Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm Khỏe Cũng Không Thêm Tiền

Phiên bản Dịch · 1071 chữ

Diêu Thúy Hương ôm Đào Tử đi vào, quả nhiên lôi ra một trái dưa hấu, liền muốn bổ cho Đào Tử ăn.

Hà Tứ Hải đem đồ trong tay cộng thêm gói quà vặt lớn thả xuống, ngẫm nghĩ rồi trực tiếp mở ra.

- Đào Tử, nếu con muốn ăn cái gì thì cầm ở đây, nhưng ăn xong nhớ phải uống thêm nước.

Hà Tứ Hải có chút không yên lòng dặn dò.

- Ừm.

Đào Tử ngồi trên ghế khéo léo gật nhẹ đầu.

- Có ta ở đây, yên tâm đi, sẽ không để nó bị đói bị khát.

- Cảm ơn dì Diêu.

- Cảm ơn cái gì, đều là hương thân hương lý.

Diêu Thúy Hương nói.

- Đào Tử, ba ba làm việc ngay ở bên ngoài, nếu con nhớ ba thì đứng ở cửa liền có thể thấy, nhưng đừng có chạy qua, lớn tiếng gọi ba là được.

Hà Tứ Hải dặn dò lần nữa.

- Được.

Đào Tử đem con thỏ nhỏ cùng con gà béo nhỏ đồ chơi, đặt lên mặt bàn trước mặt chơi đùa.

Hà Tứ Hải còn muốn dặn dò thêm nhiều lắm, há to miệng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

- Dì diêu, làm phiền dì.

- Còn nói, đừng khách khí.

Hà Tứ Hải cắn răng quay người đi ra ngoài.

Đến cửa lán, quay đầu liếc mắt nhìn Đào Tử còn đang chơi đùa, sải bước đi ra ngoài.

Lúc này Đào Tử lại ngẩng đầu lên nhìn không chớp mắt vào bóng lưng của ba ba.

- Thế nào, không nỡ xa ca ca à? Ca ca không đi xa, ngay ở phía trước làm việc thôi. Đến ăn dưa hấu nào.

Diêu Thúy Hương vừa mang dưa hấu tới liền trùng hợp thấy một màn này.

- Cảm ơn nãi nãi. – Đào Tử cười nói.

- Ngoan, miệng thật ngọt.

Diêu Thúy Hương nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của nó. Bất quá, vừa rồi giống như Hà Tứ Hải tự xưng là ba ba?

Chẳng lẽ nghe nhầm rồi?

- Oa! Tứ Hải, ngươi hôm nay bị làm sao rồi? Làm việc khỏe như vậy?

Biểu hiện hôm nay của Hà Tứ Hải khiến Lý Đại Lộ hết sức kinh ngạc.

Vô luận bê gạch hay xách vữa, chẳng những tốc độ nhanh, số lượng còn nhiều, toàn thân giống như khí lực dùng mãi không hết.

- Hắc hắc – Hà Tứ Hải cười ngây ngô không nói gì.

Bởi vì hắn không biết giải thích thế nào cho tốt.

Chẳng nhẽ hắn nói, bởi vì chính mình quá khỏe, làm việc quá dễ dàng rồi?

- Tiểu tử ngốc, không cần như vậy đâu. Đừng làm chính mình mệt mỏi quá, Đào Tử còn cần ngươi tới chăm sóc.

Lý Đại Lộ tràn đầy cảm động, thật sự là một đứa bé thành thật.

Ta làm sao lại không có đứa con gái chứ.

Ông tưởng rằng Hà Tứ Hải là cảm tạ ông việc hỗ trợ cho phép mang Đào Tử đến công trường, cho nên ra sức làm việc để biểu đạt.

- Không có chuyện gì đâu, sư phụ, con có nắm chắc. – Hà Tứ Hải vừa nói vừa tiếp tục làm việc, nhưng lại bị Lý Đại Lộ kéo lại.

- Ngươi tên tiểu tử ngốc này, ngươi cứ làm như vậy không thiệt thòi sao? Tiền công một ngày chỉ có như vậy, ngươi vội vã làm xong ai trả ngươi thêm tiền? Lại không phải thúc giục thêm tiến độ rồi?

Hà Tứ Hải vừa nghe không có tiền, liền lập tức hãm lại năng suất làm việc.

Quay đầu nhìn về phía lán tạm, mơ hồ giống như nhìn thấy Đào Tử đứng ở cửa lán hướng bên này tìm kiếm.

Hà Tứ Hải lập tức phất phất cánh tay ra hiệu một chút, cũng không biết Đào Tử có nhìn thấy hay không.

Chờ thu hồi ánh mắt, lướt qua khu vực ngày đó phát hiện cổ mộ, hiện trường chỉ còn lại một cái hố thật to.

Toàn bộ mộ đều bị dời đi.

Hà Tứ Hải máy móc lặp lại công việc của mình, thỉnh thoảng hướng về phía lán nhìn một chút, đồng thời trong đầu còn nghĩ phương án làm sao kiếm thêm tiền.

Cũng may hiện tại khí lực của hắn lớn, dù cho phân tâm thì làm việc cũng không hề chậm.

Đúng lúc này, không biết ai hô một tiếng nghỉ ngơi, Hà Tứ Hải lập tức cầm thùng vữa trên tay vứt xuống đất, hướng phía lán chạy nhanh tới.

- Tiểu tử thối này. – Lý Đại Lộ bất đắc dĩ, đem thùng vữa dọn dẹp.

Thời tiết quá nóng, vữa trong thùng nhanh khô, để một lúc không dọn sẽ không dễ làm.

Hà Tứ Hải người còn chưa tới lán, Đào Tử đã từ bên trong vọt ra.

- Ba ba!

A, Diêu Thúy Hương đang chuẩn bị nói chuyện, lúc này nghe được rõ ràng, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Đào Tử chạy tới, liền muốn ôm Hà Tứ Hải, nhưng lại bị Hà Tứ Hải vội vàng né tránh đôi tay nhỏ.

Trên người hắn bây giờ cực bẩn, tro bụi, mồ hồi, xi măng hỗn tạp. Đặc biệt là hai tay của hắn, tối tăm mờ mịt không nhìn thấy một chút màu da nào.

- Trên người ba bẩn lắm, để ba đi rửa trước đã.

Hà Tứ Hải chạy đến vòi nước trước mặt cọ rửa một phen, Đào Tử gấp gáp đi phía sau hắn.

Hà Tứ Hải thấy toàn thân nó đều là mồ hôi, tóc bết vào đầu, quần áo trên người ướt đẫm.

Lán tạm mặc dù có thể che nắng, nhưng mặt trời cực gắt, chiếu vào nóng hôi hổi, thêm Diêu Thúy Hương ở trong đó nấu cơm, nhiệt độ liền cao hơn.

- Nóng không? Có uống nhiều nước không đấy?

Đào Tử nghe vậy lập tức ôm lấy bình nước vịt vàng nhỏ của nó.

- Con uống ba cái nha. – Đào Tử nói.

Mặt mũi tràn đầy hưng phấn, bộ dáng đắc ý thể hiện ta rất lợi hại đi.

- Không phải uống ba cái, là uống ba bình.

Hà Tứ Hải kéo nó qua, hứng một chút nước máy giúp nó lau lau khuôn mặt nhỏ.

Nước máy thanh lương khiến cho Đào Tử híp mắt lại.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.