Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Số phận mỗi người – chương 7

Phiên bản Dịch · 2655 chữ

Chương 7: THẾ GIỚI MỚI.

Tối hôm đó, khi đưa Nguyên về, Kiên khẽ nói:

- Chắc hôm nay em hiểu những gì tôi nói chứ?

- Hiểu. Vào nhà đi. – Nguyên lục đục mở cổng và mời anh vào nhà. – Tối nay anh có thể nấu cơm cho tôi được ko? Coi như là tôi nhờ anh đấy.

- OK. Nhưng tôi không chắc tôi nấu ngon đâu.

- Sao cũng được. Lâu lắm rồi tôi không ăn một bữa cơm nào ra hồn cả. Cảm ơn.

Nói rồi Nguyên đứng dẹp sang một bên để cho Kiên đánh xe vào gara.


Mở tủ lạnh, Kiên kêu lên:

- Em có phải con gái không hả?

- Dĩ nhiên tôi là con gái rồi. Anh ko có mắt à?

- Nhưng tủ lạnh toàn bia với nước ngọt thế này. Mọi khi em ăn gì?

- Mì ăn liền. Thỉnh thoảng Quân ýcó mang đồ ăn qua.

- Trời đất. Em ở nhà. Tôi ra siêu thị xem có cái gì ko?

- Mất nửa tiếng đi xe máy đấy. Anh làm món j đơn giản thôi cũng được.

- Chỉ mất 15′ thôi. Ở yên trong nhà nhé.

Chỉ nói có thế rồi Kiên chạy ra ngoài và thực hiện một cuộc gọi được cho là khẩn. Đứng 15′ sau, anh quay lại với 1 “núi” thức ăn trên tay. Xếp những thứ cần thiết ra ngoài, số còn lại anh để vào tủ lạnh. Sau một hồi nấu nướng, lục đục trong bếp, một bàn thức ăn được bày ra. Nhìn vào, Nguyên trầm trồ:

- Anh có phải con trai của trùm mafia không vậy?

- Em có tin bố tôi nấu ăn còn giỏi hơn tôi không?

- Không. – Nguyên lắc đầu quả quyết. – Người bận rộn như chú ấy không thể nào có thời gian để nấu ăn được.

- Nhưng đó là sự thật. – Kiên khẽ mỉm cười. – Ông ấy dạy tôi nấu ăn. Ông nói rằng đàn ông con trai cũng cần phải biết nấu ăn. Có thể không ngon nhưng ít nhất cũng phải biết nấu những món đơn giản nhất để ọi người ăn, đặc biệt là vợ con của mình. Ngày xưa, cũng vì mẹ mà ông học nấu ăn. Ông ngoại tôi có tiêu chuẩn chọn con rể phải biết nấu ăn giỏi như ông ấy.

- Trời đất. – Nguyên há hốc mồm. Rồi sau đó, có vẻ hơi ngượng, cô hỏi tiếp – Vậy, bố tôi có biết nấu ăn không?

- Ừm… Bác ấy cũng nấu rất ngon. Trong 3 anh em thì bác ấy nấu ngon nhất.

Nguyên vui mừng vì Kiên không hỏi hay tỏ thái độ gì khi cô nhắc đến người bố đẻ của mình. Rồi sau đó khi thấy Kiên nhắc đến 3 anh em, cô lại ngạc nhiên hỏi tiếp;

- 3 anh em ư?

- Đúng vậy. Khi nghe đến tên của chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn đối thủ của chúng ta thì em sẽ rõ người em út là ai. – Kiên bình thản ngồi xuống xới cơm. – Ngồi đi. Em đang đói mà. Đúng không?

Nguyên ngồi xuống đối diện với anh như một con robot.

- Đừng nói với tôi là ông Vũ Bách.

- Chính là ông ấy đó. – Anh đưa cho Nguyên bát cơm và gắp một ít thức ăn vào.

- Nhưng…?

- Nhưng tại sao lại là đối thủ của nhau chứ gì? – Chưa để Nguyên nói hết câu, Kiên tiếp lời. – Em đừng nghĩ có sự bất hoà đấy nhé. Không phải vậy đâu. Thực ra trên thực tế, VXP cũng không phải công ty đối đầu với chúng ta. Nếu chú ý kỹ thì chưa bao giờ 2 công ty này ra sản phẩm cùng một thời điểm, chư bao giờ có các scandal liên quan đến 2 công ty như ăn cắp mẫu thiết kế hay những chuyện tương tự. Thậm chí còn giúp đỡ và hợp tác với nhau. Chẳng hạn sự kiện 435 đó. Nếu không nhờ cso VXP thì cso lẽ Sky phá sản. Nhưng đợt mà mẫu thiết kế của của VXP bị Moon đánh cắp, nếu không nhờ chúng ta thì VXP sẽ bị thiệt hại nghiêm trọng. Đúng không? – Kiên dừng lại một chút, thấy Nguyên vẫn đang chăm chú lắng nghe, anh tiếp – Mặc dù bác Bình nói là cạnh tranh công bằng nhưng thực ra đó là giúp đỡ nhau. Chưa bao giờ cso sự cạnh tranh giữa VXP và Sky cả. Thôi. Từng đó là đủ cho ngày hôm nay. Sau này em sẽ biét thêm. Giờ thì ăn đi trước khi đến 8h tối.

Suốt cả bữa ăn đó, Nguyên hỏi về quá khứ của Kiên nhưng anh không kể quá nhiều. Chỉ nói rằng m` là con nuôi của ông Tùng. Hết. Cô rất tò mò muốn biết thêm nhưng cô cần giữ phép lịch sự tối thiểu; không đào quá sâu vào quá khứ của người khác khi không cần thiết.

Sau khi rửa bát xong, ngồi xem TV cô mới khẽ hỏi Kiên:

- Kiên này.

- Sao?

- Nếu tôi nhận lại gia đình của mình thì tôi còn được ở đây nữa không?

Một chút ngạc nhiên và bất ngờ thoáng qua mặt Kiên. Nhưng ngay sau đó, lấy lại phong thái bình tĩnh vốn có, anh trả lời:

- Cái này thì tuỳ vào em thôi. Nếu thích em có thể ở lại. Nếu không thì cùng dọn về ở với mọi người bên ngoại ô phía đông. Chắc chắn bắc Bình sẽ không ép buộc đâu. Bác ấy sẽ để em tự lựa chọn. Nếu như vậy thì bác ấy sẽ qua thăm em hàng ngày mất.

Nguyên cảm thấy rất vui mừng. Như vậy thì cô vừa có thể có niềm hạnh phúc với gia đình mới, vừa có thể không phải xa bố mẹ nuôi của mình.

- Nhưng… – Kiên chợt nói thêm – Em phải dọn về ở với bà nội, bác và chú cùng các anh em ít nhất là 4 tháng rồi sau đó mới về đây được. Và điều quan ttrọng là lúc nào cũng có vệ sĩ bảo vệ nghiêm ngặt. Nhưng em sẽ không phát hiện ra đâu.

- Tại sao lúc nào cũng cần vệ sĩ. Có nguy hiểm gì đâu?

- Thực ra thì khi đã trở thành một phần của gia tộc họ Vũ thì đều rất nguy hiểm. Thậm chí không phỉa là một phần. Chỉ cần bắt gặp em đi với ai của ng` trong nhà mà thân thiết một chút, ngay lập tức em sẽ bị điều tra. Và nấu như là một phần hay chuẩn bị là một phần của gia tộc thì hãy coi chừng. Em có thể bị bắt cóc bất cứ lúc nào.

- Tại sao? Đừng nói với tôi là một băng đảng nào đó trong thế giưói ngầm làm việcnày nhé. – Nguyên dè chừng hỏi.

- Quả thực em rất thông minh. Đúng vậy đó. Hội Tam Anh không chỉ của riêng tập đoàn đá quý do bố anh làm chủ đâu mà đó là của toàn bộ gia tộc họ Vũ. Mà người đứng đầu không phải là bố anh, bố em hay chú Bách.

- Vậy là ai? – Nguyên lại tròn mắt ngạc nhiên.

- Cólẽ em không thể đoán ra người đứngd dằng sau đâu. Bất ngờ. Đến người trong thế giới ngầm cũng rất ít biết đến. Chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Đó là…

- Đừng nói ra. – Nguyên cắt lời – Để tôi đoán. Là…là…bà nội. bà nội. Đúng không?

- Trời đất. – Bây giờ là lần đầu tiên Nguyên thấy Kiên có thái độ như vậy. Ngạc nhiên đến tột đỉnh. – Trong đầu em có những cái gì vậy? Ngoài anh ra, em là người duy nhất đoán trúng đó. Là bà nội. Bà Doãn. Mà tại sao em biết là bà nội?

- Hồi mới vào làm ở công ty, tôi tình cờ gặp chủ tịch…

- Từ từ. – Kiên ngắt lời. – Không phải chủ tịch mà là bố em.

- Được rồi. Gặp bố tôi đi với một bà cụ chừng ngoài 70 một chút. Ấn tượng của tôi với bà ấy rất sâu sắc. Nhìn già rồi nhưng bà ấy cso đôi mắt rất tinh tường. Cách nói năng và đi đứng của bà cũng rất có phong thái mà tôi chưa nhìn thấy ở ai cả.

- Ra là vậy. – Kiên gật gù. Rồi đột ngột quay sang Nguyên, anh hỏi – Nếu bây giờ mà gặp bố em và bà nội thì em sẽ như thế nào?

- Nghĩa là sao? – Nguyên bắt đầu hốt hoảng – Anh đừng có đùa. Chẳng có cuộc gặp nào ở đây cả. – Cô lắc đầu lia lịa và lùi về phía sau. Trốn tránh

- Nguyên. Nghe này. – Kiên giữ chặt vai cô để cô không thể thoát ra. – Em hiểu những gì mà anh nói khi chúng ta đi thả diều vào sáng nay. Anh biết em sẽ chấp nhận nó. Và anh nghĩ bây giờ em đã sẵn sàng. Anh biết em đã hiểu và em mong gặp mọi người như thế nào khi em hỏi rằng bố em có biết nấu ăn không. Anh cũng biết em mong muốn có được tình yêu thương từ người bố ruột như thế nào sau khi em biết m` không phải là con đẻ của bố mẹ. Và anh biết em yêu mọi người như thế nào. Vì vậy, em phải gặp và nói chuyện với bố em như thế nào. Anh tin là em làm được.

- Không. Anh chẳng biết gì cả. Và tôi cũng không làm được bất kỳ điều gì. Vì vậy làm ơn hãy để tôi yên.

- Nguyên Anh. – Kiên gằn giọng. – Nhìn vào mắt anh. – Nói rồi Kiên ngẩng mặt cô lên bắt cô phải nhìn vào đôi mắt của mình. – Em làm được. OK?

- Tôi…

- Nguyên Anh.

- Tôi… tôi…làm được. – Nguyên trả lời yếu ớt.

- Rồi. – Kiên ôm lấy cô chấn an. – Bây giờ chúng ta sẽ ra ngoài đón họ. OK? Anh nghĩ bố em đợi khá lâu rồi đấy.

Đỡ Nguyên đứng dậy, tay ôm sát vào eo cô giúp cô đứng vững trong khi tay chân cô đang bủn rủn.

Mở cánh cổng sắt màu xanh. Một hàng xe Camry màu đen đã đậu ở đó từ bao giờ. Một người đàn ông trung niên đứng ở cổng. Bàn tay ông khẽ run khi Nguyên bước ra. Ánh mắt lộ rõ niềm vui sướng. Đưa 2 bàn tay ra như chờ đón cái gì đó từ cô gái đối diện, ông hạnh phúc.

- Con…c…con gái của ta. – Ông lắp bắp.

Nguyên vẫn đứng im lặng, mặt hơi tái đi khiến ông cảm thấy hơi hẫng.

- Nguyên. – Kiên khẽ thì thầm.

- Em phải làm sao? – Cô hỏi nhỏ. 2 dòng nước mắt chảy xuống.

Không nói gì. Kiên để cho cô tự quyết định những gì mình sẽ làm. Còn Nguyên. Gỡ mình ra khỏi vòng tay của Nguyên, cô bước về phía ông Bình. Khi cách ông một khoảng chừng 3 bước chân. Cô dừng lại. Trong đầu xuất hiện hàng mớ suy nghĩ. Lẫn lộn. Lung tung. Đó là bố đẻ của cô sao? Phải công nhận cô rất giống ông. Đặc biệt là vầng trán cao, hơi dô ra ương bướng và đôi mắt. Đôi mắt màu đen, nhanh nhạy và quyết đoán.

- Con gái. – Ông Bình nói rõ ràng và chân ông tiến thêm một bước nữa về phía Nguyên.

Quya lại phía sau nhìn Kiên. Anh vẫn đứng đó. Nhìn cô mỉm cười khích lệ. lại cậhm chạp tiến thêm một bước nữa về phái trước. Khoảng cách cảu cô và ông Bình bây giờ rất ngắn. Chỉ thêm 1 bước chân nữa thô là cô có thể chạm vào ông, ôm lấy ông mà khóc. Nhưng cô cất tiếng hỏi:

- Chủ tịch là bố con ư?

- Phải…phải… – Ông Bình lại lắp bắp. – ta là bố của con đây. Nguyên Anh của ta. – Rồi ông cố gắng đưa bàn tay ra phía trước. Cố gắng chạm vào con gái. Và lúc này như không kiềm chế nổi nữa. Cô vội vã bước nốt bước chân cuối cùng tới bên oà khóc nức nở như đứa trẻ.


- Tối nay con sẽ về luôn chứ. – ông Bình uống tác trà con gái vừa rót cho và hỏi.

- Bố. Sau này con có thể dọn về đây ở không?

- Được. Nhưng ta có 2 điều kiện. Không phải quá đáng hay gì đâu. Mà ta chỉ muốn đảm bảo an toàn cho thôi.

- Vâng. – Cô ôm lấy bố nũng nịu như đứa trẻ.

- Con sẽ phải dọn về nhà bên ngoại ô phía đông ở ít nhất 4 tháng. Sau khi dọn về đây thì Kiên sẽ dọn đến cùng con. Thằng bé sẽ là vệ sĩ của con. Nó là người ta tin tưởng nhất.- Vừa vuốt tóc con gái, ông vừa nói.

- Vâng. Con không có ý kiến gì. Nhưng mai con đi không được ạ?

- Bà nội đang rất mong con ở nhà. Chỉ vì mắc một số chuyện mà không thể đi được. nên có lẽ con phải đi luôn đêm nay.

- Vâng.

- Ta phải đi trước để báo cho bà con chuẩn bị tinh thần. Lát nữa Kiên sẽ đưa con về. À còn một điều nữa. – Khi bước ra cửa, ông Bình quay lại nói thêm. – Con phải gọi Kiên là anh và xưng em. Đó là quy tắc trong nhà. Họ Vũ ta không phân biệt vai vế thứ bậc mà phân biệt theo tuổi tác. Hơi thiệt cho con nhưng đó là quy tác. Con đừng nghĩ ta nghiêm khắc nhé.

- Dạ không sao đâu. Nhưng bố ơi. – Nguyên gọi với lại – Sáng mai bố có thể nấu bữa sáng cho con không?

- Dĩ nhiên rồi. – Ông Bình cười sảng khoái. – 1 tuần tới con sẽ nghỉ làm để sắp sếp một số việc.

- Vâng.


- Bà nội có ghê không?- Vừa sắp mấy thứ dồ lặt vặt vào túi xách, Nguyên vưà hỏi

- Không nhưng là người sống hơi nguyên tắc một chút. Em phải thật cẩn thận khi nói chuyện với bà vì em dễ bị hớ lắm. bà luôn vặn vẹo được bất kỳ trong trường hợp. Nếu ai mà không quen thì dễ bị chết yểu vì đau tim đấy.

- Rồi. Giờ chúng ta đi.

- Em không cần khoá cổng đâu. Sẽ có vệ sĩ canh ở đây cả đêm.

- Tại sao lại có quy định lớn tuổi hơn gọi bằng anh?

- Sau này em sẽ biết. Khi anh em trong bang hội cúi đầu chào em là cô chủ thì em cũng phải cúi đầu chào lại. Tuỳ theo người mà gọi bằng anh hay chú, bắc. Sẽ không có ai là em đâu. Vì em là người trẻ tuổi nhất.

Nguyên im lặng không nói gì nữa. Từ bây giờ, cô sẽ bứoc vào một cuộc sống mới. Sẽ sống với những con người mới. Cô sẽ cố gắng thực hiện tốt nhiệm vụ là một người con, một người cháu của mình. THẾ GIỚI MỚI ĐANG CHỜ ĐÓN CÔ.

Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 8

Bạn đang đọc Số Phận Mỗi Người của iloverainnguyenanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.