hắn cảm nhận được cơ thể đột nhiên mát lạnh. Văn Bảo rất muốn mở mắt để nhìn xem bản thân thế nào nhưng hắn cảm giác được mí mắt cứ dán chặt vào nhau không thể mở nổi. Lúc này hắn mới ý thức được có lẽ cuộc đời 25 năm đã kết thúc.

Haizzz thôi thì vậy cũng được. Hắn cũng không có nhiều điều lưu luyến. Chỉ là chưa được thăm sư cụ lần cuối. Cũng chưa chào tạm biệt cô bạn gái quen được mấy tháng. Nàng biết hắn đã chết chắc cũng buồn mấy ngày rồi sẽ bắt đầu có bạn trai mới đi. Hắn nghĩ như vậy rồi dần dần lặng đi. Bên tai vẫn văng vẳng giọng nói trầm đục năm nào.....

Bạn đang đọc Sơ Tâm sáng tác bởi HỏaPhượngPhầnThiên

Truyện Sơ Tâm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HỏaPhượngPhầnThiên
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.