Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí Quyết Buôn Bán

Phiên bản Dịch · 1144 chữ

- Đúng vậy, xã hội này ai cũng không dễ dàng, không thì như vậy đi, ta chỉ lấy lời một trăm đồng, bán cho ngài một ngàn mốt.

Hà Tứ Hải luôn ghi nhớ lời dạy của Lưu Tiểu Quyên, thời điểm buôn bán, cố gắng tận lực đừng cho khách hàng báo giá, bởi vì họ không có điểm mấu chốt.

Thế nhưng rất hiển nhiên, trung niên đầu hói vẫn không thể chấp nhận được cái giá một ngàn mốt.

Sau một phen cò kè mặc cả, cuối cùng trung niên đầu hói dùng tám trăm mua được tấm tranh chữ.

Hà Tứ Hải biểu hiện ra vẻ như vừa tổn thất mấy trăm vạn, mặt mũi nhăn nhó, lòng đau như cắt.

Mà trung niên đầu hói giống như nhặt được mấy triệu, mặt mày hớn hở rời đi.

Sau đó Hà Tứ Hải lại từ chiếc túi phía sau lấy ra một bức thư pháp khác trải lên quầy hàng.

Toàn bộ quá trình bán hàng của Hà Tứ Hải đều được cô giáo Lưu để ý, nét mặt của cô hiện tại như thế này:

(Ω-Ω)

Nhìn hắn bán đồ còn đặc sắc hơn xem kịch.

- Mấy chữ này thật sự là do Dương đại sư, quản sự của hiệp hội thư pháp viết ra? Tại sao ta lại chưa từng nghe nói đến người này?

Cô giáo Lưu hiếu kì hỏi.

- Ta cũng chưa từng nghe. - Hà Tứ Hải không thèm quay đầu lại trả lời.

...

- Vậy không phải là ngươi đang lừa người rồi? - Cô giáo Lưu lại hỏi.

- Lời này của cô không đúng rồi, Cái gì gọi là lừa người? Ta lừa cái gì rồi? Không thấy chỗ kí tên trên bức thư pháp kia là họ Dương sao? Chữ viết đẹp như vậy, xưng hô một tiếng Dương đại sư không quá đáng chứ? - Hà Tứ Hải bật lại.

- Nhưng ông ta không phải là quản lí hiệp hội thư pháp.

- Phải không? Ta chỉ là một người bày hàng vỉa hè, làm sao biết nhiều được như vậy? - Hà Tứ Hải lẽ thẳng khí hùng nói.

...

Cô giáo Lưu có nhận thức hoàn toàn mới về Hà Tứ Hải, trên thế giới sao lại có loại người này chứ?

- Cô Lưu, con hươu cao cổ này của cô bán bao nhiêu tiền?

Hà Tứ Hải chỉ chỉ con hươu cao cổ bện bằng len trên quầy hàng, hỏi.

- 45.

- Ta thấy nhiều nhất là mười đồng, cô không phải đang lừa người đấy chứ?

- Ta sao lại lừa người rồi? Tất cả đều được làm thủ công, một món ta phải bỏ ra mấy tiếng mới làm xong được. - Lưu lão sư lập tức nói.

Trên thực tế, đồ vật cô giáo Lưu bày bán thực sự rất rẻ.

Như con hươu cao cổ này, trên mạng bán một trăm hai, trăm ba một con tuyệt đối sẽ có người mua.

Hơn nữa, Hà Tứ Hải quan sát cách ăn mặc của cô giáo Lưu không giống người thiếu tiền, còn là giáo viên, nghề nghiệp rất tốt, cô bày sạp buôn bán có lẽ chỉ do hứng thú cá nhân.

Nhưng nên chỉnh vẫn phải chỉnh.

- Đúng vậy, cô khổ cực, không lẽ ta không khổ sao? Vì bán một bức thư pháp mà ta lảm nhảm với hắn hơn bốn mươi phút, cũng không có thu thêm phí khổ cực.

- Vậy thời gian của ngươi quá đáng tiền rồi.

Lưu lão sư lườm một cái.

Người vào xem quầy hàng của Hà Tứ Hải không nhiều, nhưng tỷ lệ bán được hàng cực cao.

Bởi vì những vật cũ này, hấp dẫn tới đều là những người có hồi ức, có tâm tình hoài cổ.

Mà những người này đa phần tuổi tác khá lớn, đồng dạng cũng mang ý nghĩa có chút tài sản.

Thêm vào khẩu tài của Hà Tứ Hải, một buổi tối đã bán được không ít đồ.

Ngay cả cây đèn dầu lần trước Trương Hải Đào cầm lên xem cũng được hắn bán đi với giá 80 đồng.

Người mua là chủ một tiệm cơm, ông cảm thấy đặt cây đèn trong tiệm cơm sẽ rất có ý tứ.

Trước khi đi còn để lại phương thức liên lạc, hi vọng khi Hà Tứ Hải có thêm hàng sẽ gọi cho ông, ông muốn mua thêm mấy cái.

Bất quá thứ đắt giá nhất Hà Tứ Hải bán được chính là bức thư pháp của Dương đại sư.

- Cô Lưu, ta biết cô là giáo viên cấp ba, nhưng vẫn chưa biết tên cô là gì đâu.

Thời điểm nhàn rỗi, Hà Tứ Hải hướng cô giáo Lưu bắt chuyện.

- Bèo nước gặp nhau, ngươi muốn biết tên ta làm gì?

Cô giáo Lưu thả khung thêu trong tay xuống, cảnh giác nhìn hắn.

Chủ yếu là do miệng lưỡi Hà Tứ Hải quá đáng sợ, một buổi tối không biết hắn đã lừa gạt được bao nhiêu người.

- Làm quen một chút, ta gọi Hà Tứ Hải, đây là con gái của ta Hà Đào.

Hà Tứ Hải cũng không để ý, chỉ chỉ Đào Tử đang ngồi xổm bên cạnh ngốc nghếch chơi ếch xanh.

Cô giáo Lưu liếc mắt nhìn Đào Tử, lại nhìn Hà Tứ Hải một chút, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái.

Hà Tứ Hải nhìn qua còn khá trẻ, con gái lại lớn như vậy.

Bất quá cô không phải người nhiều chuyện, không mở miệng hỏi dò, mà nhẹ giọng nói:

- Lưu Vãn Chiếu.

- Tên rất hay. - Hà Tứ Hải lập tức tán dương.

- Hay chỗ nào? Ngươi nói nghe thử xem.

Lưu Vãn Chiếu liếc nhìn hắn, mặt cười như không cười hỏi.

- Êm tai.

__→

- Không có văn hóa.

Lưu Vãn Chiếu trợn trắng mắt, lườm hắn một cái.

- Hắc hắc, vì quân nâng tửu khuyến tà dương, thả hướng hoa gian lưu vãn chiếu, là hai câu cuối cùng trong bài “Ngọc lâu xuân”, xem ra trưởng bối đặt tên cho cô cũng có văn hóa giống ta rồi.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy cảm thấy kinh ngạc.

- Không nghĩ tới ngươi lại biết bài thơ này.

- Đó là đương nhiên, thế nhưng cô không cảm thấy tên cô cùng tấm tranh chữ ‘Cuồn cuộn Trường Giang đông thệ thủy’ này có ý cảnh rất phù hợp sao? Cô có muốn mua về hay không?

...

- Chỗ nào phù hợp rồi?

- Đều có chiều tà nha.

Lưu Vãn Chiếu yên lặng cúi đầu tiếp tục thêu thùa.

- Đừng nha, là chê đắt sao? Bức thư pháp trước ta bán tám trăm, bức này còn quý hơn bức kia, ta chỉ lấy cô bảy trăm rưỡi, thế nào?

Lưu Vãn Chiếu có xúc động muốn cầm cả bàn thêu đập vào mặt hắn.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.