Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đình Công

Phiên bản Dịch · 1087 chữ

- Ngươi… ngươi lưu manh!

Cô bé nào phải đối thủ miệng lưỡi với Hà Tứ Hải, có chút sợ hãi lui ra phía sau một bước nhỏ. Nhưng sau đó không biết nghĩ cái gì, lại có dũng khí tiến tới.

- Lưu manh, ta muốn báo cảnh sát bắt ngươi! – Cô bé tức giận nói.

- Sao ta lại thành lưu manh rồi? Nhìn ngươi một chút liền lưu manh rồi? Hay là bán tạp chí thì lưu manh? Ai sợ ai, tới đi tới đi, ngươi báo cảnh sát, ta ở đây chờ!

Hà Tứ Hải đặt mông ngồi xuống, một lần nữa cầm sách báo trên tay trải rộng ra vỉa hè.

- Ngươi… ngươi…

Cô gái chán nản, không nói lên lời.

- Ngươi cái gì ngươi, cà lăm nói lắp à? Không mua đừng có đứng ở đây, ảnh hưởng sinh ý của ta. – Hà Tứ Hải tiếp tục nói phũ.

- Ngươi… ngươi… ngươi sẽ gặp báo ứng.

Cô bé mặt đỏ lên, tức giận thả một câu.

Hà Tứ Hải đột nhiên cảm thấy cô bé này rất có ý tứ, ngươi ngươi nửa ngày, cuối cùng nặn ra chỉ một câu ngoan thoại như vậy, nói rõ gia giáo của cô bé nhất định rất tốt.

Nhưng hắn cũng sẽ không vì như vậy mà có ý nghĩ thương tiếc:

- Đúng, ta đã gặp báo ứng, gặp ngươi là báo ứng của ta, đi mau, đừng ảnh hưởng chuyện làm ăn của ta!

- Nơi này không phải của ngươi, ta cứ đứng ở đây đấy.

Cô bé tức giận nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy có chút choáng váng, cô ta không đi, hắn đúng là không có cách nào, mà một cô gái xinh đẹp như vậy đứng ở chỗ này, những tiểu nam sinh da mặt mỏng kia chắc chắn sẽ không dám tới mua sách của mình.

- Đường Tiểu Uyển, em không chuẩn bị vào tự học, ở đây làm gì? – Bỗng nhiên bên cạnh vang lên một âm thanh hỏi.

- Cô Lưu…

Đường Tiểu Uyển nhìn thấy cô giáo Lưu, nước mắt lập tức đảo quanh hốc mắt, mặt mũi tràn đầy ủy khuất.

Hà Tứ Hải chỉ có thể chửi tục một câu trong lòng – Trời đ-ụ!

Cô gái này nhìn như bé thỏ trắng hiền lành, không nghĩ tới vẫn thật là xấu bụng.

- Làm sao vậy? Có phải có người bắt nạt em rồi?

Cô giáo Lưu giữ chặt Đường Tiểu Uyển hỏi thăm, ánh mắt lại nhìn chăm chú xuống chỗ Hà Tứ Hải.

Cô Lưu trong miệng Đường Tiểu Uyển mặc váy đen dài xếp nếp, áo sơ mi trắng có viền, tóc đen ngắn, vừa ưu nhã lại có khí chất.

- Cô Lưu…

Đường Tiểu Uyển lần nữa ủy khuất gọi một tiếng, sau đó nhìn Hà Tứ Hải một chút, nước mắt thuận theo đôi má trắng nõn chảy xuống.

- Ngươi làm gì? Dám tại cổng trường bắt nạt học sinh?

Cô giáo Lưu thấy vậy lập tức nhíu đôi mi thanh tú, hướng Hà Tứ Hải khiển trách.

Thế nhưng Hà Tứ Hải lại thấy Đường Tiểu Uyển đằng sau cô giáo Lưu hướng hắn nở nụ cười đắc ý.

- Thật sự là ngày chó má! – Hà Tứ Hải bực mình văng tục một tiếng.

- Cái người này, làm sao miệng đầy lời thô tục?

Cô Lưu mang theo chính khí, lớn tiếng chất vấn.

- Ngày của ta chó má, liên quan gì đến ngươi?

Hà Tứ Hải cực kỳ bực bội, hôm nay xem ra không buôn bán được rồi, năm đồng tiền vốn hoàn toàn treo lại trên tay.

- Ngươi không có tố chất, tiểu Uyển, nói chuyện xảy ra cho cô, cô gọi cảnh sát ngay và luôn.

Cô Lưu quay đầu hướng Đường Tiểu Uyển hỏi, mà Đường Tiểu Uyển ngay lập tức biến lại bộ dáng ủy khuất.

- Hắn ở đây bán sách đen, tạp chí Triệu Tâm Thủy mang lên lớp hôm nay chính là mua ở đây.

Đường Tiểu Uyển đem tạp chí trong tay đưa cho cô giáo, sau đó ủy khuất nói tiếp:

- Em không cho hắn ở đây bán, hắn liền mắng em.

Quả nhiên, nữ nhân xinh đẹp đều không có ai là đèn cạn dầu.

Hà Tứ Hải thầm mắng một tiếng, bắt đầu thu thập đồ vật trước mặt. Hắn biết hôm nay buôn bán khẳng định làm không nổi, bởi vì rất nhiều người đã vây quanh, đặc biệt là vài nam sinh, đều có suy nghĩ muốn tại trước mặt bạn học nữ và nữ giáo viên xinh đẹp biểu hiện một phen.

Ánh mắt nhìn Hà Tứ Hải đều có hung quang kích động, nếu hắn không đi, có khả năng cả bọn cùng nhau tiến lên đem hắn đánh một trận, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt.

Cô giáo Lưu thấy hắn muốn đi, cũng không ngăn cản, lặng lẽ nhìn hắn thu đồ. Đem tạp chí trong tay ném lại cho Hà Tứ Hải:

- Lần sau không cho phép quay lại cổng trường học bán cái này, ta sẽ báo cho bảo vệ, gặp một lần đuổi một lần.

Hà Tứ Hải cũng không khách khí, đem quyển tạp chí mà cô ném lại thu về, lần sau sẽ nâng giá 10 đồng bán cho học sinh của cô.

Sau đó hắn quan sát tỉ mỉ hai nữ nhân một chút, mỉm cười mang theo sách báo của mình rời đi.

Từ xa xa, Hà Tứ Hải còn nghe thấy cô Lưu hướng Đường Tiểu Uyển căn dặn:

- Sau này tan học đừng đi một mình, cố gắng cùng bạn học trở về cùng nhau….

Tiếp theo là một đống lớn nam sinh biểu thị có thể hộ tống Đường Tiểu Uyển.

Hà Tứ Hải trong lòng cười lạnh, một đám liếm chó.

...

Sách mặc dù không nhiều, nhưng xách về phòng trọ vẫn làm cho Hà Tứ Hải mệt thở hồng hộc.

Ném đi là chuyện không thể nào, năm đồng tiền đấy.

Đúng lúc này, điện thoại di động kêu, là Lý Đại Lộ gọi tới.

- Sư phụ, không phải cháu đã nói với chú rồi sao, cháu không đi uống rượu đâu.

- Không phải, Tứ Hải, công trường chết người rồi, mấy ngày này ngươi đừng tới công trường nữa, chờ điện thoại thông báo của ta.

Lý Đại Lộ nói xong cúp máy, Hà Tứ Hải cũng không kịp hỏi thêm câu nào.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 104

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.