Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạy!

Phiên bản Dịch · 1533 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

“Đại ca, đại ca! Tại sao chúng ta phải chạy? Con chó đó sắp bị ngài giết rồi, chúng ta hẳn nên thừa thắng xông lên, cướp đoạt thật nhiều tài sản mới được chứ?” Tự dưng lại bị La Triệt túm vắt giò chạy, đã sắp chạy ra khỏi khu vực rừng rậm rồi. Phùng Xuân vô cùng phiền muộn kêu lên, cậu chàng vẫn muốn tìm cơ hội để báo thù con sói đó.

“Ở đó mà thắng? Truy cái gì mà kích?” Đối với Phùng Xuân ý kiến, La Triệt không chút khách khí dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu mà liếc từ đầu đến chân cậu chàng một lần: “Ta nói này tiểu Hoa à, ngươi trước phải hiểu rõ hai việc. Một, thằng đó là Chiến Sĩ, hai chúng ta là Pháp Sư. Hai, kỹ năng của ta đã dùng hết, mà Huyết Ma Chi Thủ của ngươi chỉ có thể khống chế hắn 1 giây, rất nhanh thôi hắn sẽ thoát ra, đến lúc đó ngươi nghĩ sẽ biến thành cái dạng gì?”

“Ặc.” Chiếu theo lời La Triệt mà nghĩ, Phùng Xuân rùng mình. Bị Bá Lăng Chủ Kiêu Lang truy sát hơn 10 phút, Phùng Xuân vô cùng khắc sâu sức chiến đấu mạnh bạo của Lang nhân.

Trước còn vẻ mặt không tình nguyện chạy trốn, sau một khắc đã không cần La Triệt kéo, chạy còn nhanh hơn, còn vừa chạy vừa ngoái đầu ngó nghiêng: “Ta nói này đại ca, thằng đó sẽ không đuổi theo đâu ha.”

“Yên tâm, trước khi chạy, ta đã ném cho hắn một cái buff suy yếu, trong 30 giây tới, cũng đủ để chúng ta kéo dãn một khoảng không ngắn. Chỉ cần có thể chạy khỏi khu vực trung lập, trở về thành phố, nơi cấm chiến đấu, lúc đó chúng ta mới an toàn . . .” Khi nói, trên trán La Triệt đã lấm tấm mồ hôi, một trận trắc trở, hắn đến cả nửa giây nghỉ ngơi cũng không.

Trận chiến này, La Triệt đã kiếm được hơn 100 vạn từ Kịch Độc Chi Nha, lại qua 5 lớp buff cường hóa mà đấm đá Bá Lăng Chủ Kiêu Lang kiếm thêm gần 100 vạn nữa. Trừ đi số tài chính hắn liều cả mình dùng Huyễn Ảnh cắt bài, sau tao ngộ ngoài ý muốn chiến đấu trong khu vực trung lập này, hắn cũng kiếm được gần 190 vạn, tổng tài sản gần như tăng gấp đôi, thấy thế nào cũng là lãi lớn.

Mà nếu lúc đấy hắn thực bị tiền tài làm cho mờ mắt, lựa chọn ở lại giao chiến với Bá Lăng Chủ Kiêu Lang, cướp đoạt tài sản đối phương. Vậy dù hắn, hay là Phùng Xuân, đều sẽ chết rất thảm.

Đầu tiên, cũng giống như hai điều hắn đã nói trước đó, Bá Lăng Chủ Kiêu Lang là một người chơi Chiến Sĩ, hơn nữa lại cao hơn bọn họ 1 cấp, sau khi qua thời gian khống chế từ Huyết Ma Chi Thủ, đối mặt với vấn đề kỹ năng đã hết, thì dù có thân mang suy yếu, cũng chả khác gì sói nhập bầy dê cả.

Lúc đấy bọn họ lấy gì đánh? Lấy công kích từ hai người không kỹ năng, một lần công kích thường chắc mất mấy nghìn tài sản? Bá Lăng Chủ Kiêu Lang một vuốt quét sạch mấy vạn! Đó mà là đánh?

Đến phương án du đấu kéo dài chờ kỹ năng hồi lại, La Triệt không phải là không nghĩ ra. Nói thật, La Triệt hoàn toàn không chút lòng tin có thể chờ đến khi kỹ năng hồi lại nữa.

Đã liên tục phải chạy cùng chiến đấu cường độ cao, thên thể La Triệt đã quá mệt nhọc, hắn đã không còn xác định được thân thể mình có thể tiếp tục duy trì chiến đấu cường độ cao như vậy không. Mà Phùng Xuân so với hắn cũng chỉ tám lạng nửa cân, còn bị Bá Lăng Chủ Kiêu Lang truy sát nửa cánh rừng, thì dù thể chất có cao hơn so với người chơi Pháp Sư thông thường, cũng rồi sẽ đến cực hạn.

Sau đó rồi sau sao, kể cả khi có được làn sóng kỹ năng, Huyết Ma Chi Thủ của Phùng Xuân và Huyễn Ảnh cắt bài của La Triệt, ngày hôm nay hắn đã rơi xuống địa ngục bài cảm, có quỷ mới tin lần tiếp theo sẽ không rút ra một lá bài cam nào khác? Nếu có thể rút ra một hơi 5 lá, hoặc chí ít là 4 lá, vậy còn đánh được, chứ có mỗi 1 lá, trước mặt Bá Lăng Chủ Kiêu Lang mở Lang nhân biến thân chẳng chút ý nghĩa gì.

Dùng cách nói của La Triệt, sẽ là “Ta có thể coi khinh chỉ số IQ của đầu xuẩn lang kia, nhưng không thể coi rẻ đẳng cấp cùng sức chiến đấu của hắn!”

Kết hợp với những điểm trên, La Triệt kết luận, lập tức rút lui, có thể an toàn kiếm được 200 vạn, nhưng nếu vẫn cứ giữ lòng tham mà lưu lại, cuối cùng cái được không bù được cái mất, kiếm được 200 vạn, không cẩn thận có khi phun sạch hết!

Sâu trong rừng không ngừng vang lên tiếng sói tru bao hàm sự phẫn nộ, khiến Phùng Xuân đang chạy hụt hơi không khống chế được mà run rẩy, rất sợ một giây sau sẽ thấy ‘nó’ đuổi tới.

Không chút dao động trong đôi mắt, La Triệt rất chi là bình tĩnh mà tính toán thời gian cùng khoảng cách đôi bên khi buff suy yếu vẫn còn.

Thời gian tuy chỉ có 30 giây, nhưng nhờ La Triệt cùng Phùng Xuân chạy hết tốc lực, vị trí song phương chí ít giãn cách đã ngoài trăm thước.

Tuy vậy, La Triệt hiểu chút khoảng cách đó là không có nghĩa lý gì với một Bá Lang Chủ Kiêu Lang mang trong mình huyết thống Lang nhân, với khứu giác nhạy cảm của mình, hắn đủ sức bắt kịp rất nhanh!

“Huyễn Ảnh cắt bài!” Kỹ năng đã hồi xong, cũng đồng thời với đó là buff suy yếu trên Bá Lăng Chủ Kiêu Lang biến mất, La Triệt không dám chờ lâu, trước vẫn nên phát đông kỹ năng. Nhìn lá bài mới rút, vẻ mặt đờ đẫn, quả nhiên, lại thêm một lá bài cam.

Không có thời gian mà chấp nhặt, La Triệt liền ép lên người Phùng Xuân ngay: “Tiểu Hoa, khiêng ta chạy!”

Cảm nhận một luồng lực lượng dâng trào trong cơ thể, Phùng Xuân không chút do dự, bắt lấy La Triệt, khiêng trên vai mà bật hết tốc lực chạy.

Đằng sau họ là rừng cây, từng cây đại thụ giờ đang gãy đổ rầm rầm vang lên cùng tiếng sói tru không nghỉ. Dù không nhìn thấy bóng ảnh Bá Lăng Chủ Kiêu Lang lẫn trong tầm nhìn, mỗi người đều hiểu, đầu Lang nhân bị chọc điên kia đang phát cuồng đuổi theo.

“Đại ca! Làm sao bây giờ? !” Hiểu rằng khoảng cách đôi bên đang không ngừng bị kéo gần lại, thật nhiều mồ hôi lạnh nhỏ giọt theo mặt nạ, không khó để hình dung vẻ mặt khiếp đảm đó của cậu chàng.

“Đừng hoảng!” Trông Phùng Xuân tự hoảng tự loạn tiết tấu, La Triệt gầm lên: “Duy trì tốc độ này, tên kia không thể một chốc đã đuổi kịp chúng ta, đến được truyền tống trận là chúng ta an toàn!”

Nặng nhọc thở đều, La Triệt cố giữ cho đầu óc mình đủ tỉnh táo, không ngừng tự nhẩm, càng bối rối, càng dễ mắc lỗi, mình phải tỉnh táo! Bình tĩnh! !

Nhìn thấy kỹ năng đã hồi xong, La Triệt khấn như chưa từng được cầu, lần nữa phát động Huyễn Ảnh cắt bài. Có lẽ lời khẩn cầu đã linh nghiệm, một lá bài đỏ như lửa hiện lên trong tay hắn.

Hai ngón tay giữ chặt lá bài, La Triệt không kiềm được sự mừng rỡ, hơi xoay người, mặt đối mặt rừng rậm. Lấy thị lực của hắn, dã có thể thấy bóng dáng mơ hồ của Bá Lăng Chủ Kiêu Lang đang chạy như điên kia, cây cối ngăn cản hắn, chỉ có một kết cục đó là bị một trảo xé nát, đủ thấy Bá Lăng Chủ Kiêu Lang đang có tâm tình tàn bạo thế nào.

Chuyển góc nhìn, hai ngón tay vì kẹp quá chặt lá bài đỏ mà có phần trắng bệch.

“Thành hay bại, liền nhìn vào ngươi!”

Dứt lời, lá bạo liệt bài màu đỏ lửa đã tuột tay bay đi, hướng tới khu rừng rậm hôn ám. Một giây sau, một tiếng gầm kịch liệt vang lên, ánh lửa từ vụ nổ trong chớp mắt đã nuốt gọn cây cối xung quanh, khuếch tán khí lãng đem mọi vật chung quanh thổi bay đi, một mảnh rừng trước mắt đã hóa thành biến lửa . . .

Bạn đang đọc Trò Chơi Chiến Tranh Siêu Thứ Nguyên (Dịch) của Phi Tường Lại Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.