Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản Tặc Trời Sinh

Phiên bản Dịch · 987 chữ

- Bày hàng vỉa hè không đứng đắn sao?

Hà Tứ Hải hỏi ngược lại dì Tề.

- Ngươi đứa nhỏ này, còn nói đùa với ta? Ta nói là ngươi cũng nên tìm một công việc lâu dài ổn định đi chứ.

- Vậy dì giới thiệu cho cháu một chút đi, lương tháng tầm hai vạn là được.

- Hai vạn? Công việc tốt như vậy chính ta tự đi, còn chờ tới lượt ngươi sao?

- Ha ha, dì trẻ như vậy, nhân sinh đã lịch duyệt hết sức phong phú, hai vạn đối với dì cũng chỉ là tạm ổn thôi có gì đâu.

- Nào có tốt như ngươi nói, dì đây cũng già rồi, đâu còn trẻ, nói ta từng trải nhiều còn không phải cũng bị ngươi kiếm được nhiều tiền như vậy?

Dì Tề cười đến là vui vẻ.

- Dì à, xem dì nói này, đồ vật cháu bán cho dì có cái nào vô dụng rồi? Hơn nữa còn là bán giá gốc cho dì, thật sự không kiếm tiền của dì đâu. - Hà Tứ Hải một mặt chân thành nói.

- Ngươi kiếm cũng không sao, dì lại không trách ngươi. Làm ăn nào có chuyện không kiếm tiền.

Trong lòng dì Tề còn hiểu rất rõ.

Thế nhưng ai bảo Hà Tứ Hải nói chuyện êm tai, nói đến có lý có cứ.

Bà chính là nguyện ý để hắn kiếm.

Hai người nói chuyện từ quá khứ nói tới hiện tại, từ hiện tại nói đến tương lai, thẳng đến khi bị một vị khách quen cắt đứt.

Chờ sau khi Hà Tứ Hải với khách hàng “thương lượng” một phen, dùng giá “lỗ vốn” bán đi một chiếc điện thoại bàn thì dì Tề đã về quầy hàng của mình rồi.

- Đào Tử, uống nước.

Hà Tứ Hải cầm ấm nước nhỏ đưa cho nó.

Tiểu gia hỏa này nếu không nhắc nó uống, nó liền chơi quên uống nước luôn.

Trên sách nói, trẻ con phải uống nhiều nước để bổ sung đủ lượng nước cần thiết.

Đào Tử nghe vậy, thả sách tranh trong tay xuống, ôm lấy bình nước nhỏ dốc vào miệng ực ực ực… một trận.

- Khát nước phải chủ động nói với ba ba, đừng có chờ ba nhắc thì mới uống.

- Hì hì, nhưng con không khát nha.

Đào Tử ngước cổ, hai tay ôm bình nước đã cạn đưa cho hắn.

Hà Tứ Hải lúc này chỉ muốn dùng icon đầu chó biểu đạt tâm tình của chính mình.

- Tiểu ngốc nghếch này, có đói bụng không?

Hà Tứ Hải cũng không có cách nào với nó.

- Buổi tối ăn no mây mẩy đây này.

Đào Tử vỗ vỗ bụng nhỏ của mình.

Hà Tứ Hải sợ ăn ngoài thời gian dài không hợp vệ sinh, lại không có dinh dưỡng nên đã mua một cái bếp gas đơn mini, thế nhưng phòng trọ không có nhà bếp, hắn phải ở bên ngoài phòng trọ làm một cái kệ bếp đơn giản.

Buổi chiều sau khi tan tầm sẽ đi siêu thị mua ít thức ăn, sau đó nấu cho Đào Tử ăn.

Khi ăn cơm tối xong mới dẫn Đào Tử đến chợ đêm để bày sạp.

Bất quá cũng chỉ tạm mấy ngày, vì Hà Tứ Hải đang tính tìm nhà trọ mới, kiếm phòng nào lớn hơn một chút, ít nhất phải có nhà bếp và phòng vệ sinh riêng.

Bởi vậy có thể thấy, những ngày này Hà Tứ Hải buôn bán lời được không ít tiền.

Thấy Đào Tử lại tiếp tục cúi đầu đọc sách, Hà Tứ Hải nhàn rỗi vô sự liếc ngang liếc dọc, suy nghĩ một chút rồi đi tới chỗ của Lưu Vãn Chiếu.

- Ngươi không ngồi trông hàng của mình, chạy đến chỗ ta làm gì?

Nhìn thấy Hà Tứ Hải tới đây, Lưu Vãn Chiếu rất cảnh giác.

Vì cô cảm thấy con người này quá biết nói chuyện, dễ giao động lòng người.

Nếu sinh ở thời cổ đại tuyệt đối sẽ trở thành loại phản tặc nguy hiểm nhất, vì hắn biết lung lạc lòng người, khiến mọi người theo hắn làm phản.

Qua những ngày quan sát vừa rồi của cô, khách hàng chỉ cần ghé vào quầy của hắn xem đồ, phần lớn ban đầu là hiếu kì với những món đồ cũ, không phải thật sự muốn mua.

Nhưng sau hai ba câu của hắn thì liền hoàn toàn mơ mơ hồ hồ mua những thứ mà bản thân không cần thiết.

Cũng như dì Tề ở quầy hàng bên cạnh, đã bị hắn lắc lư nhiều lần, mua rất nhiều thứ vô dụng.

- Bây giờ không phải đang không có khách sao, tìm cô tâm sự một chút. - Hà Tứ Hải ngồi xổm xuống cạnh quầy của cô giáo Lưu.

- Tìm ta tâm sự cái gì, ta thấy ngươi vẫn nên quay về chơi cùng con gái đi.

Lưu Vãn Chiếu trong lòng xin thề, không quản Hà Tứ Hải nói gì đều nhất định không nghe, cái gì cũng sẽ không mua.

Tuần này cô đã ba lần mua mấy món vô dụng rác rưởi về nhà rồi…

- Đừng như vậy, Cô giáo Lưu, ta thật sự chỉ muốn hàn huyên với cô, không bán đồ, cô đừng khẩn trương a.

- Ta mới không khẩn trương đâu.

Lưu Vãn Chiếu theo bản năng khoanh tay, nhích ghế nhỏ lùi về phía sau.

Hà Tứ Hải liếc nhìn nàng, hỏi:

- Cô giáo Lưu là con một à?

- Làm sao?

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy rất cảnh giác.

- Cô giáo Lưu hẳn là còn có một người em gái chứ?

Hà Tứ Hải cũng không vòng vo.

- A? Làm sao ngươi biết? - Lưu Vãn Chiếu kinh ngạc hỏi, thân thể không tự chủ nghiêng về phía trước.

Hà Tứ Hải thần sắc lạnh nhạt nói:

- Đoán.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.