Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ly Biệt

Phiên bản Dịch · 1004 chữ

- A…~ Anh Hà Long, đây chính là ná cao su mà anh Hà Cầu đưa em đi giấu đấy.

Trong một cái hốc trên cây đại thụ trước nhà, Đào Tử móc ra một gói lá sen bọc lấy ná cao su đưa cho Hà Long.

Nguyên lai ngày đó Hà Cầu đánh vỡ lọ thủy tinh, chính là đang khoe khoang tài thiện xạ với Đào Tử, nhất thời thất thủ, sau đó lôi kéo Đào Tử chạy trốn.

- Cảm ơn ngươi, Đào Tử.

Hà Long nhận lấy tràn đầy trân quý, sau đó đưa thẻ bài khế ước tinh linh trên tay cho cô bé.

- Cái này tặng cho ngươi.

Đào Tử ngẩng đầu nhìn Hà Tứ Hải một chút, Hà Tứ Hải nhẹ nhàng gật đầu, cô bé mới vui vẻ nhận lấy.

Những thẻ bài xanh xanh đỏ đỏ như vậy, đối với cô bé mà nói có lực hấp dẫn hơn ná cao su rất nhiều.

- Cảm ơn anh Hà Long.

- Không cần cảm ơn.

Hà Long nắm chặt ná cao su, quay người hướng về phía dưới sườn dốc nhỏ bước đi.

Hà Tứ Hải há miệng muốn gọi nó ở lại thêm chút nữa, chợt phát hiện ở lại mình cũng không biết nên nói cái gì.

- Ô ô…

Hà Long ôm ná cao su trong ngực, một đường nức nở. Nó dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.

Mã Xuân Hoa xách theo đồ từ quán tạp hóa trở về, từ phía đối diện liền thấy Hà Long, sắc mặt hơi có chút không vui.

Hà Cầu mất đi đối với cô cùng gia đình là một cú đả kích quá lớn.

Thế nhưng nhìn thấy đứa bé không ngừng nghẹn ngào, nước mắt làm ướt mảng lớn ngực áo, trong lòng có chút đồng cảm, lại thấy trong ngực nó ôm ná cao su, làm sao không biết là chuyện gì.

- Aiz…~

Cô thở dài thật sâu. Thời điểm Hà Cầu còn sống, Hà Long thường xuyên qua nhà cô chơi, có đôi khi còn ở lại nhà cô ăn cơm, đi ngủ.

Hai nhà vẫn luôn có quan hệ rất tốt.

Thế nhưng là…

- Hà Long, ngươi làm sao rồi? – Mã Xuân Hoa tiến lên hỏi thăm.

- Cô Mã…

Hà Long nhìn thấy cô, nguyên bản vẫn nhỏ giọng nghẹn ngào, vọt tới trước ngực cô khóc lớn không thành tiếng.

- Tốt rồi, được rồi… đừng khóc, cô không trách ngươi.

Mã Xuân Hoa vỗ nhè nhẹ lên lưng của nó an ủi.

Thế nhưng Hà Long khóc không làm sao ngăn nổi, nước mắt rất nhanh làm ướt cả áo của cô.

Về sau, nghe nói Mã Xuân Hoa lại sinh con trai.

Đứa con này rất ngoan rất nghe lời, trời sinh sợ nước, về phần bơi lội vậy thì càng không.

Nó cùng với anh trai giống nhau, đều trở thành bạn tốt của Hà Long.

Tính danh: Hà Cầu

Ngày sinh: Năm Nhâm Thìn – tháng Giáp Thìn – ngày Kỷ Hợi – giờ Tỵ năm khắc

Nguyện vọng: Đã hoàn thành

Thù lao: Kỹ năng bơi lội

- Những bộ quần áo này mặc không vừa rồi, chờ ca ca lên thành phố sẽ mua cho em bộ khác, đến lúc đó gửi về nhà Tứ gia gia.

Hà Tứ Hải một bên vừa giúp Đào Tử thu dọn đồ đạc vừa nói.

Đào Tử đứng bên cạnh cúi đầu, ngoan ngoãn nghe.

Hà Tứ Hải biết nó không muốn mình rời đi, thế nhưng mà hắn làm sao được bây giờ?

Không đi làm công lấy đâu ra tiền? Trước đó làm công mấy tháng kiếm được chút tiền, tang sự bà nội đã dùng hết chưa nói, còn thiếu một chút.

Cho nên Hà Tứ Hải dựa theo ý tứ trước khi đi của bà nội, trước đưa Đào Tử sang nhà Tứ gia gia gửi nuôi.

Có Tứ gia gia chiếu cố, hắn cũng yên tâm hơn một chút.

Hai ngày trước Hà Tứ Hải đã nói qua việc này với ông, Tứ gia gia cũng đã đáp ứng.

Buổi sáng hôm nay, Hà Tứ Hải chuẩn bị trở về thành phố đi làm trở lại, thuận tiện đưa Đào Tử gửi sang nhà Tứ gia gia.

Hà Tứ Hải sờ sờ đầu của nó, dặn dò:

- Ở tại nhà của Tứ gia gia, phải ngoan ngoãn nghe lời.

- Ừm. – Đào Tử nhỏ giọng trả lời.

- Được rồi, đừng khó chịu. Tứ gia gia có điện thoại, anh sẽ gọi điện về mỗi tuần, nếu em nhớ anh cũng có thể nói với Tứ gia gia, nhờ ông gọi điện cho anh…

Hà Tứ Hải ngồi xổm xuống, nâng đầu Đào Tử lên thấy nó đang méo miệng, hốc mắt đỏ bừng cố gắng không để nước mắt chảy ra.

Aiz..~

Hắn thở dài thật sâu trong lòng.

Sau đó đứng lên, cầm hành lý của Đào Tử dắt nó ra ngoài cửa.

Khóa cổng khóa cửa lại, chờ sau khi đi xuống hết con dốc, Hà Tứ Hải rốt cuộc nhịn không được quay đầu lại nhìn một chút.

Nơi này cơ hồ gánh lấy tất cả ký ức tuổi thơ của hắn, có sung sướng, hạnh phúc, bi thương.

Nhưng mà hiện tại, cái nhà này đã lạnh lẽo thanh thanh.

Căn nhà này rồi sẽ bại sao? Chính hắn cũng không biết.

Trên đường đi, Đào Tử cúi đầu yên tĩnh không nói. Nhưng Hà Tứ Hải có thể cảm giác được khí lực của nó khi nắm thật chặt tay hắn.

Đi tới đầu thôn, Tứ gia gia đang chờ hai anh em. Còn có một người khác cùng thôn là Hà Gia Bảo, bên cạnh hắn là chiếc xe gắn máy.

Buổi sáng hôm nay Hà Tứ Hải muốn đi lên trấn Bạch Dương rồi bắt xe về thành phố Hợp Châu, cho nên hắn chuẩn bị đi nhờ xe máy cùng Hà Gia Bảo.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.