Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết Thi Tông

Tiểu thuyết gốc · 4001 chữ

- Vĩnh Vinh thành là trung tâm của Vĩnh vinh hành tỉnh, về cơ bản các tỉnh sẽ có sự riêng biệt khác nhau ! Như Tây Hòa hành tỉnh chỗ ngươi ở trước đây là một tỉnh hẻo lánh xa xôi nên ít kẻ dòm ngó, nói Bách Hoa Môn cai quản tỉnh Tây Hòa thực chất là cũng chỉ cai quản một khu vực phồn thịnh nhất của tỉnh Tây Hòa, còn phần lớn hẻo lánh chính là cũng chẳng quan tâm tới ! Ở Vĩnh Vinh tỉnh thành là một tỉnh phồn hoa nhiều thiên tài địa bảo, lính khí cực kì dồi dào nên tất cả có 4 môn phái cai trị, chia làm 4 hướng đông tây nam bắc cai quản gồm: Lưu Vân phái, Đại Hành Môn, Hương Vân cốc và Dược Thiên Các. Tất cả đều lấy Vĩnh Vinh thành làm trung tâm để giao dịch buôn bán, Hoàng gia ta là một trong 3 gia tộc thuộc Dược Thiên Các ! Vĩnh Vinh thành trì cũng rất rộng lớn, nếu như ta muốn bay từ thành bắc sang tới thành nam cũng hao phí mất nửa ngày thời gian.

Tiếng Hồng thúc đang ngồi trên phi kiếm bay phía trước lên tiếng giảng dậy hướng dẫn cho thiếu niên Đào Dương hiểu rõ thế cục của Vĩnh Vinh tỉnh.

Đám người cũng đã bay thêm được vài ngày, chỉ cần qua ngày mai là có thể đi vào phạm vi của Vĩnh Vinh thành.

Phía sau cả đám người chia nhau ngồi trên ba cái "Phong chu" bay theo phía sau, Thanh Thanh lúc trước là nhờ Hồng thúc điều khiển Phi Liễn quấn quanh người bay theo, nhưng đến hôm qua nàng ta đã có thể điều động được linh khí một chút bèn chiếm dụng luôn Phi Liễn làm của riêng và tự điều khiển bay cùng.

Nhìn nàng điều động chút ít linh khí bay lượn xung quanh mọi người như một vị tiên nữ, lúc ấy mọi người mới hiểu được cảm giác tại sao Bách Hoa Môn có thể được nhiều người yêu thích cũng là một phần lớn ở loại Phi Liễn này.

- Oa....cảm giác bay này khác hẳn đạp lên phi kiếm ! Như vậy thật giống tiên nữ trong các câu chuyện hồi bé mẫu thân kể vậy ! Sao ta không biết sớm nhỉ, mà sao không thấy tam nãi nãi dùng thứ này bao giờ ? Hồng thúc ??

- Tiểu thư ! ta cũng không biết ! Từ ngày tam nãi nãi của người về làm dâu của Hoàng gia, ta chưa bao giờ thấy người dùng Phi Liễn này cả !

- Đúng vậy ! Ta cũng không có thấy ! Đào Dương ! ngươi từng là người của Bách Hoa Môn, thứ Phi Liễn này có nhiều lắm không ?

- Ta không biết ! ta lúc ở Bách Hoa Môn là ở trong "Ẩn Đường" về cơ bản không ra ngoài, nhưng khoảng trăm người ở "Ẩn Đường" chúng ta đều được cấp pháp thứ Phi Liễn này, nên chắc cũng không quá trân quí, có thể chỉ ngang với Phong Chu này thôi !

Phong Chu là loại pháp bảo hình thuyền đơn giản nhất của tu chân giới, với loại Phong Chu cấp thấp mà đám người đang sử dụng chỉ chở được 5 người này thì giá cả không quá đắt, linh thạch bỏ ra sử dụng cũng hao mòn rất ít, nhưng loại Phong chu này không có bất cứ một chức năng phòng vệ và tấn công gì cả, thế nên cũng chẳng có gì là quí giá. Đối với suy nghĩ của Đào Dương, Phi Liễn cũng là như vậy, chỉ thấy làm đẹp khi bay, chưa bao giờ thấy ai tấn công hay dùng nó để phòng ngự cả, thế nên việc coi nó chẳng đáng giá cũng là đương nhiên.

Đào Dương tiếp tục ngồi xếp bằng trên Phong Chu cố gắng làm quen với Trúc cơ tu vi mới đạt được, lặng lẽ tính toán lượng linh khí cơ thể tu luyện khi trúc cơ có thể đạt đến mức nào. Đêm qua trong đan điền hắn lại xuất hiện 1 cây Sinh mệnh châm, với nhẩm tính trong đầu thì khi đạt trúc cơ kì thì lượng linh khí tu luyện chắc hẳn sẽ cao hơn rất nhiều với lúc chưa trúc cơ, vậy theo tính toán ban đầu thì 5 tháng một cây sinh mệnh châm, với tu vi tăng tiến thì không biết bao lâu mới sinh ra thêm một cây nữa đây.

Sau đó Đào Dương lại suy ngẫm thêm, nếu cơ thể không thể lưu lại linh khí mà đem đi dưỡng luyện thành một cây Sinh mệnh châm, vậy mình dùng thiên tài địa bảo cơ thể cũng không lưu lại được gì liệu có thể tạo thành một cây Sinh mệnh châm nhanh hơn hay không?

Đang vẩn vơ suy đoán thì vù một tiếng Thanh Thanh đã bay xoẹt qua mặt hắn, sau đó còn tặng lại trên đầu hắn một bông hoa mà nàng vừa bay xuống phía dưới hái lên.

Đào Dương đưa tay gỡ đóa hoa xuống khẽ búng tay một cái, bông hoa như một chiếc chong chóng dần dần rơi xuống phía dưới.

Thanh Thanh bay lượn một hồi thì cũng chán lại hạ xuống ngồi cạnh Đào Dương trên Phong chu, miệng bĩu ra nói :

- Này Đào Dương, ngươi nói xem bao lâu nữa thì kinh mạch của ta hoàn toàn có thể ổn định như bình thường ?

- Việc này phải dựa vào khi về gia tộc của ngươi có thể cung cấp ra thứ gì tốt để tẩm bổ kinh mạch hay không ! Còn theo lẽ thường thì kinh mạch của cô sẽ dần dần ổn định chắc chắn lại đến Kim Đan kì thì có lẽ phải mất khoảng nửa năm !

- Lâu quá vậy !

Đào Dương xị mặt ra nói :

- Còn lâu nữa hả ? ngươi đi đâu tìm một người bị vỡ nát kinh mạch rồi sau đó chữa lành lại mà có thể trong nửa năm khôi phục ta coi !

- Xí ! người ta hỏi thế ! biết bản lĩnh ngươi giỏi chữa được kinh mạch cho ta rồi..........xì

Nàng như một cơn gió ngúng ngẩy bay vút lên phía trước với Hồng thúc, Đào Dương thấy vậy chỉ lắc đầu cười cười.

Qua mấy ngày vừa qua, cô nàng Thanh Thanh này có sở thích tìm hắn nói chuyện phiếm, nhiều lúc chỉ dăm ba câu là lại kiếm gì đó nói tỏ ra là hờn dỗi rồi không thèm nói gì với hắn nữa, chẳng qua bao lâu lại lấn ná tới hỏi nọ hỏi kia suốt ngày.

Biết chỉ đến trưa ngày mai có thể bay về tới Vĩnh vinh thành nên cả đám không có ý định dừng lại nghỉ ngơi, đêm đó vẫn tiếp tục hành trình, Đào Dương đang mơ mơ màng màng ngồi trên Phong Chu bỗng nhiên nghe có tiếng kêu khóc nỉ non "Giết...ta....đi........................"

Bừng tỉnh trong cơn mơ hắn nhìn xung quanh không thấy mọi người có phản ứng gì, thấy hắn có hành động hơi lạ Hồng thúc truyền âm tới

- "Sao thế tiểu huynh đệ"

- "Hồng thúc, người có nghe thấy tiếng ai đó kêu khóc hay không ?"

- "Không ! ta vẫn luôn canh gác không hề thấy tiếng kêu khóc gì cả !"

- "À ! vậy chắc ta ngủ mơ "

Đào Dương gật gật đầu liền nhắm mắt nhập định, nhưng chỉ một lát lại nghe có tiếng " xin.....ngươi.......giết...ta......" văng vẳng bên tai.

Đứng phắt người dậy rồi chao đảo xíu ngã, vì mới qua nửa đêm nên trong cơ thể hắn lúc này không hề có một chút linh khí nào còn lại.

Mọi người bừng tỉnh nhìn sang, Hồng thúc lần này lên tiếng :

- Tiểu huynh đệ ! có chuyện gì ?

- Hồng thúc ! Ta nghe có tiếng ai đó khóc lóc thảm thiết !

Mọi người nhìn nhau một hồi rồi đều xác nhận là không ai nghe thấy gì hết, Đào Dương nhíu chặt đôi mắt lại rồi nói:

- Mọi người giữ im lặng, ta thử một chút !

Nhắm mắt lại tiếp tục nhập định tu luyện quả nhiên hắn lại nghe tiếng rên rỉ " Ta....muốn....chết......làm....ơn.....

Hắn mở mắt nói :

- Không sai ! ta có thể nghe thấy ai đó đang kêu khóc..............

Hồng thúc suy nghĩ một chút liền nói :

- Trong tu chân giới một ngày người chết không một ngàn cũng có tám trăm, tiểu huynh đệ cho dù có nghe thấy tiếng kêu cứu cũng không cần thiết phải quan tâm. Dù sao muốn bảo vệ mạng mình tốt hơn hết là không nên tham gia vào việc người khác ! Đi tiếp thôi !

Trong lòng Đào Dương biết Hồng thúc nói có lí, thế nhưng thủy chung lòng hắn cứ thấy có gì đó khó chịu, hắn tiếp tục nhắm mắt lại sau đó điều động linh khí và thần hồn kết hợp lại đi tới đan điền, ở đây có một cây sinh mệnh châm đang trôi nổi.

Như trong lòng có gì mách bảo, Nguyên Anh thần hồn điểm nhẹ một cái vào Sinh mệnh châm, lần này tiếng kêu khóc như ngay bên cạnh Đào Dương xuất hiện " Xin ngươi.....giết...ta......để...cho..ta...chết.................

"Ù ....ù...ù..."

Sinh mệnh châm rung lên từng nhịp mạnh mẽ, như muốn xin phép hắn thoát khỏi đan điền bay đi đâu đó.

Đào Dương tâm niệm khẽ truyền tới, Sinh mệnh châm "Vụt" một cái biến mất khỏi đan điền. "Vù" sinh mệnh châm thoát ra ngoài cơ thể của hắn bay vút vào đêm đen.

Hắn mở mắt ra nhìn sang thấy Hồng thúc và Thanh Thanh đang khó hiểu nhìn hắn, hắn vô tội nói :

- Là Sinh mệnh châm tự bay đi ! ta...ta..không có............biết...............gì

Hắn cũng hơi ngượng ngịu khi nói dối, nhưng dù gì thì sinh mệnh châm quả thật là tự bay đi, chỉ là ...được hắn cho phép.

Hồng thúc biết thứ này trân quí, dù sao nó cũng cứu mạng tiểu thư nhà mình, hắn bèn ra hiệu cả đám vòng theo cây kim đang bay đi rất nhanh.

- Tiểu huynh đệ ! ngươi có thể làm nó bay chậm hơn được không ? nếu không chỉ một lát nó sẽ thoát khỏi khu vực thần thức của ta !

- Không lo ! ta có thể cảm nhận được vị trí của nó ! Ngài cứ đi thẳng về phía trước !

Quả nhiên theo chỉ dẫn của Đào Dương, bay được nửa giờ thì từ xa đã thấy một cảnh tượng vô cùng thê thảm.

- Là Huyết Lang ! chúng sống theo bầy rất hung hãn và khát máu ! Những người này có thể là đi ngang qua khu vực chúng săn mồi !

Dưới ánh mắt của mọi người, từng mẩu thi thể vương vãi khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ một vùng cỏ, một đàn huyết lang đang chăm chỉ cắn xé từng mảnh thi thể.

Đào Dương cũng là lần đầu thấy cảnh này, cảm giác trong cổ họng nhộn nhạo muốn nôn mửa, hắn kìm nén lại nhìn về phía Sinh mệnh châm. Chỉ thấy nơi sinh mệnh châm đang bay vòng quanh một thi thể, có thể nói chưa hẳn là thi thể, mà là một cơ thể bị xé rách thảm thương, tiếng rên rỉ là từ đây phát ra " Giết ta..........giết..ta...đi...

Nhìn huyết nhục lẫn lộn còn chưa nhận ra được là nam hay nữ, nhưng khi nghe được là thanh âm của nữ tử mọi người mới xác định được. Nhìn sang hồng thúc đang nhíu mày, Đào Dương lên tiếng :

- Hồng thúc ! có thể cứu hay không ?

- Cứu thì có thể ! Nhưng ngươi để ý hay không ? Con Huyết lang vương kia không hề ăn thịt cô gái đó, mà nó chỉ chậm rãi một lát lại vung trảo xé rách một miếng trên cơ thể ! Thật kì lạ !

- Hồng thúc ! hãy ra tay cứu nàng ta đi đã ! mặc kệ đàn sói đó muốn cái gì !

- Ừm ! được !

"Xoẹt..xoẹt..xoẹt..xoẹt.xoẹt.xoẹt.........

Từ dưới chân hồng thúc hàng trăm tia kiếm khí sáng loáng lao từ trên trời xuống, chiếu sáng cả một vùng trời.

"Ú................ú..........uuuuuuuuuu

Con Huyết Lang Vương cảm nhận được nguy hiểm rú lên một tiếng rồi cắm đầu chạy, đàn sói nghe vậy cũng tan tác chạy khắp nơi.

Nhưng Huyết Lang Vương cao nhất cũng chỉ ngang với tu sĩ Kim đan sơ kì, đàn huyết lang thì không cần phải nói.

Chỉ trong chốc lát, thi thể đàn Huyết Lang bị kiếm khí của Nguyên anh kì chém rơi rụng khắp nơi trên bình nguyên rộng lớn. Huyết Lang Vương nhanh chân nhất cũng không thoát khỏi số phận, bị kiếm khí chém thành 2 mảng ở xa xa.

Với tu vi Nguyên Anh kì nghiền ép tuyệt đối, đàn huyết lang không một con nào có thể sống sót.

Từ trên trời hạ xuống, đám người hộ vệ theo lệnh Hồng thúc phóng ra những hỏa cầu thiêu đốt sạch các mảnh thi thể người và sói ở khắp nơi, coi như cũng là hỏa táng cho họ.

Đào Dương hạ xuống liền tiến đến bên cô gái đang được sinh mệnh châm xoay vòng vòng xung quanh.

Đây là lần đầu tiên trong mười năm năm qua hắn thấy sinh mệnh châm tự cảm ứng lao đi như vậy.

Quan sát gần mới thấy thảm trạng của cô gái này, hai chân và cánh tay trái bị cắn nát bấy, da thịt từ trên cổ trở xuống bị trảo sắc bén của Huyết Lang Vương xé rách róc ra từng miếng, khuôn mặt cũng bị cắt nát bầy nhầy máu thịt, mắt cũng chỉ còn lại một bên. Hơi thở đứt quãng nhưng không hề chết, nàng ta còn lên tiếng thều thào " Xin....hãy...giết ta đi................ Con mắt cuối cùng của nàng ta nhìn mơ màng về phía Đào Dương như cầu xin sự thương hại giúp nàng ta thoát sự khỏi sự đau đớn này.

Đào Dương một tay điểm nhẹ vào Sinh mệnh châm còn đang bay xung quanh cô gái, như được lệnh mong đợi, Sinh mệnh châm "vút" một cái đâm thẳng vào trái tim, một luồng ánh sáng sinh mệnh xanh lục từ từ tràn khắp cơ thể nàng ta.

Tiếng Hồng thúc vang lên :

- Sao rồi ?

- Thần hồn nguyên vẹn không tổn hại gì, chỉ là thật kì lạ.......................

- Chuyện gì kì lạ ???

Đào Dương nhìn lên Hồng thúc rồi nói :

- Ngài có biết tình huống thần hồn bị nhốt ngoài thức hải là sao hay không ?

- Thần hồn nhốt ngoài thức hải ?? Tại sao lại như thế được ?

- Chính là vậy ! thần hồn của cô gái này bị một thứ gì đó nhốt ngoài thức hải ! Chẳng lẽ có tu sĩ nào đó đang đoạt xác của nàng ta ?

Hồng thúc lắc đầu nói :

- Đoạt xác rất khó khăn, mà hầu hết đều phải ta Nguyên anh kì trở lên, thần hồn kết anh mạnh mẽ vô cùng mới có thể đoạt xác, cho dù vậy cũng chỉ có thể chọn người dưới trúc cơ kỳ mà thôi, một khi đoạt xác người tu vi trúc cơ trở lên trong điều kiện bình thường thần hồn của người bị đoạt xác có thể điều động thức hải nghiền ép thậm chí là thôn phệ thần hồn lạ xông vào ! Thanh Thanh chính là bị một loại thần hồn gì đó màu đỏ ẩn trong thức hải từ bé mới có thể tồn tại và đánh lén thần hồn bản thể, còn bình thường thức hải sẽ luôn luôn ngăn chở, tiêu diệt bất cứ loại thần hồn vào vô cớ xông vào...........ừ.....cũng loại trừ ngươi !

Đào Dương đang lắng nghe giảng giải, bỗng sửng sốt khi nghe đến đoạn cuối :

- Ta ????

- Đúng ! là ngươi, ta trước giờ chưa thấy ai có thể không cần chủ thể đồng ý mà xông thẳng vào thức hải của người khác như ngươi ! Thanh thanh cũng chính là thần hồn ngươi lao vào thức hải cứu ra đó thôi ?

- À ! nhưng ta nghĩ lúc đó nàng ấy đang bận chống lại thần hồn màu đỏ kia nên ta mới có thể vào ?

- Thần hồn cho dù làm việc gì hay bất tỉnh, thậm chí đến lúc gần tan biến sạch thì thức hải cũng sẽ không bao giờ để bất cứ thứ gì xông vào ! Nó sẽ hết sức chống lại trừ khi thần hồn ngươi nghiền ép tuyệt đối giống như Nguyên anh đoạt xác dưới trúc cơ vậy ! Dù thành công thức hải cũng sẽ tổn thương nghiêm trọng cần rất nhiều công sức mới tu bổ lại được, lại còn phải tìm cách hòa hợp nữa lên trừ phi đứng trước lựa chọn sinh tử chẳng ai muốn từ bỏ thân xác mình cả ? Hiểu chưa?

- Vậy ! đúng thật là ta có thể ra vào thức hải tự do thật ! cái đó nói sau ! bây giờ cô gái này ......phải làm sao ??

Hồng thúc trợn mắt lên :

- Là ngươi tìm tới chuyện này, ngươi tự đi mà xử lí, còn muốn hỏi ta ?

- A ! vậy làm phiền mọi người, ta muốn cứu cô ta !

Thanh Thanh lúc này mới bớt cảm giác buồn nôn khi chứng kiến cảnh máu tanh vừa rồi, nàng ta đi lại gần lên tiếng :

- Cơ thể rách nát như vậy thì kinh mạch chắc cũng tan nát như ta rồi ! ngươi có thể cứu nàng ấy không ?

Đào Dương khẽ gật nói :

- Nếu sinh mệnh lực có thể cải tạo lại kinh mạch, vậy thì cơ thể da thịt gân cốt cũng có thể, chỉ là bây giờ ta chỉ còn một cây sinh mệnh châm ! giữ nàng ta một mạng thì được, chứ muốn chữa trị lành lặn thì không biết phải chờ đến bao lâu ! May mắn là thần hồn nàng ta không vấn đề gì, chỉ là bị nhốt ngoài thức hải, có lẽ không có gì nguy hiểm ?

Đào Dương cúi xuống nhìn vào ánh mắt còn lại duy nhất của cô gái :

- Ta có thể cứu cô, chữa trị cô lành lặn trở lại, chỉ là phải chịu đau đớn và thời gian sẽ lâu, cô có nguyện ý không ?

Hoàng Thanh Thanh hừ mũi nói :

- Làm gì có ai muốn chết, ta thay cô ta trả lời ngươi là nguyện ý, một ngàn lần nguyện ý ! Mà cô ta không đồng ý ngươi có để.....................A...........

"Xin hãy giết ta.............

Hoàng Thanh Thanh đang thao thao bất tuyệt bỗng nghe tiếng nói khe khẽ của cô gái liền "a" lên một tiếng há hốc miệng ngạc nhiên.

- Ngươi ....ngươi muốn chết ? Tại sao ?

Thanh Thanh nhảy xổ tới hỏi cô gái, chỉ thấy ánh mắt cô ta khẽ nhắm lại chảy ra một giọt nước mắt hiếm hoi hòa lẫn vỡi máu dính đầy trên khuôn mặt.

- Van...xin...các....ngươi....giết....ta........đi.........................ta không muốn ......trở..thành......huyết ....thi.....

Hồng thúc mắt tỏa ra quang mang mãnh liệt :

- Ngươi nói gì ? Huyết thi ?

Thấy cô gái nằm dưới đất khẽ "ừ" lên một tiếng, Hồng thúc quát lớn :

- Tất cả lên thuyền, đưa theo cô gái đó ! trở về ngay lập tức !

Mọi người nghe tiếng quát của Hồng thúc vang lên, mọi người vội vã tập trung lại rồi lên Phong Chu bay đi về hướng Vĩnh Vinh thành.

Hồng thúc trước khi đi điều khiển kiếm quang "vèo" một tiếng bay về con Huyết lang Vương nơi xa xa cắt về một mảnh thi thể.

- Quả nhiên là Huyết thi ! Con huyết lang vương kia cũng là huyết thi !

- Hồng thúc ! huyết thi là gì ?

Thanh thanh lên tiếng hỏi, cả đám người nhìn sang Hồng thúc trước mặt chờ nghe đáp án :

- Huyết thi là cương thi của Huyết thi tông, tông môn này sử dụng chính là một loạt bí pháp khiến con người, yêu thú hay tu sĩ, phàm là có huyết nhục đều có thể làm thành huyết thi, huyết thi này không khác gì người bình thường, cũng có huyết nhục kinh mạch, cũng tu luyện dần trở lên mạnh mẽ, tất cả đều giống một người bình thường, ngoại trừ việc không có thần hồn !

- Không có thần hồn ?

- Đúng vậy ! chỉ có huyết hải không có thần hồn ! Thức hải người bình thường sẽ là màu đen thăm thẳm, nhưng thức hải của huyết thi thì lại là một biển đỏ như máu, chính vì thế mới gọi là huyết thi ! Bình thường tu sĩ không thể xông vào thức hải kẻ khác, thế nên từ ngoài nhìn vào sẽ chẳng thấy gì cả ! Huyết thi tông đáng sợ nhất chính là có thể đánh bị thương ngươi sau đó dùng bí pháp khiến thức hải ngươi bị thôn phệ thành huyết hải, cuối cùng thần thức của ngươi sẽ bị chính huyết hải đó cắn nuốt ! Cuối cùng trở thành một cái xác không hồn nghe người ta điều khiển, và những người thân của ngươi cũng không thể nhận ra điều đó vì bên ngoài ngươi không có bất cứ gì khác biệt cả !

Đám người khẽ toát mồ hôi lạnh sau lưng, Thanh Thanh nói :

- Như vậy chẳng phải bọn họ chỉ cần tụ tập lại hôm nay đánh thương một người làm huyết thi, ngày mai hai người thì chẳng mấy chốc có một quân đoàn huyết thi chiếm lĩnh cả tu chân giới sao ?

- Không hẳn ! dù sao vạn vận trên đời cũng phải có khắc chế ! Huyết thi tuy quỉ quái khó lường nhưng một việc quan trọng là nó không có thần hồn ! có huyết nhục có thể tu luyện, nhưng không có thần hồn không thể phá cảnh ! nói cách khác nếu như tế luyện một huyết thi trúc cơ kì sơ kì thì có thể tu luyện lên đỉnh phong trúc cơ, nhưng mãi mãi không thể phá cảnh Kim đan kì ! Thêm nữa là một tên huyết tu sĩ chỉ điều khiển được một cái huyết thi, ngươi là huyết tu sĩ phá cảnh lên kim đan thì lại phải tìm cách bắt một tên kim đan tế luyện lại một lần ! Nhưng ít nhất ở cùng đẳng cấp huyết thi tông có thể 2 đánh một, chính là một kẻ tu huyết thi thuật sẽ có thêm một trợ thủ không sợ sống chết đánh với ngươi ! ngươi nói có đáng ngại hay không ?

Đào Dương gật đầu nói :

- Một cái xác cứ lao vào quấn lấy mình, hai đánh một ! quả thật ghê gớm !

- Chính vì lí do đó lên tu chân giới mới vây công huyết thi tông, trong vòng một ngày đêm huyết thi tông san thành bình địa ! Các bậc tiên hiền không tiếc tổn hại thần hồn và thức hải thi triển Sưu hồn thuật với các trưởng lão của huyết thi tông để tìm ra và tiêu diệt sạch mầm mống của huyết thi tông ! Cuối cùng cũng tuyên bố tuyệt diệt nó ! Hôm nay gặp phải cô gái này kêu là huyết thi ta mới nhớ tới !

Bạn đang đọc Sinh Mệnh sáng tác bởi gahaylaca

Truyện Sinh Mệnh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gahaylaca
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.