Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chơi Trốn Tìm Phải Bí Mật

Phiên bản Dịch · 1050 chữ

- Đào Tử, ba ba lại chốt được một đơn, chúng ta cùng đi mua bánh gato hôm qua con thích nào.

- Oa! Ba ba thật lợi hại.

Đào Tử hoan hô, vẻ mặt đầy hưng phấn.

Hà Tứ Hải ôm nó, đặt lên trên cổ mình.

Như vậy Đào Tử có thể nhìn thấy toàn bộ chợ đêm và dòng người qua lại trên con đường, không phải nhìn một rừng chân nữa.

- Giúp ba ba nhìn xem quầy bánh ngọt hôm qua đang ở phía nào?

- Được!

Đào Tử đem tay nhỏ đặt trên trán, phỏng theo dáng vẻ của Tôn Ngộ Không quan sát xung quanh.

Một hồi lâu sau vẫn không thấy có động tĩnh nên Hà Tứ Hải lên tiếng hỏi:

- Con thấy cái gì rồi?

- Một cái đầu to.

...

Hà Tứ Hải thuận theo ánh mắt của nó nhìn lại, quả nhiên là một cái đầu thật lớn.

Nguyên lai có người mặc trang phục búp bê đầu to thổi phồng đang phát tờ rơi.

- Cô giáo Lưu, giúp ta trông quầy hàng một chút.

Hà Tứ Hải quay đầu nhờ Lưu Vãn Chiếu, sau đó công kênh Đào Tử đi về phía đoàn người.

- Không giúp.

Lưu Vãn Chiếu tức tối, nói xong mới phát hiện bóng lưng Hà Tứ Hải đã đi xa, căn bản không nghe thấy.

- Thật sự đáng giận, tại sao mỗi lần đều như vậy.

Lưu Vãn Chiếu ảo não nghĩ.

.

Hà Tứ Hải cùng Đào Tử đi đến chỗ búp bê đầu to để nó có thể nhìn rõ hơn.

Hóa ra ven đường có một tiệm trà sữa mới khai trương, nhân viên cửa hàng ăn mặc quần áo búp bê đầu to hấp dẫn khách hàng.

Đào Tử có chút ngạc nhiên nhìn búp bê đầu to, đến gần quan sát một lúc thì lại thấy vô vị, rất nhanh mất đi hứng thú.

Hà Tứ Hải tiếp tục cõng nó đi về phía trước, xa xa có thể ngửi được mùi thơm ngọt ngào.

Đây là một quầy hàng bán bánh gato mật ong.

Bánh được cân sẵn, đóng thành từng gói riêng, mười đồng một gói, nhiều người đi ngang qua đều thuận tiện mua một gói.

Bánh ngọt có vị chuối tiêu, vị truyền thống và vị xoài.

Hà Tứ Hải cõng Đào Tử tới mua một gói vị truyền thống.

Hắn thả Đào Tử xuống, mở gói bánh ra.

- Ăn đi.

Đào Tử đưa tay phải ra túm, Hà Tứ Hải vội vàng cản lại, bởi vì mấy móng tay của nó vô cùng bẩn.

- Móng vuốt nhỏ bẩn như thế, không thể trực tiếp cầm ăn được.

Những ngày này Hà Tứ Hải cũng chậm rãi học cách chăm sóc trẻ, như là mang theo khăn tay để phòng sẵn, bất quá hắn đã bỏ quên tại quầy hàng mất rồi.

Vì vậy quay lại tìm tới chỗ ông chủ quầy bánh xin ít khăn giấy.

- A ô…

Đào Tử há miệng cắn một miếng lớn, có chút vội vàng không chờ được, nó đã sớm thèm lắm rồi.

Hà Tứ Hải cũng cầm một miếng cắn vào miệng, mềm mềm ngọt ngọt, mùi vị xác thực không tệ, chẳng trách nhiều người mua như vậy.

- Vừa nãy vì sao em lại không cho anh nói với chị gái của em?

Hà Tứ Hải bỗng nhiên hỏi.

Nguyên lai Lưu Nhược Huyên vẫn đi sau lưng bọn họ.

Cô bé nhìn bánh ngọt trên tay Hà Tứ Hải, nuốt nuốt nước miếng, đáng tiếc quỷ không ăn được đồ ăn của nhân loại, hơn nữa bọn chúng cũng không cần ăn, chỉ bất quá bảo lưu một chút dục vọng khi còn sống, tác động tới chúng mà thôi.

Mấy ngày nay Lâm Hóa Long tuy rằng đáng ghét, nhưng thông qua hắn Hà Tứ Hải càng hiểu nhiều hơn về quỷ.

- Chơi trốn tìm là không thể để người khác giúp đỡ, chị ấy phải tự mình tìm tới em mới được. - Lưu Nhược Huyên ngẩng đầu nhìn Hà Tứ Hải nói, một đôi mắt to sạch sẽ mà sáng tỏ.

Hà Tứ Hải không biết tại sao, có một loại cảm giác không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cô bé.

Cô bé cho dù chết rồi vẫn duy trì sự ngây thơ thuần khiết như khi còn sống.

Nhưng tâm nguyện của cô bé giống như một cái nan đề khó giải.

Chị gái cùng chơi trốn tìm phải tìm ra nó, nhưng nó là quỷ, chị của nó căn bản không thể nhìn thấy được.

Giống như một cái vòng lặp vô hạn.

Hà Tứ Hải dắt tay Đào Tử, một lớn một nhỏ trở về, phía sau còn đi theo một cái đuôi nhỏ đang nhảy nhảy nhót nhót.

Thế nhưng ngoài Hà Tứ Hải ra, không ai có thể nhìn thấy.

- Cô giáo Lưu, cảm ơn đã hỗ trợ, nào nào, tôi mời cô ăn bánh ngọt.

Hà Tứ Hải đi qua, cười đùa tí tửng nói.

- Ta không ăn.

Lưu Vãn Chiếu ngẩng đầu, tức giận đáp.

Cho rằng cầm một miếng bánh gato đến liền có thể để ta tha thứ cho ngươi sao? Huống chi vẫn là cầm tiền của cô đi mua, càng khiến cho người ta không muốn ăn.

- Ăn một cái nha, ăn một cái đi mà, chỉ là đùa với cô thôi, nếu như cô đau lòng tám mươi đồng kia, tôi trả lại cho cô còn không được sao.

Hà Tứ Hải trực tiếp đưa một miếng bánh gato từ trong túi tới.

- Đem đi đi, ta không ăn.

Lưu Vãn Chiếu nổi giận đùng đùng, đưa tay đẩy tay Hà Tứ Hải ra.

Ngay thời điểm bàn tay cô tiếp xúc với mu bàn tay của Hà Tứ Hải, sắc mặt lập tức trở nên trắng xanh.

Bởi vì trong khoảnh khắc đó, cô thấy ở bên chân Hà Tứ Hải một hình bóng ngay cả trong mơ cũng nhớ tới.

Bộ quần áo mà ngày mất tích còn mặc, áo len đỏ chấm bi, bên ngoài là chiếc áo khoác nâu có mũ phía sau lưng, phía dưới mặc quần bông đỏ.

Đáng tiếc lại như là bọt nước, chớp mắt liền biến mất...

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.