Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói Tiếng Người

Phiên bản Dịch · 1779 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

Ở trong phòng tập tới 3 giờ chiều, La Triệt cùng Phùng Tiếu Tiếu mấy người chào tạm biệt nhau rồi đi trước, ba người đều biết La Triệt mỗi ngày đều sẽ đi đến bệnh viện thăm muội muội Ngả Tuyết Nhi của hắn.

Đóng cửa phòng tập, liếc mắt nhìn, xác nhận Phùng Tiếu Tiếu các nàng không có đi theo, La Triệt nhanh chóng dọc theo cầu thang chạy lên lầu trên, tìm được căn phòng cho thuê ngay phía trên phòng luyện tập. Vừa gõ cửa, mới phát hiện, cửa căn bản là không có đóng. Mang trên mình một gọng kính vuông, hình tượng quái lạ của Phùng Xuân nhất thời xuất hiện trong tầm mắt của La Triệt

"Kiệt kiệt kiệt, không hổ là địch nhân định mệnh của ta, dĩ nhiên nhanh như vậy đã tìm đến thành trì của ngô tại thế giới này . . ." Cả câu còn chưa nói hết, Phùng Xuân liền thấy tay đao với một tốc độ rất nhanh hướng tới trán hắn rơi xuống.

"Bặc!" Vang lên, Phùng Xuân đứng ở nơi đó nhất thời giống như bị đại chiêu trong chiến đấu Anime chính diện đánh trúng. Cả người bay thẳng vào trong, ngã xuống giường, một tay che trán, một tay che ngực, vẻ mặt đầy sự khó tin: "Không hổ là Ngân Nguyệt Ma Thuật Sư, mới ngắn ngủi nghìn năm không gặp, thực lực của ngươi đã đạt đến trình độ này rồi? Chẳng lẽ nào, ngươi đã đột phá cảnh giới truyền thuyết kia - The Field of God (Thần Chi Lĩnh Vực)?"

Nhìn bộ dáng tiểu Hoa đồng học trung nhị ngày càng tăng cao, trán La Triệt treo một dòng hắc tuyến: "Đúng là loạn thất bát tao mà, còn có The Field Of God lại là cái quỷ gì? Nói tiếng người cho ta!"

"Kiệt kiệt kiệt ...."

"Nhân tiện, học tỷ hình như còn đang ở dưới phòng . . . ." Nghe tiếng cười quái dị phát ra, Phùng Xuân lại muốn bắt đầu hiệp hai, La Triệt khóe mắt lóe lên, liền xoay người đi ra ngoài.

Nào biết, vừa mới đi được một bước, chân của hắn đã bị một đôi tay ôm lấy, cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy tiểu Hoa đồng học đang lấy tư thế ngũ thể đầu địa (5 phần cơ thể chạm đất = quỳ sấp mặt xuống) nằm ở đó: "Đại ca, là lỗi của tiểu đệ, làm ơn buông tha cho tiểu đệ đi!!"

"Tiểu Hoa đồng học, lòng dạ của ngươi đâu ..."

"Lòng dạ? Cái loại này không thể làm cơm ăn, lại không thể bán lấy tiền tiêu vặt, ta đã sớm nộp lên cho quốc gia rồi."

"......"

Sau một hồi ầm ĩ, nhìn thấy Phùng Xuân đã thoáng thu liễm, La Triệt vẻ mặt bất lực: "Ta nói này tiểu Hoa, trung nhị bệnh của ngươi có phải hay không gần đây càng ngày càng nghiêm trọng? Trước đây ngươi tốt xấu gì cũng chỉ là tâm tình kích động mà làm một hai lần, bình thường trừ khi phiền muộn lo nghĩ một chút ra còn lại rất bình thường, mà hiện tại hoàn toàn là chuyển biến xấu rồi …"

"Kiệt kiệt kiệt, xin hãy gọi đây là sự thức tỉnh, ngô là . . ."

"Nói tiếng người." La Triệt chậm rãi giơ tay đao lên.

"Ách! Được rồi . . ." Trông đại ca nhà mình phảng phất như có một lực lượng thần bí bao vây lấy bàn tay như một con dao giết người, Tiểu Hoa đồng học – không lòng dạ - dứt khoát quỳ gối.

Nhìn thấy Phùng Xuân đã an phận rồi, La Triệt cũng lười trách phạt, nói nhanh: "Nói tóm lại, ngươi ngày mai vẫn đi học như thường, nếu trong thời gian dài không đến trường học, ngược lại sẽ dẫn tới sự chú ý của người khác, trước mỗi cuộc giao dịch, ngươi sẽ có 24 giờ đồng hồ tu dưỡng, thân phận người chơi không được tiết lộ cho bất kỳ kẻ nào. Ngày mai đi tới trường học, nếu có bất luận ai hỏi ngươi những thông tin với trọng tâm liên quan tới trò chơi hoặc là tiền bạc, ngươi đều phải làm bộ nghe không hiểu, hồ lộng cho qua! Nhất là Lưu Tâm Di, lúc ngươi gặp gỡ nàng, cần đặc biệt chú ý. "

"Lưu Tâm Di? Lưu đại giáo hoa?" Nghe cái tên này, Phùng Xuân chân mày nhất thời cau lại, cũng không đoái hoài tới việc sai phạm lần nữa, vội vàng hỏi: "Này là vì sao?"

"Lưu Tâm Di cũng là người chơi Money Country." La Triệt rất nhanh đem sự việc trải qua ban sáng kể lại.

Nghe xong La Triệt tự thuật, Phùng Xuân há hốc mồm, vẻ mặt không dám tin:" Không phải đâu chứ, Lưu đại giáo hoa thực sự là người chơi? Nhưng lại ở các lớp cài nằm vùng, vậy chả phải giống như mấy bộ phim gián điệp kiểu đó sao?"

"Dù sao đây cũng là quan hệ tới cuộc sống của chính mình, đổi lại là ta, chỉ sợ cũng phải ở các lớp cài nằm vùng." La Triệt một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn trả lời: “Tóm lại, ngươi cách Lưu Tâm Di xa một chút, ta hôm nay nhất thời bất cẩn, bị nàng phát hiện. Bất quá nàng còn không biết ngươi cũng là người chơi, vì vậy, tiểu Hoa, ngươi cần phải ẩn dấu tốt danh tính của mình."

"Là vì sao? Đại ca ngài cũng vừa nói, Lưu đại giáo hoa là muốn cùng ngài ký kết hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau . . ." Phùng Xuân khó hiểu hỏi.

"Không sai, ta chính là nói như vậy, nhưng nói cho cùng, lòng người khó đoán, người chơi trong đại học Z tuyệt không chỉ có một mình Lưu Tâm Di, đến lúc đó, hiệp ước chỉ sợ là sẽ được tất cả người chơi trong đại học Z này cùng ký kết. Khi đó ta ít nhiều sẽ bị phần hiệp ước đó ràng buộc, vì vậy, ta cần một biến số không bị hiệp ước ràng buộc sẵn sàng ở phía sau, và cũng chính là ngươi, rõ ràng chưa?"

Nghe xong những lời này, ngồi ở bên cạnh, Phùng Xuân một tay đỡ trán đại khái trầm tư hơn mười giây sau, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía LaTriệt, trương cái vẻ mặt nghiêm trang 'Ta hoàn toàn không nghe hiểu', nói: "Rõ!"

Đối với chuyện này, La Triệt cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý: “Nói tóm lại, không được để người khác phát hiện ngươi là người chơi, càng phải cẩn thận với Lưu Tâm Di!"

"Hiểu." Phùng Xuân trịnh trọng gật đầu. "Nhưng cái này có hơi bất khả thi không? Tất cả mọi người đều ở trong một trường đại học, muốn không bị phát hiện thật khó khăn, chỉ cần 24 tiếng đồng hồ tu dưỡng vừa qua, ta liền sẽ xuất hiện trong danh sách khiêu chiến."

"Yên tâm, khi thời gian tu dưỡng chủa chúng ta kết thúc, vừa vặn còn đang trong giờ nghỉ trưa, lúc đó ta sẽ dẫn ngươi rời trường, đi tới địa phương khác tìm đối thủ hoàn thành trò chơi, thậm chí, chúng ta hoàn toàn có thể chủ động khiêu chiến những người khác sớm hơn một giờ hoặc nửa giờ để điều chỉnh thời gian." Đối với những điểm này, thời gian trước ở phòng luyện tập, La Triệt cũng đã nghĩ nhiều, cũng lập được một cái kế hoạch sơ bộ.

"Ok, tất cả theo ngài, lão đại." Vừa nói, Phùng Xuân lưu loát giơ ngón cái lên biểu hiện "OK".

"Vậy trước tiên cứ như vậy đi, ngươi cũng đừng tiếp tục ngồi xổm ở đây nữa, đàng hoàng một chút về nhà cho ta."

"Ặc, đại ca, em ngày hôm nay không có đến lớp, ngày hôm qua còn cả ngày không về, bây giờ trở về, tỷ tỷ em tuyệt đối sẽ giết em mất." Nói xong, Phùng Xuân phảng phất nghĩ đến chuyện gì đó cực kỳ kinh khủng, đánh rùng mình một cái.

Nhìn Phùng Xuân một bộ "xuân này con không về", La Triệt ngay lập tức nở một nụ cười thật rạng rỡ, tiếp đó đưa tay vỗ vỗ bả vai Phùng Xuân: "Yên tâm, ngươi hôm nay trở về, tốt xấu gì còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai, nhưng nếu mà tiếp tục chậm trễ thêm mấy ngày, vậy coi như nói không chính xác lắm thì . . ."

"Ngươi cái tên phúc hắc đẩu S muội khống (đẩu M, đẩu S đều mang ý nghĩa như SM (S = người bạo hành, đánh người mới có khoái cảm, M = người khổ dâm, thích bị đánh mới có khoái cảm) muội khống là cực kỳ cưng em gái, 'khống' là tình cảm thương đến bệnh trạng, vượt mức của người bình thường. như mình thương em gái sẽ không đội nó lên đầu, còn người có muội khống thì em gái nói gì mình cũng chiều ý hết, bao gồm nó giết người thì mình đi tù thay.) ! Ngươi là Ma Quỷ sao?!" Nghe La Triệt nói, lại phối hợp cái khuôn mặt tươi cười trông thật rạng rỡ kia khiến ai nhìn vào cũng thấy chói mắt, Phùng Xuân đứng đó nhịn không được khẽ thì thầm một tiếng.

"Huh? Bạn học tiểu Hoa, bạn vừa mới vừa nói cái gì đấy tớ không có nghe rõ? Hình như nghe được cái gì mà phúc hắc đẩu S muội khống ...."

Trông nụ cười ngày một rạng rỡ hơn của La Triệt, Phùng Xuân cảm giác như thấy có luồng khí đen đang không ngừng bốc lên phía sau La Triệt, vẻ mặt đầy sự sợ hãi.

Trong lúc nguy cấp, chỉ thấy hắn như hóa thành một con mèo xù lông, như thể phát hiện điều lạ mà đem La Triệt cản ở phía sau, tiếp đó xông ra ngoài hành lang không một bóng người hét như đúng rồi: "Ai?! Cái tên nào không biết sống chết kêu đại ca là phúc hắc đẩu S muội khống?! Ta - Phùng Xuân - tiểu Hoa là người thứ nhất không buông tha hắn! Đi ra cho ta, ngươi không ra à? Dám không ra, xem ra cần phải cho con sâu cái kiến nhà ngươi kiến thức một lần áo nghĩa cuối cùng của ngô ..."

Bạn đang đọc Trò Chơi Chiến Tranh Siêu Thứ Nguyên (Dịch) của Phi Tường Lại Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.