Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khẩu Tài

Phiên bản Dịch · 990 chữ

Cô giáo Lưu cũng nhìn thấy Hà Tứ Hải, lướt mắt qua quầy hàng của hắn, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Đào Tử đang ngồi ở ghế nhỏ.

Hơi hơi suy nghĩ, quyết định bày hàng bên cạnh sạp của Hà Tứ Hải.

Quầy hàng của cô rất đơn giản, một cái bàn dài và một cái ghế nhựa.

Hàng hóa đều ở trong bao, trải ra là được.

Bé gái ở sau lưng cô lúc mới bắt đầu đã chạy tới trước quầy hàng bán đồ chơi, nhìn đống đồ chơi rực rỡ muôn màu.

Nhưng lúc sau lại bị một con ếch màu xanh trên sạp hàng của Hà Tứ Hải hấp dẫn, ngồi xổm ở đó muốn cầm lấy.

Nhưng làm sao cũng không cầm lên được.

Hà Tứ Hải cũng không quan tâm, lên tiếng chào hỏi với cô giáo Lưu, sau đó ngồi lảm nhảm với bà dì bên cạnh.

- Thì ra dì là người bản địa Hợp Châu, nhìn điều kiện sinh hoạt của dì rất tốt, sao lại ra đây bày sạp vậy? - Hà Tứ Hải hỏi.

- Ngươi có thể nhìn ra? - Bà dì kinh ngạc hỏi lại.

- Tất nhiên, dì không chỉ trẻ tuổi, khí chất cũng tốt, nếu điều kiện gia đình không tốt làm sao có thể dưỡng ra nét thanh xuân cùng khí chất xuất sắc như vậy được.

Hà Tứ Hải mồm miệng dẻo quẹo, khiến cho bà dì hài lòng cười híp cả hai mắt.

Cô giáo Lưu ở bên cạnh đang bày hàng đột nhiên ngẩng đầu lên liếc nhìn Hà Tứ Hải, trong lòng âm thầm cảnh giác.

- Nhà ta cũng bình thường thôi, trước đó làm ăn, tích góp được một ít của cải.

- Trong nhà dì có mấy đứa trẻ?

Hà Tứ Hải tiếp tục hỏi.

- Hai đứa con trai. - Nói đến con của mình, bà dì nở nụ cười đáp.

- Bao nhiêu tuổi rồi? Chắc là học tiểu học nhỉ? - Hà Tứ Hải bày vẻ mặt kinh ngạc.

- Làm sao có thể, một đứa lớp 11, một đứa lớp 9. - Bà dì nói.

- Cái gì? Lớn như vậy rồi sao? Nhìn dì còn trẻ như thế không thể nào nhìn ra nha.

- Tiểu tử thật biết nói chuyện, dì nào có trẻ tuổi như vậy.

Bà dì ngoài miệng phủ nhận nhưng trên mặt lại là nụ cười rạng rỡ.

- Việc học hành như thế nào? Bài tập có nhiều không?

- Aiz… mỗi tối đều phải học tới 11-12 giờ.

Nói đến việc học của con cái, bà dì nhíu mày ưu sầu nói.

- Học tập cũng cần phải nắm vững phương pháp, kỳ thực rất dễ dàng, chú ý nghe giáo viên giảng bài, như vậy chất lượng mới dễ nâng cao...

Hà Tứ Hải nói nói một hồi, cô giáo Lưu đang dựng thằng lỗ tai nghe trộm bên cạnh còn hơi kinh ngạc, không nghĩ những lời hắn nói lại có chút đạo lý.

Hà Tứ Hải tám chuyện từ toán học đến tiếng Anh, từ tiếng Anh chuyển sang đạo đức nhân phẩm, từ đạo đức nhân phẩm lại chuyển sang thư pháp, từ thư pháp qua âm nhạc, chém gió phần phật, đồng thời còn thỉnh thoảng cầm mấy quyển sách trên quầy hàng của mình làm ví dụ.

Sau đó Hà Tứ Hải bán được một quyển hướng dẫn luyện viết chữ đẹp.

Một bản nhạc lý cơ sở.

Một quyển từ điển tiếng Anh.

Quyển luyện viết chữ là kiếm được từ vựa phế liệu hôm qua, quyển nhạc lý và từ điển tiếng Anh là lần trước Hà Tứ Hải bỏ ra năm đồng mua từ trên xe xích lô của Đặng Đại Trung.

Vốn là chuẩn bị bán cho học sinh trường cấp ba nhưng đã bị cô giáo Lưu phá ngang.

Hiện tại ba quyển sách, bán được cho bà dì tổng giá 120 đồng.

Ừm, tiền bảo đao kiếm về được rồi.

- Tiểu Hà, cậu nói rất có đạo lý, ta về nhà nhất định sẽ nhắc nhở hai đứa con trai phải chăm chỉ, cẩn thận hơn. Học tập cần có phương pháp, kết hợp học ngoại ngữ, luyện viết chữ, học một ít về âm nhạc, tuy hơi bận rộn nhưng có thể nuôi dưỡng khí chất, đúng là biện pháp tốt. - Bà dì cảm kích.

- Cháu nói cũng chỉ có dì Tề nghe lọt, người bình thường cháu không bao giờ nói những lời này với họ, bởi vì bọn họ đều cho mình là đúng, điều này không thể được, là người không có ai hoàn mỹ, con người phải không bao giờ ngừng học tập mới tiến bộ được. Mấy cuốn sách này tuy hơi cũ một chút, nhưng đều là sách tốt, rất đáng giá, dì cầm về cho hai em trai xem kỹ một chút.

- Đúng đấy, sách hướng dẫn luyện chữ này viết thật đẹp đây. - Bà dì lật lật quyển sách tập viết than thở.

Cũng không biết bà có luyện viết được như vậy không.

Cô giáo Lưu vừa bày xong quầy hàng, lặng lẽ lườm qua một cái.

Không nghĩ vừa vặn bị Hà Tứ Hải nhìn thấy

- Cô giáo Lưu, cô hình như là giáo viên trường cấp ba, là dạy môn gì vậy?

Hà Tứ Hải cười híp mắt hỏi.

- Tiếng Anh.

Cô dùng thần sắc lạnh nhạt trả lời.

- Thì ra là dạy tiếng Anh, vậy từ điển vừa nãy ta bán, lượng từ ngữ có phải là rất phong phú hay không?

Hà Tứ Hải kích động hỏi.

Lưu lão sư nhìn lướt qua, suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu.

Đây không phải phí lời sao? Từ điển tiếng Anh, lượng từ ngữ làm sao có thể không phong phú? Không phong phú thì còn gọi là từ điển à?

Bà dì ở bên cạnh nghe vậy trong lòng càng vui mừng.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.