Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặt Đen Lên Một Tầm Cao Mới

Phiên bản Dịch · 1456 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

“Rút, rút lui! Tôi muốn rút lui!!” Phùng Xuân sợ hãi gào thét hoảng loạn, mặc kệ những dòng người chơi cùng NPC xung quanh.

La Triệt đứng bên cạnh mà mắt trừng mồm mở, hắn thế nào cũng nghĩ không ra, trong một đám người chơi cấp 1, tại sao tên ngốc này lại có tài năng mò ra được được một cấp 2? Cái thằng này hình như ăn ở đen quá mức cho phép rồi đó nha? Hack à?

“Thằng ngốc này … Nếu mà thành thành thật thật chọn cũng không thể nào rùm beng thế này …” Nhớ lại cái trò múa máy tay chân trước của Phùng Xuân, La Triệt lại tức nổi gân xanh đầy trán.

“Đại ca, không quit được! Làm sao giờ? Làm sao giờ? !” Nhìn lời nhắc “Đang chờ phản hồi của người chơi, không thể offline” trên màn hình ảo trước mắt, Phùng Xuân khóc không ra nước mắt, thực có mong mỏi băm cái tay này.

“Nhận mệnh thôi, trò chơi này không có lựa chọn rút lui . . .”

“Mất kết nối, mất điện, crash server, công ty game đóng cửa, cái nào cũng tốt, nhanh nhanh đem ta ra ngoài, cứ tiếp tục lề mề thế này ta chết mất! !”

Nhìn Phùng Xuân đang mè nheo bò lăn trên đất, thành thật mà nói, chính La Triệt cũng không biết mình nên làm cái gì bây giờ, cái thể loại tình huống này sao mà nghĩ tới? Dỗi hơi đi khiêu chiến vượt cấp?

Lược qua một loạt cái quy tắc trong trò chơi, La Triệt bắt lấy một tay Phùng Xuân đang lăn lộn dưới đất, nói thật nhanh: “Thời gian chờ đối phương phản hồi là có hạn, bây giờ ngươi ngậm miệng lại cho ta, nhớ kỹ toàn bộ những gì ta nói . . .”

Cùng lúc khi La Triệt dặn dò Phùng Xuân, ở một khu vực khác trong thành phố, một người chơi đang vô cùng ngờ vực nhìn cái cửa sổ ảo tự động nhảy ra trước mắt mình này: “Người chơi Tinh Hồng Sứ Đồ (Cấp 1) khiêu chiến bạn một trận giao dịch chiến, bạn có chấp nhận không?”

“Cấp 1?” Thấy đẳng cấp đối phương, người chơi kia quả thực hoài nghi lẽ nào mình nhìn lộn. Tự dưng lòi đâu ra một tên người chơi cấp 1 chủ động khiêu chiến một người chơi cấp 2 như hắn: “Cái thằng nào là thằng ngu nào? Hay là rất có tự tin với thực lực của mình?”

Trừ bỏ 2 khả nằng trên, hắn thật sự nghĩ không ra khả năng thứ ba là gì, hoặc nên nói, cái thằng ngốc kia trong lúc lựa chọn người để khiêu chiến trong danh sách khiêu chiến lỡ run tay bấm nhầm. Cái chuyện này hắn có từng suy nghĩ qua? Có thể sao? Thằng loz nào sẽ lỡ run tay trong cái chuyện quan hệ đến cái mạng nhỏ của mình ?”

Đối mặt với chuyện tốt đưa tới tận cửa này, hắn nghĩ không ra bất cứ lý do gì để từ chối cả, trực tiếp nhấn chọn chấp nhận khiêu chiến . . .”

Thấy Phùng Xuân trong nháy mắt đã bị hệ thống dịch chuyển đi, tâm tình La Triệt ngưng trọng dị thường: “Không biết lời ta mới nói, ngu ngốc lọt tai được bao nhiêu . . .”

La Triệt vừa nghĩ, nhanh chóng mở lên danh sách chiến đấu, kiếm lấy cái tên Tinh Hồng Sứ Đồ, rất nhanh đã thấy cuộc chiến kia, nhấn chọn, tiếp đó lựa chọn tiến vào quan chiến.

Trong tích tắc đó, La Triệt chỉ cảm thấy mình xuất hiện trên chiến trường dưới góc nhìn của một người ngoài cuộc, bóng dáng hai người đều đã hiện lên trong tầm nhìn hắn.

Đôi bên mới vừa vào chiến trường, thời gian 30 giây đếm ngược chỉ còn lại hơn 10 giây. Nhìn Phùng Xuân khẩn trương xem đồng hồ, La Triệt đang quan chiến nhị không được phải đưa tay che mặt lại: “Cái thằng ngốc này, đã nói phải tự nhiên một chút mà . . .”

Ngay khi hắn nói, lại thêm một người chơi khác tiến vào chế độ quan chiến. La Triệt không thể thấy đối phương, chỉ có thể biết con số khán giả hiển thị bên góc phải, cộng bản thân nữa thì có tổng cộng là 2 . . .

Một người nữa làm khán giả, theo tiềm thức La Triệt nghĩ đến ngay Tiểu Báo Ký Giả. Trong ấn tượng của hắn, ngoài một thương nhân tình báo ra, có người chơi nào lại đi hứng thú với chiến đấu bậc thấp đâu?

Trong lòng tự nói vài câu, ánh mắt La Triệt lần nữa rơi xuống chiến trường . . .

Trong chiến trường, đứng trên một bản đồ trông khá giống một trấn nhỏ miền viễn tây, Phùng Xuân cảm giác chân mình đang run rẩy: “Bình tĩnh, bình tĩnh cho ta nhờ! Đại ca đã nói, cố làm cho mình trông tự nhiên hết có thể, đừng để đối thủ nhìn thấu sâu cạn của mình. Tóm lại là, trước cứ làm theo đại ca nói, trước khi chính thức đánh nhau, phải xác nhận tổng tài sản đối phương, rồi từ quần áo cùng vũ khí mà phán đoán về chức nghiệp . . .”

Phùng Xuân vừa ngẫm, tầm nhìn chuyển lên trên đầu Lầu 36 Đầu Hướng Xuống: “Hả, tổng tài sản hơn 180 vạn . . .”

Nhìn tài sản còn nhiều hơn so với mình hơn 30 vạn, Phùng Xuân chỉ cảm thấy một vực sâu ngày một sâu trong lòng. Mà hắn cũng không biết là, khi nhìn đến tài sản của bản thân, đối phương cũng phải kinh ngạc.

“Lại tài sản có hơn 150 vạn , trong người chơi cấp 1 tuyệt đối thuộc hàng top đầu, quả nhiên, tên dám vượt cấp khiêu chiến, tuyệt đối là có chút thủ đoạn, xem ra mình cần cẩn thận hơn . . .”

Quan chiến dưới góc nhìn Thượng đế, cẩn thận quan sát sự biến hóa ánh mắt của Lầu 36 Đầu Hướng Xuống, khóe miệng La Triệt không tự chủ khẽ nhếch lên. Hắn ít nhiều cũng đoán được đối phương đang suy nghĩ cái gì, đáng tiếc hắn không biết là, gần 150 vạn tài sản của Phùng Xuân thì có 50 vạn thuộc hỗ trợ của La Triệt. Nếu để đối phương biết điều này, biểu hiện sẽ có bao nhiêu là đặc sắc đây.

Chuẩn bị 30 giây, có thể nói thoáng cái là qua, nương theo thông báo hệ thống “Trading Begins!” vang lên, Phùng Xuân đứng trên chiến trường mà tay thì run lên một cái.

Vừa rồi hắn hoàn toàn bị tài sản hơn 180 vạn của đối phương hớp hồn, căn bản chưa kịp để ý tới trang phục của đối phương, chiến đấu đã bắt đầu. Biến đổi này không khỏi làm Phùng Xuân luống cuống tay chân, vội vàng ép mình tập trung tinh thần, đường nhìn lần nữa rơi lên mình đối thủ.

Trang phục trên người đố thủ rất là dễ đoán, nguyên một bộ trường bào màu lục bảo, cầm một quyển sách ma pháp bị dây leo sắc xanh bao quanh, chiếc mặt nạ cũng được bện thành từ dây leo cùng cành cây. Toàn thân tràn ngập cảm giác hòa hợp với thiên nhiên cực kỳ không tương thích với cái ID trò chơi gì cả, trông hắn ai cũng đều liên tưởng đến chức nghiệp Pháp Sư.

Không gặp phải chức nghiệp Chiến Sĩ, Phùng Xuân thoáng thở phào trong lòng, cái đầu phản ứng thường chậm nửa nhịp lúc này lắc lắc: “Ta suy nghĩ suy nghĩ, phải nhớ lại lời đại ca nói, nếu gặp đối thủ là loại hình Pháp Sư nên đánh thế nào . . .”

Ngẫm lại, Phùng Xuân cảm thấy trên gương mặt dưới chiếc mặt nạ của mình, mồ hôi lạnh đang “Tí tách” chảy xuống: “Thảm rồi, thảm rồi . . . Đại ca lúc đó . . . Là nói cái gì thế?!”

Ngay khi Phùng Xuân còn đang đổ mồ hôi ròng ròng, đầu óc trống rỗng, kỹ năng của Lầu 36 Đầu Hướng Xuống đối diện đã hồi xong.

Nhìn Tinh Hồng Sứ Đồ đứng đó không động đậy, người chơi có ID Lầu 36 Đầu Hướng Xuống thầm thì: “Tuy rằng ta không biết trong lòng ngươi đang định làm cái gì, nhưng để cho ta sống đến khi kỹ năng hồi xong, chính là quyết định sai lầm nhất của ngươi. Triệu hoán Thụ Nhân chiến sĩ! Ra đi, Thụ Nhân chiến sĩ! !”

Bạn đang đọc Trò Chơi Chiến Tranh Siêu Thứ Nguyên (Dịch) của Phi Tường Lại Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.