Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sương mù thời mạt thế 15

Phiên bản Dịch · 3332 chữ

(Đây là bản đã ed lại từ đầu, ai đọc trên trang reup bản cũ sai nhiều ráng chịu =)) )

Người lớn trong nhà ồn ào rêu rao, mấy thiếu nữ thì kêu khóc không ngừng, người đứng hóng xung quanh thì bình tĩnh xem, coi như không có gì.

Quả nhiên khi kéo người lên bục cao, loa radio lại vang lên, lần này người nói không phải là bác sĩ trong khu an toàn mà một người quân nhân trẻ tuổi.

Du Hành chậm rãi nói: "Gần đây trong tòa D thường xuyên xuất hiện trộm cắp vặt, sau khi chúng tôi điều tra kĩ thì hôm nay đã có kết quả..."

Mọi người bên dưới lập tức xôn xao.

"Tôi tin rằng mọi người khi vào khu an toàn đều học qua điều lệ xử lí mấy vụ ăn trộm như này, trẻ em dưới mười bốn tuổi ăn trộm thì do cha mẹ chịu trách nhiệm, còn trên mười bốn tuổi thì phải tự gánh vác lỗi do chính mình gây ra. Bây giờ mời đội trưởng toàn B lên đọc kết quả trừng phạt lần này."

"Tôi không phục! Các người đang đổ tội cho người vô tội! Các người coi rẻ pháp luật! Tôi không phục! Dựa vào đâu nói chúng tôi trộm đồ chứ! Chứng cứ đâu?! Chứng cứ ở đâu?!"

Du Hành nói: "Lần sương độc tản đi vào ba tháng trước hội quán thể dục Hà Cai chúng tôi đã tiến hành cải tạo lại toàn bộ căn cứ, đồng thời xây dựng phòng cô lập, trong đó có cả hệ thống camera dấu kín. Các người muốn xem chứng cứ sao? Tiền bối Hoàng Chấn Cường?"

Cho rằng ở tòa B trộm của toàn D sẽ không bị phát hiện sao? Nằm mơ à?

Khu an toàn này chứa mấy trăm nghìn người, thượng tầng rất bận bịu, trong hai năm đầu không quản chế gắt gao người sống bên trong, chỉ chăm chú đi tích cóp lương thực, ngăn chặn sương độc, mãi tới bây giờ mới có thời gian nên đã lắp đặt hệ thống camera khắp căn cứ.

Đây là loại máy thu hình tân tiến nhất do viện nghiên cứu chế ra, lượng điện năng hao tổn rất thấp, lại được trang bị thêm thiết bị phát tia hồng ngoại, có thể thu được hình ảnh trong bóng tối, ngay cả yêu ma quỷ quái cũng khó trốn thoát.

Lúc xây phòng cô lập, cứ bốn mươi mét vuông sẽ có một cột đèn nhỏ, ban đêm sẽ phát ra ánh sáng không mạnh, chỉ đủ để chiếu sáng đoạn đường đó, ánh sáng hồng ngoại từ camera chỉ là một đóm sáng đỏ, ban ngày không nhìn rõ được, còn ban đêm mọi người cũng chỉ cho rằng là đèn báo hiệu hoạt động của đèn đường. Có ai nghĩ đó là máy ghi hình đâu?

Chờ tóm được hết xong bọn Du Hành liền bắt chúng đi ra ngoài.

Đi trên hành lang các phòng cô lập vừa xây, quanh mũi là mùi gay nồng của sơn tường, hành lang hơi dựng đứng, nhưng khi sương độc xuất hiện lại rất tiện, thông suốt lại dễ quản lý vấn đề đi lại.

Mấy hành làng độc lập này được xây dựng bằng những khối gạch do loại bột thần kì ép mà thành. Hiệu quả rất tốt, đã qua nửa năm trời vẫn không thấy có dấu hiệu hư hại. Chỉ có một khuyết điểm là: Mùi rất đáng sợ.

Chờ tạo ra được máy ép gạch xong thì mọi người không ai muốn đi ép gạch thủ công cả, ai cũng sợ ngửi nghiều sinh bệnh. Mặc dù cái này không có độc.

Mấy gia đình xúi con gái tuổi vị thành niên đi ăn trộm, số lượng trộm được không lớn, chẳng qua tội ăn trộm là một trong những tội lớn nhất trong khu an toàn bây giờ nên mới bị bên trên giết gà dọa khỉ.

Đưa chúng tới phòng giam cô lập bên ngoài, không cho chúng có thời gian rảnh rỗi mà để chúng làm công việc ép gạch khối. Không thì sẽ bị phân đi làm công việc quét tước trong khu an toàn.

Chờ khi mọi người rời đi hết, đại đội trưởng tòa B vỗ vai Du Hành: "Làm rất tốt, rất có dũng khí. Đại đội trưởng của các cậu dạy không tồi." Mấy chục nghìn người nhìn chằm chằm như thế mà vẫn bình chân như vại, cao giọng nói nói chuyện, quả là người dũng khí lớn.

Du Hành chỉ mỉm cười nhẹ.

Có gì phải sợ? Nếu đổi thành mấy chục nghìn con tang thi nhìn chằm chằm thì may ra cậu sẽ run một cái.

"Được rồi, mau quay về thôi."

Du Hành quay về phòng ngủ, chiến hữu của cậu đã đổi ban xong, đang nằm trên giường ngủ, cậu cũng nắm chặt thời gian, lúc nữa lại có chuyện phải làm.

Lại nói tới sương độc xuất hiện ngày càng có quy luật, nhưng sau khi thăm dò xong cũng không khiến nhân loại thở phào nhẹ nhõm: Bởi vì thời gian sương độc tồn tại càng ngày càng dài, thời gian rút đi cũng càng ngày càng ngắn.

Lần trước sương độc kéo dài suốt năm tháng mười chín ngày, hơn nửa năm đấy!

Trong thời gian đó thì mười mấy lần máy lọc không khí xảy ra vấn đề, cũng may sửa chữa kịp thời nên cũng không mang lại khủng hoảng gì lớn.

Khi Viện khoa học nghiên cứu trang bị phòng vệ, trồng trọt thì cũng không quên chuyện nghiên cứu ra dược vật tiêu trừ sương độc.

Suốt ba năm này có rất nhiều dược vật được phun ra ngoài, nhưng không cách nào cắn nuốt hết đám sương độc kia.

Tựa như lúc nào chưa tìm được điểm phát sương độc, tập trung bơm dược vật dập tắt nó thì tất cả đều thành công cốc.

Du Hành cực kì nỗ lực cầu tiến, cố gắng làm nhiệm vụ để được thăng chức, tích cực dò la tin tức, cuối cùng cũng dò ra được chuyện cao tầng trong khu an toàn ra quyết định: Thành lập thành phố trên không.

Trước kia đã từng nói sương độc được phun ra từ các điểm khói, nhưng mấy điểm khói kia rải rác, xuất hiện không có quy luật, chỉ có thể biết rằng chúng toát ra từ mặt đất, nơi càng cao thì càng bị ảnh hưởng lâu hơn, đồng thời cũng là nơi sương độc tản đi nhanh nhất.

Mặt đất không còn an toàn, đất đai hoàn toàn hư hỏng, động thực vật gần như trơ trụi, đất đai trở nên hoang tàn một mảnh.

Nhân loại không có cách nào làm tiêu trừ hết sương độc, nhưng lại nghiên cứu ra được thứ thuốc khiến sương độc trở nên nặng xuống. Nếu họ ở trên cao, chờ sương độc vừa tràn lên liền mở ra thiết bị phun dược vật xuống thì đám sương độc kia sẽ chìm xuống mặt đất, sẽ không bay lên được, lúc ấy không phải sẽ an toàn hay sao?

Tưởng tượng thì hay nhưng khoa học hiện tại không đủ để xây dựng thành phố trên không, hơn nữa kỹ thuật khiến cả một thành phố lơ lửng trên không trung rất khó thực hiện, đặc biệt còn phải lo vấn đề khí áp, tốc độ gió...

Nhưng chẳng lẽ cứ như thế mà buông tha hy vọng này hay sao?

"Tôi không muốn con cháu đời sau của tôi cứ sống chui lủi như chuột, chỉ sống thui thủi ở một nơi tràn đầy bóng tối, không thể thấy được ánh bình minh, cũng không được thoải mái duỗi tay duỗi chân. Nếu như vậy thì sống có ý nghĩa gì?"

"Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì năm năm, không được nữa thì còn có mười năm, hai mươi năm! Thế hệ này không làm được thì chúng ta còn có thế hệ sau!"

Quyết định của cao tầng như nào người bên dưới không thể nào biết ngay được. Những người còn sống sót lo được lo mất, tựa như đám chuột nhắt đi gom lương thực, không hề biết rằng lãnh đạo bên trên đã đặt tầm mắt hướng về tương lai lâu dài, lập nên một hy vọng tốt đẹp....

Nguyện để tổ quốc, nhân dân ta được đứng dưới ánh mặt trời, hít thở không khí mới mẻ, cảm nhận gió xuân thổi tới, được ngắm nhìn ánh rạng đông tuyệt đẹp.

Bảy năm nhanh chóng trôi qua, Du Hành đã không còn là một binh lính tuần tra nữa, cậu bắt đầu được ra ngoài làm những nhiệm vụ khác.

Sớm biết rõ tuần tra là công việc nhẹ nhàng, nhưng không ngờ nhiệm vụ bên ngoài lại cửu tử nhất sinh như thế.

Khu an toàn cũng không hoạt động theo kiểu khép kín, sao có thể vì sương độc chưa tiêu tan mà không ra ra ngoài được?

Vì vậy ra ngoài là vấn đề cấp thiết không thể tránh, trừ việc bắt buộc phải đưa tin liên lạc với các khu an toàn khác, vận chuyển vật liệu ra thì chính là phải vận chuyển nguồn nước cung cấp cho cả khu an toàn.

Bọn họ có thể biến mảnh đất vô dụng thành nơi trồng rau trồng quả, nhưng không có cách nào biến một căn cứ thành có nước được, nên chuyện vận chuyển nước tới là việc cấp thiết.

Vốn dĩ bên trong khu an toàn cũng đào rất nhiều giếng nước sâu, nhưng qua mười năm mạt thế đã sớm khô, hơn nữa trong giếng cực kì khô cạn, không có một giọt nước nào.

Thủ đô vốn dựa đồi núi, nhiều núi ít hồ, khí hậu lại thiên khô, giờ lại tập trung nhiều miệng ăn trong khu an toàn như thế, trong mười năm mạt thế này tiêu hao rất lớn.

Cao tầng bất đắc dĩ phải cho quân nhân ra ngoài chuyển nước cho mấy trăm nghìn người uống.

Nơi lấy nước gần Bắc Hải... không có cách nào cả, Hàn giang ở giữa khu an toàn Minh Thái và khu an toàn Hà Cai đã hạ xuống rất thấp rồi, phải chờ trận mưa tiếp theo mới có thể hồi phục lại lưu lượng.

Gần như mỗi ngày đều có quân đội ra ngoài lấy nước.

Đây không phải là nhiệm vụ nguy hiểm bình thường. Du Hành mặc lên người ba lớp áo bảo hộ, đeo mặt nạ chống độc, tay chân cực kì vướng víu.

Lên xe tải đã được cải tiến, chậm rãi lái xe ra ngoài. Ngoài cổng lớn là một hàng người cũng mặc quần áo bảo hộ, vừa tới mép cổng thì sương độc lập tức tràn vào, những người sau cửa cũng bình tĩnh xử lý đám sương độc vừa tràn vào kia.

Từng xe một nối đuôi nhau đi ra ngoài, cửa sổ thủy tinh trên xe lập tức bị sương độc làm mờ, nhưng không đủ để làm kinh động tới những người đang ngồi trong xe nhìn đường đi.

"Đừng lo, xe của chúng ta và quần áo bảo hộ đều được cải tiến mấy lần rồi... Thôi, nói nhiệm vụ hôm nay đi, thật ra cũng không khó, bao giờ tới Bắc Hải kéo dụng cụ đặt xuống nguồi nước là được, sau đó thỉnh thoảng ra kiểm tra đường ống một lần, cố gắng bảo vệ đường ống không bị hỏng..."

"Đừng sợ sương độc ngoài kia, nếu trong lòng sợ thì ngay cả xuống xe cũng không dám đâu.""Có thể sẽ gặp dị nhân công kích, chúng là loại biến dị, thoát khỏi phạm vi hiểu biết cua nhân loại. Mọi người cố gắng đánh gục chúng từ xa, đừng để chúng tới gần người, trên người chúng mang độc tính ăn mòn, hãy nhớ tới những huấn luyện của các cậu khi ở trong khu an toàn!"

"Dạ!"

Dị nhân là loài đặc biệt xuất hiện do sương độc, sinh mạng của chúng đã mất khi ngâm trong sương độc, nhưng lực công kích của chúng rất đáng sợ.

Hình dáng bên ngoài của chúng đã biến dạng hoàn toàn, rất ít con còn hình dáng nhân loại, thậm chí có con chỉ còn một chút thịt, tính ăn mòn của con nào cũng đáng sợ. Nghe tiền bối từng ra ngoài nói bọn họ dùng xe đâm mạnh chúng, vậy mà xe thiết giáp của họ bị thủng thành một cái lỗ.

Mặc dù các khu an toàn đã từng ra quân đi tiêu diệt nhưng chúng chỉ xuất hiện khi cả đất trời tràn ngập sương độc, vì thế hoạt động thanh trừng không có kết quả lớn, vẫn để cá lọt lưới.

Chờ xe tới nói, Du Hành cùng một tiền bối xuống xe, sau đó mang theo đường ống xuống.

Nước ở Bắc Hải cũng không sạch sẽ.

Một hàng ba mươi xe chứa nước đã được trang bị đầy đủ, sau đó mới tiếp tục lên đường.

Lại đi thêm một ngày đường họ cũng không gặp dị nhân.

Du Hành nghe thấy tiếng ăn mòn đã dừng lại, mang theo thiết bị để lọc nước đi ra ngoài.

Khi họ quay lại khu an toàn, cởi bộ quần áo bảo hộ ra mới phát hiện lớp áo bên ngoài đã bị ăn mòn rách tám chỗ.

"Hít.... quá đáng sợ!" Chiến hữu cùng phòng cậu hít một hơi.

"Không trách đội ra ngoài làm nhiệm vụ tổn thất nhanh như thế, thân xác phàm trần sao có thể chống lại được sương độc...."

Một quân nhân trẻ tuổi sán tới, nói: "Đội trưởng Du, nếu bên ngoài quá nguy hiểm thì anh xin được điều trở lại đi, chúng ta cùng đi tuần tra bên trong khu an toàn."

Sau đó cậu ta bị một người bên cạnh gõ đầu: "Đừng có nói nhảm nữa, chúng ta phải làm theo an bài của cấp trên."

"Vâng."

Du Hành mỉm cười nói: "Tôi biết mọi người lo lắng cho tối. Nhưng dù có nguy hiểm thế nào đi nữa thì chuyện cần làm vẫn phải có người làm."

Có hao tổn phải có người mới bơm vào, trong mấy năm nay các tiền bối ra ngoài làm nhiệm vụ rất nhiều. Dù sao nếu sơ suất bên ngoài thì không có cách nào trở lại khu an toàn kịp thời cả, chỉ có thể sống sờ sờ bị sương độc ăn mòn tới chết, lục phủ ngũ tạng cũng bị mủ ra nước.

Tình cảnh bi thảm như này chỉ cần là người thiếu tố chất tâm lý đều không được phái ra bên ngoài. Chỉ sợ kinh nghiệm của mấy người đó không đủ, làm hại mình hại cả đồng đội.

Du Hành nhập ngũ bảy năm, lý lịch đủ, phong cách hành sự chững chạc, cũng tới lúc tới phiên cậu dẫn đội ra ngoài.

Dĩ nhiên nếu không muốn ra ngoài mạo hiểu tính mạng thì cậu có rất nhiều cách để tránh, chỉ cần không thể hiện bản thân quá xuất sắc thì làm trong đội tuần tra cả đời cũng không thành vấn đề.

Nhưng làm thế thì có ích gì chứ?

Ở thời đại này tin tức chính là thứ quan trọng nhất! Sống chết của bọn họ liên quan tới cao tầng, nếu cứ ở lỳ trong căn cứ không ra ngoài, chờ tới lúc khu an toàn bị phá thành một cái lỗ lớn thì mọi người xong đời.

Để thám thính được những tin tức mới nhất thì cậu phải leo lên.

Dĩ nhiên do Du Hành có hậu thuẫn nên mới dám làm như thế, "Lồng bảo hộ tinh tú" có thể che trở cho cậu không chết.

Sương độc hung hiểm, nhưng năm gần đây càng khó lương hơn. Theo thống kê thì tính ăn mòn của sương độc gần đây càng ngày càng mạnh, đặc biệt làm hỏng rất nhiều máy lọc không khí.

Trong một lần Du Hành dẫn đội tới khu an toàn Minh Thái, trên đường về đột nhiên sương độc tràn tới.

Du Hành gặp nguy không sợ, vừa nghe được tiếng động khác thường liền nhận ra được chỗ không đúng, lập tức báo cho những chiến hữu trong các xe khác.

Trong quân đội cậu được xưng là người tai tinh mắt sáng, ngũ giác cũng thể năng cũng thuộc loại xuất sắc trong.

Quả nhiên họ nhanh chóng phát hiện chỗ bị hư, luồng sương độc mù mịt đang chậm rãi chui vào từ đó.

"Hít...." Chiến hữu bị dọa cho giật mình, vội vàng cầm bình phun dược vật phun tới tấp, sau đó lấp vật liệu dự phòng lắp lên, dán kín lỗ hổng.

"Cũng may cậu phát hiện sớm, nếu không chúng ta xong rồi."

Đoàn xe đã ra ngoài tuyệt đối không được dừng lại giữa đường, dù trong đoàn có một chiếc xe xảy ra chuyện cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, thậm chí phải chờ sương độc tản đi mới có thể đi nhặt xác đồng đội.

Không thể nói lòng dạ họ ác độc được, là do quy định như thế, cũng là vì để giữ tính mạng cũng những người khác.

Xe cộ ở bên ngoài, lại thêm màn sương độc dày đặc bên ngoài, một khi mở cửa ra thì không đợi người gặp nạn chạy lên thì hai xe cùng xong đời.

Sau nhiều lần phát sinh tình huống không thể cứu vãn, cấp trên liền ra quy định như này: Nhất định phải giữ được mạng, không được phép hy sinh vô ích!

Cho nên chiến hữu cùng xe mới có thể mồ hôi đầm đìa cảm ơn Du Hành, họ cũng rất sợ xe bị hỏng.

Chờ quay lại khu an toàn, báo cáo nhiệm vụ hoàn thành xong Du Hành và đồng đội liền được phép nghỉ ngơi nửa ngày, còn được cấp trên đặc biệt nói lý thuyết mười lăm phút, chỉ sợ họ bị tai nạn nhỏ lần này làm ảnh hưởng tới trạng thái làm việc về sau.

"Hy vọng đồ hôm nay mang về sẽ tạo ra bước ngoặt." Du Hành ôm hy vọng rất lớn với đồ lấy từ viện khoa học của khu an toàn Minh Thái, chỉ hy vọng thử nghiệm lần này có thể thành công.

Năm thứ chín bị sương độc tàn phá, khu an toàn Minh Thái từ trong lớp đất bùn tìm ra được con đường sống mới.

Thổ nhưỡng bị đất đai tàn phát mười mấy năm phát sinh thay đổi lớn, bên trong có thể lấy được tài liệu liên quan tới việc ngăn cách sương độc, thậm chí có thể dùng lớp thổ nhưỡng này đắp lên vật liệu để xây dựng công trình kiến trúc.

Mặc dù trước đó Viện nghiên cứu đã chế tạo ra thuốc bột ngăn cản sương độc, nhưng loại này quá trân quý, không ứng dụng vào quy mô lớn, hơn nữa mùi lại quá kinh khủng, không thích hợp sử dụng trong quần chúng.

Mà loại thổ nhưỡng đặc biệt này lại không xuất hiện những khuyết điểm trên, không biết vì sao mà khi nó được nhuộm trong sương độc phát sinh dị biến, không còn chút độc tính nào, trái lại tính dẻo còn rất tốt.

Nếu dùng nó để xây dựng khu cô lập thì ít nhất có thể an toàn trong mấy năm, không cần phải thường xuyên tu bổ lỗ hổng, hao phí tiền của.

"Lập tức nghiên cứu, đó chính là cơ hội!"

Bạn đang đọc Hệ Thống Sinh Tồn (Bản Dịch Free) của Lục Ý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lammomo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 108

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.