Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

1160 chữ

Một năm sau sự kiện ở Miếu Quan Âm.

Trong Tàng Thư Các, Ngụy Vô Tiện ngồi vung bút ngắm nhìn Lam Vong Cơ đối diện hắn đang đọc sách. Quá là buồn chán rồi, Vân Thâm này, nơi nơi đều là gia quy. Vả lại, "mỗi ngày" quá nhiều, eo hắn sắp không chống đỡ được nữa rồi cho nên Ngụy Vô Tiện quyết định về Liên Hoa Ổ thăm Giang Trừng.

- Lam Trạm, Lam Trạm, ta về Liên Hoa Ổ chơi vài ngày.

- Ta đi cùng. - Lam Vong Cơ gấp quyển sách đang đọc lại, ngẩng đầu nhìn người đối diện

Ngụy Vô Tiện xua tay nói:

- Không cần, ta đi một mình là được rồi, ngươi không cần đi theo đâu. Ta đi bốn ngày rồi sẽ trở lại, không phải lo lắng.

- Nhưng là ...

- Không nhưng nhị gì hết, quyết định vậy nha, chiều nay ta đi.

Ngụy Vô Tiện vội vàng ngắt lời Lam Vong Cơ, nháy mắt với y một cái, đứng dậy đi về phía y thả một nụ hôn nhẹ lên môi y.

- Ta trở về Tĩnh Thất chuẩn bị đồ, ngươi đọc sách tiếp đi a.

"Nhưng cái gì mà nhưng chứ, nhưng là không được "mỗi ngày" chứ gì, ta thừa biết. Lam Trạm ngốc, vì cái này ta mới đi lánh nạn chứ. Ngươi đúng là quá khỏe mà".

Ngụy Vô Tiện vừa thu dọn một ít đồ dùng cần thiết vừa nghĩ, bỗng cảm thấy có ai đó đứng sau lưng mình bèn quay người lại nhìn.

- Lam Nhị ca ca à, người tính hù chết ta sao, không tiếng động đi vào phòng lại còn đứng đằng sau ta nữa. - Mặc dù đã quen nhìn khuôn mặt lạnh lùng của vị đạo lữ nhà mình nhưng mà đột nhiên y đứng đằng sau hắn, hắn lại là ngước lên nhìn tránh không khỏi giật mình

Lam Vong Cơ không nói gì, vươn tay đẩy ngã Ngụy Vô Tiện xuống giường, còn y thì đè lên người hắn điên cuồng hôn môi. Ngụy Vô Tiện ngơ ngác, vì sao tự nhiên y lại như hổ đói như vậy, không phải đêm qua vừa mây mưa một trận sao. Thôi kệ đi, thuận theo y vậy.

Đáp trả lại Lam Vong Cơ, miệng lưỡi dây dưa một hồi, cho đến khi Ngụy Vô Tiện có cảm thấy không thở được nữa Lam Vong Cơ mới dừng lại. Nhìn người dưới thân từng ngụm từng ngụm thở dốc, Lam Vong Cơ vuốt nhẹ mái tóc hắn, khẽ nói:

- Vì sao không cho ta đi cùng?

- Hàm Quang Quân a, ngươi bận nhiều việc, vả lại, ngươi và Giang Trừng không ưa nhau, đến đấy ngươi sẽ khó chịu với hắn, không phải sao. Ta là nghĩ cho ngươi thôi.

- Ừm.

- Bốn ngày thôi, sẽ trôi đi nhanh lắm, có phải ngươi không nỡ xa ta đi, có đúng không Lam Nhị ca ca. - Ngụy Vô Tiện chọc ghẹo y

- Ừm.

- Hahaha, Lam Trạm a Lam Trạm, ta yêu ngươi chết mất.

Vành tai Lam Vong Cơ ửng đỏ, một giây một phút y đều không muốn rời xa hắn, xa cách 13 năm đã là quá đủ rồi, y không muốn hắn rời xa khỏi tầm mắt y dù chỉ là một chút nào nữa.

- Ngày thứ tư, ta đến đón ngươi trở lại.

- Được, bây giờ thì ngươi ngồi dậy, cho ta thu dọn một ít đồ còn lại.

Lam Vong Cơ lắc đầu, y cúi người xuống tiếp tục hôn môi Ngụy Vô Tiện, một tay giữ hai tay hắn ở phía trên đỉnh đầu, một tay bắt đầu cởi từng lớp áo trên người hắn ra.

Lại "mỗi ngày" nữa ư? Không phải chứ, vừa làm đêm qua, giờ cũng mới là gần trưa, y không mệt nhưng là hắn mệt a, eo của hắn vẫn còn đau đấy.

Ngụy Vô Tiện bắt đầu giãy giụa, không thuận theo như lúc nãy, sợ làm đau hắn nên Lam Vong Cơ ngừng lại, ánh mắt ngạc nhiên, khó hiểu cùng hoang mang lo sợ nhìn hắn.

- Lam Vong Cơ, ngươi là muốn làm gì, chẳng phải đêm qua vừa làm rồi không phải sao, cũng chỉ vừa trải qua hơn năm canh giờ, ngươi không sao nhưng ta mệt a, hai bên hông của ta cũng vẫn còn nhức. Ngươi cứ như vậy, ta sẽ sớm chết trên giường a.

Ngụy Vô Tiện bực mình, sáng hôm nay thức dậy toàn thân đau nhức, bữa sáng Lam Vong Cơ mang đến hắn cũng chẳng ăn được là bao, ăn miếng nào là có cảm giác buồn nôn đến đấy. Đã vậy y lại còn chọc hắn bực mình.

- Ngụy Anh, ngươi... sẽ không nói như vậy đối với ta. - Lam Vong Cơ run run nói

Y không hiểu, Ngụy Vô Tiện hắn là người y thương yêu nhất, là trân bảo của y, vậy mà hắn lại nói như vậy.

- Xin lỗi, ta không nên nói như vậy, hôm nay có chút không thoải mái trong người, ngươi đừng bận tâm. - Nói rồi, hắn tránh khỏi người Lam Vong Cơ thu thập nốt số đồ còn lại.

- Ngươi không thoải mái chỗ nào?

- Không sao cả, đừng lo lắng. Thôi, ta đi đây, tạm biệt.

Ngụy Vô Tiện mỉm cười nhẹ nhàng, vẫy tay tạm biệt Lam Vong Cơ. Hắn không biết rằng sau lưng hắn, Lam Vong Cơ ánh mắt không rời, lưu luyến nhìn hắn, khuôn mặt lộ rõ vẻ mất mác, u buồn.

- Ngụy Anh, ngươi có phải... giấu ta chuyện gì?

Đêm hôm qua, Ngụy Anh của y có vẻ như không muốn y cho lắm. Sáng hôm nay cũng vậy, thức dậy cũng không trêu chọc y như mọi ngày mà chỉ lẳng lặng nằm bên cạnh nhìn y, bữa sáng thì ăn được vài thìa, đã vậy lại còn muốn về Liên Hoa Ổ gấp như vậy mà cũng không cho y đi cùng.

Không có Ngụy Vô Tiện ồn ào ở đây, không gian tĩnh lặng làm Lam Vong Cơ tự nhiên có chút không quen, y đi đến chỗ đám thỏ ngồi xuống bế một con lên vuốt ve.

- Sao buồn vậy, đệ cãi nhau với Ngụy công tử à. - Lam Hi Thần đi qua, thấy đệ đệ của mình ngồi đây ôm thỏ ngẩn người.

- Huynh trưởng, Ngụy Anh về Liên Hoa Ổ.

- Sao đệ không đi cùng?

- Ngụy Anh không cho.

- Cho nên hai đứa cãi nhau?

- Huynh trưởng, cũng không hẳn là thế, nhưng mà ... - Lam Vong Cơ cũng không biết nói như thế nào với Lam Hi Thần cho phải

Lam Hi Thần vỗ vai đệ đệ, thở dài, nói:

- Kết thành đạo lữ, chung sống cùng nhau ắt không tránh khỏi mâu thuẫn, không sao hết, đợi Ngụy công tử quay trở lại, hai đứa ngồi lại nói chuyện với nhau cho rõ là được.

Bạn đang đọc Sinh cho ngươi một tiểu Lam Trạm của bé mew
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chienca123123
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 189

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.