Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cướp Quái

Phiên bản Dịch · 1940 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

Một đầu khác, La Triệt hoàn toàn không có ý thức được nguy cơ đang đến gần, toàn bộ lực chú ý đều đổ dồn vào trong cánh rừng rậm trước mắt.

Sau khi tiến vào trong rừng, hắn có thể cảm giác được, lượng người chơi phạm vi xung quanh giảm rõ rệt. Thông thường, đa số người chơi đánh quái ở khu vực tân thủ chỉ là cấp 1, còn cấp 2 La Triệt lại không thấy bao nhiêu.

Chắc có thể người chơi cấp 2 không muốn bản thân thăng cấp quá nhanh, dù sao cấp 3 cũng coi như một ranh giới. Đến cấp 3, sẽ thu được kỹ năng thứ hai, đến lúc đó, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra các trận chiến sẽ ngày một kịch liệt hơn. Này mấy người chơi cấp 2 tưởng có một chút tài sản mà lấn sang, dám một điều khi tiến lên cấp 3, chắc chắn là bị mấy lão chim già ở đó cho ăn hành ngậm mồm.

Ở trong rừng rậm tìm kiếm một hồi, rất nhanh, La Triệt đã phát hiện một đầu lợn rừng bao phủ bởi một lớp lông dài màu nâu nhạt! Hai bên miệng sinh trưởng ra cặp răng nanh còn dữ tợn hơn so với bé chó săn mà họ gặp trước đó. Hình thể thì càng không cần phải nói, trông như một con Gấu đen trưởng thành, hơn nữa cặp mắt lóe ra hung quang kia, Phùng Xuân trông mà phát sợ.

“Tiểu, tiểu đệ thành thật với đại ca ngài, chúng ta nên chuyển mục tiêu khác thì hơn . . ." Vừa nói, Phùng Xuân vô thức nuốt nước bọt xuống. Mẹ nó, đó mà là lợn rừng à? Khác đếu gì một con Ma thú đâu! !

"Tuy rằng ta rất ủng hộ ý kiến này của người, cơ mà đầu lợn rừng đó . . . hình như phát hiện ra chúng ta rồi . . ." La Triệt vừa dứt lời, sau một lúc mài móng heo của mình, đầu lợn rừng cách hai người 5 6 cây đại thụ liền xông thẳng tới chỗ họ!

Đầu lợn rừng kia hoàn toàn không có cái suy nghĩ né tránh gì đó, đối mặt với cây đại thụ trước mặt, cứ vậy đụng thẳng vào, thân cây đại thụ tráng kiện kia trước mặt đầu lợn rừng này trông thật yếu ớt như chiếc bánh bích quy vậy, thành thật gãy đổ.

"Ôi, đệt! Cấp 1 cùng cấp 2, chênh lệch này cũng quá khoa trương đi?!" Từng đợt hình ảnh về con lợn rừng đang ầm ầm dễ dàng đụng ngã cây đại thụ không ngừng truyền về khiến Phùng Xuân, lúc đó, cảm giác ý thức bản thân sắp hóa đá rồi.

Dùng thân thể cứng rắn đụng gãy gốc cây đại thụ tráng kiện, khiến bản thân đầu lợn rừng vẫn chịu một ít thương tổn, La Triệt bằng vào thị lực xuất sắc nhìn thấy rõ ràng sự thay đối trên thanh máu nguyên bản thật dài kia rơi mất một tia.

Cho dù còn chưa có chính thức giao thủ, nhưng sự tình phát sinh trước mắt này cũng đủ cho La Triệt ý thức được vấn đề. Đầu lợn rừng này vô luận là lực công kích, hay lực phòng ngự đều mạnh có chút thái quá!

"Tiểu Hoa! Tránh đi, chạy quanh cây nhanh !!" Căn bản không có thời gian chần chừ, vừa dứt câu, đầu lợn rừng đã hùng dũng đụng ngã 5 6 cây đại thụ to lớn, vọt tới trước mặt hai người bọn họ.

Trò chơi này thật khiến người cảm thấy thật không thể tin nổi. Nhìn đầu lợn rừng vọt tới trước mắt, La Triệt thậm chí còn ngửi thấy mùi thúi buồn nôn trên cơ thể con heo. Vội vàng nhảy nghiêng sang một bên, ngã mình xuống, hữu kinh vô hiểm thoát tránh thoát cú va chạm không đền mạng đó.

Bởi vì né tránh quá mức cấp bách, hơn nữa đây là khu rừng rậm, địa thế tương đối hiểm trở, không nói mặt đất gồ ghề, thường thường còn sẽ xuất hiện một ít chướng ngại vật phía trước như hòn đá, cành cây . . . thành ra chẳng biết La Triệt đụng phải cành cây nào đó phút cuối, đứng không vững, thiếu chút nữa cạp đất.

Ở phía khác, tình trạng hiện giờ của Phùng Xuân cũng không tốt hơn chỗ nào so với La Triệt, sau khi kinh qua mấy lần hiểm nguy mà lảo đảo suýt ngã, cuối cùng mới tạm thời ổn định thân thể, mồ hôi lạnh từ lâu đã thấm ướt toàn thân.

Dựa theo chỉ dẫn của La Triệt, hai người liên tục đánh vòng quanh một gốc đại thụ mà chạy. Đầu lợn rừng này lực lượng xác thực rất lớn, đơn giản có thể đem đại thụ đũng gãy, đối mặt với loại lực lượng bá đạo này thì Phùng Xuân tuyệt đối kháng không nổi.

May mắn là, đầu lợn rừng này không quá linh hoạt, mỗi lần muốn quay đầu chuyển hướng đều sẽ chậm tới mấy giây, La triệt cùng Phùng Xuân đều nắm bắt chuẩn điểm này, liên tục ở trong rừng rậm vòng vèo. Trên đường vòng vèo chạy qua đó, chí ít đã đụng gãy mấy chục cây đại thụ, khiến Ma Pháp Sư áo đen nằm vùng gần bên mà sợ hết hồn.

Vì để giám thị La Triệt cùng Phùng Xuân, Ma Pháp Sư áo đen chỉ lặng lẽ theo dõi, nào biết, hai tên tân thủ gà con này lại không ngờ đi tìm chết, dám đánh chủ ý tới Quái kinh tế cấp 2. Đối với những người chơi loại Pháp Sư mà nói, đối đầu với lợn rừng công cao thủ dầy thật là một cơn ác mộng, nếu như mà chính diện đánh nhau mà nói, đây tuyệt đối là muốn xin nửa cái mạng a.

Bởi vậy, mỗi khi thấy La Triệt hoặc là Phùng Xuân dẫn lợn rừng hướng tới vị trí bản thân ẩn núp, hắn cũng liền dâng lên xung động muốn xoay người bỏ chạy.

Đồng thời trong lòng cũng vô cùng hối hận, không có việc gì tự nhiên đi tiếp cái công việc củ chuối này để làm chi? Khiến cho bây giờ bị một đầu lợn rừng làm cho nhất kinh nhất sạ (=giật nảy mình).

Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, nếu tên đó chút nữa mà không tới, tự bản thân sẽ rút lui trước thì một lời mời tổ đội nhất thời hiện ra trước mắt hắn: "Đến!"

Rất nhanh chọn đồng ý, cùng một tổ đội, đội viên có thể nhanh chóng xác nhận vị trí của những đội viên khác, nhưng theo sau đó, hắn liền sửng sốt, người tới lại chỉ có một.

"Ặc, tiểu Lang ca, làm sao ngài chỉ đến đây có một mình vậy? Những huynh đệ khác đâu rồi?" Ma Pháp Sư áo đen như dại ra hỏi.

"Đối phó với 2 tên thái điểu cấp 1, còn cần những người khác?" Người được kêu là tiểu Lang ca mặt lạnh cười, đồng thời, trong ánh mắt nhìn Ma Pháp Sư áo đen kia còn mang theo vài phần khinh bỉ.

Bị khinh bỉ, gương mặt Ma Pháp Sư áo đen giấu dưới chiếc mũ trùm không nhịn được một trận co quắt. Được rồi, hai người bọn họ đều là người chơi cấp 2, mà tên Ma Thuật Sư cùng Tinh Hồng Sứ Đồ kia chỉ là cấp 1, dựa trên đẳng cấp mà nói, bọn họ quả thật có ưu thế không nhỏ, nhưng cẩn thận một chút có lỗi sao? Rõ ràng có thể gọi đến một đám người đơn giản hành chết 2 tên này, cớ chi lại phải mệt nhọc đi 2 đối 2 hả?

Trông hai người đang bị một đầu lợn rừng rượt chạy loạn khắp nơi, sự nhạo báng trên khuôn mặt tiểu Lang ca càng trở nên rõ ràng hơn: "Nhìn cho kỹ vào, lão tử bây giờ muốn cướp quái, sau đó sẽ cướp sạch tài sản hai thằng đó! Khiến thằng lỏi đó biết, không thể nào đắc tội với ta!!"

“Tiểu Lang ca, đây chính là một đầu lợn rừng đó, vạn nhất hai người bọn họ đánh không lại, đánh bậy đánh bạ dẫn lại đây liên lụy đến chúng ta thì làm sao bây giờ? Ta xem nên là . .."

"Ít nói lời rác rưởi cho lão tử!!" Căn bản không có tâm tình nghe Ma Pháp Sư áo đen nói, tiểu Lang ca khinh thường: "Không phải chỉ là một đầu cấp 2 sao? Nhìn cái bộ dáng hốt hoảng của ngươi đi! Bảo sao lăn lộn hơn hai tháng vẫn là cấp 2."

Lại bị châm chọc, hai nắm đẫm của Ma Pháp Sư áo đen nắm chặt ẩn sau bộ ma pháp bào, vẻ mặt vô cùng tức giận từ trắng thành xanh, lòng ức chế mà la hét (trong đầu): “Lão tử ĐCMM thằng chó nhà mày, thằng ml, mày thì sợ cái éo gì. Tao là Pháp Sư! Pháp Sư đó! ! Tao . . .”

Trong lòng đem tổ tông 18 đời của tiểu Lang ca ân cần thăm hỏi một lần, tầm tình trở nên sảng khoái hơn tý. Ma Pháp Sư áo đen đang định quay lại tiếp tục quan sát một chút tình hình bên địch, bên cạnh, tiểu Lang ca đột nhiên rống to một tiếng: "Chính là bây giờ!" Trực tiếp lao người xông lên.

Vì có thể bảo đảm bản thân có thể cướp được đầu kinh tế quái kia, tiểu Lang ca vừa xông ra đồng thời nhanh chóng phát động kỹ năng thứ nhất, bộ lông sắc đen chớp mắt đã bao phủ toàn thân hắn, cả người biến thành một đầu quái vật mình người đầu sói.

Cảm giác đằng sau vang lên âm vang lạ, La Triệt trước tiên quay lại nhìn, nhất thời phát hiện một đầu lang nhân từ đâu đang hướng tới đây xông tới.

Phùng Xuân đứng ở bên cạnh xem càng rõ ràng hơn, phát hiện đối phương mục tiêu là đầu lợn rừng mà bọn họ tốn công tốn sức đánh nửa ngày, tức giận bừng bừng: "Con mụ nó, dĩ nhiên muốn cướp quái?!"

Một bên la mắng chửi, tiềm thức muốn khởi động Huyết Ma Chi Thủ, cướp lại con lợn rừng trước mặt đầu lang nhân, lại bị La Triệt quát ngưng: "Dừng lại, tiểu Hoa! Để ta làm!"

Tình hình này, rõ ràng là muốn chiến rồi, làm sao kỹ năng khống chế cứng của tiểu Hoa có thể lãng phí trên đầu một con lợn rừng máu tàn được? La Triệt trực tiếp phát động Huyễn Ảnh cắt bài, một loạt quang ảnh biến ảo bùng lên, một lá bài đỏ như lửa đã hiện ra trong tay hắn. Không chút do dự, trực tiếp đem phi thẳng tới con lớn rừng.

Dẫn theo một tiếng nổ vang kịch liệt, không chỉ nhận được kinh nghiệm từ con lợn rừng, mà đồng thời, trận bạo tạc còn hình thành khí lãng thổi bay đầu Lang nhân ra ngoài.

Ánh lửa tán đi, dưới chiếc mặt nạ bạc, cặp mắt thâm thúy như vực sâu của La Triệt lóe lên hàn quang lạnh như băng: "Ôi chao, ngươi thật đúng là không nhớ bài mà, xuẩn Lang (con sói ngu ngốc)!"

Bạn đang đọc Trò Chơi Chiến Tranh Siêu Thứ Nguyên (Dịch) của Phi Tường Lại Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.