Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Việc Vặt

Phiên bản Dịch · 1053 chữ

Hà Tứ Hải về đến nhà đã hơn tám giờ tối, sau khi bỏ đống phế phẩm mới mua lại liền vội vàng lái xe thẳng tới chợ đêm.

Về phần cơm tối, hắn cùng Đào Tử ở trên đường tùy tiện ăn một chút.

Hiện tại Hà Tứ Hải đi chợ đêm tự nhiên không phải muốn đi dạo mua sắm, cũng không phải vì bày quầy bán hàng.

Hắn muốn đi hỏi thăm một chút về vấn đề phí mở quầy hàng. Cũng không biết là thu hay không, thu như thế nào, Hà Tứ Hải không quá xác định.

Cô giáo Lưu chính là một nhân tuyển để hỏi thăm rất tốt.

Chờ khi Hà Tứ Hải chạy xe tới chợ đêm, biển người đã vào thời điểm đông đúc nhất. Tầm mười giờ dòng người sẽ giảm bớt, ngày nghỉ lễ thì trễ hơn một chút.

Hà Tứ Hải tìm thấy quầy hàng của cô giáo Lưu cách vị trí hôm qua không xa, trong lòng hắn đã đại khái có chút tính toán, tối thiểu nói rõ quầy hàng không hề cố định.

- Cô giáo Lưu.

Hà Tứ Hải lôi kéo Đào Tử, một mặt vội vàng đi đến trước gian hàng.

- Là ngươi à? Làm gì vậy?

Ngay khi cô giáo Lưu ngẩng đầu nhìn thấy là Hà Tứ Hải tới, khuôn mặt lập tức cảnh giác. Cô có ấn tượng không hề tốt đối với hắn.

- Cô giáo Lưu, ta muốn hỏi một chút, ở đây bày quầy bán hàng thì như thế nào? Sẽ thu phí sao? Bao nhiêu tiền? – Hà Tứ Hải vẻ mặt tươi cười hỏi thăm.

Cô giáo Lưu đưa ánh mắt về phía thân hình Đào Tử đang đứng trước gian hàng của mình, trầm tư một chút rồi hỏi:

- Ngươi muốn ở chỗ này bày quầy bán hàng? Ngươi bán sách đen à?

- Không phải, ta bán đồ cũ, mặt khác cái kia cũng không phải sách đen, đấy là tạp chí thời thượng.

Có việc cầu người, Hà Tứ Hải chịu đựng không hề bật lại.

- Quầy hàng tùy tiện bày, nhưng tầm bảy tám giờ sẽ có người tới thu phí, mười đồng hai mươi đồng không đồng nhất, chủ yếu là xem quầy hàng của ngươi lớn hay nhỏ, bán là đồ gì. – Cô giáo lưu giải thích cặn kẽ.

- Vậy quầy hàng của cô giáo Lưu một đêm cần nộp bao nhiêu tiền?

- Mười đồng.

Hà Tứ Hải nghe vậy trong lòng đại khái đã có tính toán.

- Cảm ơn cô giáo Lưu.

Mặc dù trong lòng không thích cô giáo Lưu, nhưng dù sao người ta cũng giúp đỡ chút ít, Hà Tứ Hải vẫn biểu thị cảm tạ.

- Cảm ơn cô giáo Lưu.

Không nghĩ tới Đào Tử cũng học hắn nói theo một câu, nghe Đào Tử gọi mình như vậy, cô giáo Lưu lộ ra đặc biệt vui vẻ.

Từ trên quầy hàng cầm lấy một chuỗi vòng tay hạt châu đưa cho Đào Tử nói:

- Thật hiểu lễ phép, cái này tặng cho con.

Đào Tử không nhận mà ngẩng đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải.

- Cảm ơn cô giáo Lưu, hết bao nhiêu tiền ta gửi.

Hà Tứ Hải không muốn vô duyên vô cớ cầm đồ vật của người khác.

Cô giáo Lưu trợn mắt nhìn Hà Tứ Hải một chút, sau đó cầm chuỗi hạt trực tiếp đeo lên cổ tay cho Đào Tử.

- Không cần tiền, đây là ta nhìn đứa bé đáng yêu.

Vòng chuỗi hạt đủ mọi màu sắc, Đào Tử rất thích.

Hà Tứ Hải cũng không cưỡng cầu, mà hắn còn chợt phát hiện, cô giáo Lưu trông rất đẹp mắt.

Hắn vô ý thức liếc nhìn về phía sau lưng cô giáo Lưu, không thấy tiểu nữ hài tối hôm qua, cũng không biết chạy đi đâu rồi.

Bất quá nó không tìm đến mình, Hà Tứ Hải tự nhiên cũng sẽ không quản nhiều, lôi kéo Đào Tử trực tiếp rời đi.

Cả ngày hôm nay Đào Tử đã phải chịu nóng trong lán, còn chạy tới chạy lui mấy nơi, cô bé cũng mệt mỏi, Hà Tứ Hải mang nó về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.

Lúc trở lại phòng trọ, Hà Tứ Hải khẳng định không thể để xe điện bên ngoài, mặc dù Trương Hải Đào có tặng thêm hắn một dây khóa, nhưng hắn vẫn không yên lòng.

Trực tiếp đẩy vào trong phòng, liền cảm giác phòng càng thêm nhỏ.

Hà Tứ Hải cũng là bất đắc dĩ.

Rửa mặt mũi chân tay cho Đào Tử một phen, để nó lên giường đi ngủ trước, bản thân mình thì sửa sang lại đống đồ lấy về từ vựa ve chai.

Truyện tranh của Đào Tử thì loại bỏ ra.

Sau đó loại ra mấy quyển sách chính hắn muốn đọc.

Một bản [Nghệ thuật giám thưởng thư pháp Trung Quốc]

Một bộ không trọn vẹn [Văn hóa dân phong Trung Quốc]

Một bản [Đồ cổ chỉ nam]

Hà Tứ Hải dĩ nhiên đọc không phải vì để thưởng thức thư pháp, giám định đồ cổ. Mà là muốn học một ít từ ngữ chuyên dụng trong ngành, như vậy mới lắc lư người khác được.

Lúc đầu Đào Tử buồn ngủ, ngủ gà ngủ gật, sau đó nhìn truyện tranh xanh xanh đỏ đỏ, ngược lại không buồn ngủ nữa. Nó ngồi ở trên giường cùng Hà Tứ Hải lật xem sách, bất quá Đào Tử không biết chữ, chỉ có thể nhìn tranh, rất nhanh liền có thể xem hết một quyển.

Hà Tứ Hải thấy, cầm truyện tranh lên hỏi:

- Ba đọc cho con nghe có được hay không?

- Được. – Đào Tử tự nhiên là thoải mái đáp ứng, sau đó chui vào trong ngực Hà Tứ Hải, cuộn tròn thân thể.

Nó chẳng những muốn nghe, còn muốn nhìn.

Hà Tứ Hải ôm nó, lật truyện tranh ra.

[Ngươi nguyện ý làm bằng hữu của ta sao?]

“Chuột Tiểu Lục rất khó chịu, không có ai cùng nó nói chuyện, cũng không có người nào cùng nó thân thân.

Chúng ta không nguyện ý làm bằng hữu của ngươi! – Nhóm chuột Tiểu Hôi nói với nó.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.