Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò Chơi Nắm Tay

Phiên bản Dịch · 1001 chữ

Lưu Vãn Chiếu lấy khăn tay đưa cho Lưu Trung Mưu, sau đó lại rút tiếp một chiếc giúp Tôn Nhạc Giao lau nước mắt trên mặt, cô đã sớm chuẩn bị trước.

- Cháu đi trước, cô giáo Lưu biết chỗ cháu ở, mọi người cùng tới đi.

Hà Tứ Hải lần nữa ôm Đào Tử lên xe.

- Hà tiên sinh, Hà đại sư, tôi có thể nắm tay Huyên Huyên không?

Tôn Nhạc Dao thần sắc bi thiết nói.

- Đương nhiên có thể.

Hà Tứ Hải chạm vào tay bà, chờ Tôn Nhạc Dao nắm tay Huyên Huyên xong mới thả ra.

Sau đó bà duy trì tư thế giống như Lưu Vãn Chiếu tối hôm qua đi theo sau Hà Tứ Hải về tới phòng trọ.

Lưu Trung Mưu và Lưu Vãn Chiếu vội vàng đi theo.

Đào Tử ngồi xổm ở chỗ để chân, đưa lưng về phía trước tay ôm chặt eo Hà Tứ Hải, từ dưới nách hắn tò mò nhìn đằng sau.

- Ba ba.

- Ừm?

- Sao họ lại thương tâm như thế? - Đào Tử tò mò hỏi.

- Ba ba không phải đã nói với con rồi sao? Vì em gái của dì ấy đã lên thiên đường rồi, họ đều là người thân của dì ấy, nên đều rất khó chịu.

Hà Tứ Hải nhỏ giọng giải thích.

Đào Tử nghe vậy đặt cằm lên đùi Hà Tứ Hải, nhìn ra phía sau không biết đang nghĩ gì.

.

- Ừm... Cháu vừa mới từ công trường về, toàn thân đều là tro bụi và mồ hôi, cảm phiền mọi người ngồi chờ một lát cháu đi thay quần áo.

Hà Tứ Hải để ba người ngồi trên mép giường.

Vì trong nhà thực sự không có gì khác.

- Không sao, Hà đại sư...

Nhìn sinh hoạt “mộc mạc” của Hà Tứ Hải, Lưu Trung Mưu càng cảm thấy tôn kính hắn.

Hà Tứ Hải lấy cho mình và Đào Tử hai bộ quần áo sạch, dắt Đào Tử tới vòi nước máy dùng chung lau sơ qua người rồi thay quần áo, thời tiết quá nóng bức, quần áo trên người Hà Tứ Hải đẫm mồ hôi đã đóng két lại.

Đào Tử ở trong lều thì khá hơn một chút, nhưng quần áo vẫn thấm mồ hôi, mồ hôi ra nhiều, trên thân đều có mùi vị chua chua.

Mà một nhà Lưu Trung Mưu “bốn” người ngoan ngoãn ngồi trong phòng, không ai nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Thấy Hà Tứ Hải dẫn Đào Tử đi vào, tất cả đều vội vàng đứng lên.

Đặc biệt là Lưu Vãn Chiếu, trên tay cầm một ít đồ đưa tới:

Đây là đồ chơi ta mua cho Đào Tử, còn một chút đồ ăn vặt.

Nguyên lai một ngày này bọn họ không chỉ ngồi chờ không, cũng có chuẩn bị một số thứ.

Sau khi Lưu Trung Mưu hiểu rõ tỉ mỉ tình huống của Hà Tứ Hải, ông đã làm sẵn chuẩn bị trước, mua chút đồ, chuẩn bị chút tiền.

Nếu như Hà Tứ Hải là tên lừa đảo thì coi như xong.

Còn nếu đúng là “cao nhân”, bọn họ mang theo lễ vật như vậy mới không thất lễ.

Hiện tại không phải đã phát huy được tác dụng rồi sao?

- Oa, là búp bê.

Đào Tử nhìn hộp đồ chơi vui vẻ nói.

Nguyên lai là một con búp bê và ngôi nhà búp bê, giá cả hẳn không rẻ.

Đào Tử cũng không lập tức nhận lấy mà ngẩng đầu nhìn Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải gật đầu, Đào Tử mới hoan hô một tiếng rồi nhận lấy.

- Còn có những thứ này...

Thấy Đào Tử nhận đồ chơi, Lưu Vãn Chiếu lập tức cầm lấy cái túi bên cạnh.

- Được rồi, để qua một bên trước đi, nói chuyện chính sự đã.

Hà Tứ Hải khoát tay nói.

Dù sao hắn đã nhận hoàn thành tâm nguyện của Lưu Nhược Huyên, tự nhiên phải giúp cô bé.

- Cái kia... tôi có thể... tôi có thể...

Tôn Nhạc Dao sau khi được nhìn thấy Huyên Huyên thì càng thêm nhớ nhung, chỉ một lúc không nhìn thấy liền hoảng hốt, khó chịu ghê gớm.

Bà muốn hỏi bà có thể cầm tay cậu, hoặc đụng vào người cậu được không.

Nhưng ngẫm lại bản thân bà đã lớn tuổi như vậy rồi, chồng bà còn ngồi ở bên cạnh nên nói ra thì có vẻ không ổn lắm.

Lúc trước là bởi tình thế cấp bách, hiện giờ bà tỉnh táo lại mới thấy hơi ngượng ngùng.

Thế là chỉ có thể quay đầu nhìn về phía chồng ngồi bên cạnh để cầu viện.

Lưu Trung Mưu gãi đầu một cái, ông là một người đàn ông mà lại đi nắm tay nắm chân với một tiểu tử à, xem có thích hợp không?

Lúc này Lưu Vãn Chiếu lên tiếng.

- Hà Tứ Hải tôi muốn gặp em gái, có thể cầm tay cậu một lúc không?

Nói xong trực tiếp đưa tay lên.

- Ây...

Nhìn bàn tay trắng nõn thon dài trước mặt, lại nhìn bàn tay to lớn thô ráp đen nhẻm của mình.

Hà Tứ Hải hơi ngượng ngùng gãi gãi má.

- Chuyện này không tốt lắm.

- Gì mà tốt với không tốt.

Lưu Vãn Chiếu chủ động giữ chặt lấy tay Hà Tứ Hải.

Tay cô mềm mại mịn màng khiến Hà Tứ Hải theo bản năng bóp bóp hai lần, Lưu Vãn Chiếu trợn mắt nhìn hắn, đương nhiên là không thể rút tay về.

Sau đó Tôn Nhạc Dao vội vàng nắm tay con gái.

Mà Lưu Trung Mưu cũng không chậm, trực tiếp nắm tay vợ.

...

- Mọi người đang chơi nắm tay nhau sao? Con cũng chơi nữa.

Đào Tử đang ngồi trên giường chơi búp bê cũng lập tức ồn ào đòi chơi.

- Ây...

Hà Tứ Hải không biết nên giải thích như thế nào.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.