Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò Chơi Này Căn Bản Không Có Lỗ Hổng

Phiên bản Dịch · 1883 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

"Đại ca, em sai rồi, buông tha cho em đi, đừng nói với tỷ em về việc em ở tầng trên mà. Em nguyện ý hai tay dâng lên tấm lòng trinh khiết của mình . . ."

"......"

"Ngươi còn có thứ gọi là tấm lòng trinh khiết chắc? Ta còn tưởng rằng cái đó cùng với dây thần kinh xấu hổ đều bị ngươi ném vào thùng rác rồi chứ?" La Triệt chán chẳng biết nói gì hơn.

"Sặc, đại ca nói hơi quá lời rồi, trinh khiết của em tốt xấu gì cũng còn thừa lại một chút, ừ . . . có lẽ . . ."

Cục diện lại diễn biến thành như này, chắc chắn là không có khả năng đánh nhau nữa rồi. Trước mắt trung nhị bệnh này đã hết thuốc chữa rồi. Ngay cả khi La Triệt không muốn nhận thân nữa, nhưng không thừa nhận cũng không được, hai người bọn họ đã quen biết nhau hơn 7 năm trời, làm sao nói đánh là có thể đánh được?

"Ngươi cái tên trời đánh này, làm sao lại trờ thành người chơi rồi?" Hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình đang phát hỏa lại, La Triệt tò mò hỏi Phùng Xuân.

"À, nói tới việc này, em cũng không ngờ rằng có thể ở trong trò chơi gặp đại ca ngài đó. Quả đúng là sự sắp đặt của vận mệnh . . ."

"Vận mệnh cái đầu quỷ nhà ngươi, tiểu Hoa, ngươi sẽ không phải là . . ." Dường như nghĩ đến cái gì đó, La Triệt không dám tiếp tục nữa, đột nhiên cảm thấy hơi sợ khi nghĩ về nó, bởi vì cái lý do đó thật sự là quá vô nghĩa.

"Đại ca có nhớ em đoạn thời gian trước đã đứng lót đáy trong kỳ thi cuối kỳ không? Kết quả là tỷ tỷ liền khấu trừ toàn bộ số tiền tiêu vặt của em trong vài tháng tới . . ." Nói đến đây, Phùng Xuân dưới lớp mặt nạ nhất thời một bộ khóc không ra nước mắt, đối với vị tỷ tỷ tàn bạo nắm chuôi tài chính này, hắn thực sự là không có biện pháp nào: "Ngài nói xem có phải tỷ em có quá đáng không cơ chứ, rõ ràng chính tỷ ta thành tích trong kỳ thi cũng chỉ được tám lạng nửa cân em thôi mà . . ."

"Ài, không được, tên ngu ngốc này vô phương cứu chữa rồi . . ." Căn bản không cần tiếp tục nghe nữa, La Triệt cũng đã đoán được, cái tên ngu ngốc này đem tương lai của mình bán lấy tiền tiêu vặt rồi! Cảm giác giống như một thằng nhóc vì muốn mua điện thoại mà cắt thận đem bán, quả thực là có bệnh mà, đầu bị ván cửa gắp đi rồi chắc?

Vẫn duy trì tư thế một tay che mặt thở dài sau một mớ hỗn độn vừa xảu ra, La Triệt tâm tình có hơi chút bình tĩnh lại, nhìn Phùng Xuân với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, tiếp đó hỏi: "Tuy rằng cảm thấy với trình độ ngu ngốc của người, khẳng định là không thấy, nhưng vì để ngừa vạn nhất, ta vẫn nên hỏi ngươi trước một chút. Trước khi tiến nhập trò chơi, quy tắc trò chơi ngươi có xem qua không?"

"Di nhiên là không rồi." Không có nửa điểm ngắt nghứ, chỉ sau mấy giây trước câu hỏi của La Triệt, Phùng Xuân không hề nghĩ ngợi mà rất thẳng thắn trả lời: "Ngài xem em có phải loại người thích đọc hướng dẫn không?"

"Được rồi, hỏi ngươi vấn đề này là lỗi ta . . ." Vừa nói, La Triệt trúc trắc đem đầu mình chuyển hướng tới vị trí ngược với Phùng Xuân, hắn thực sự sợ nếu mình tiếp tục nhìn thằng trẻ trâu này thêm một giây nữa sẽ không nhịn được mà đấm nó.

Nhìn bộ dạng đau đầu của La Triệt, coi như là Phùng Xuân cũng ý thức được một vài vấn đề: "Ách, đại ca, cái quy tắc trò chơi này, rất quan trọng sao?"

"Ha hả, yên tâm, nó không phải quan trọng lắm đâu, chẳng qua là chỉ liên quan đến cái mạng nhỏ của ngươi thôi mà, nó cũng không phải cái gì quan trọng . . ." La Triệt nói với vẻ mặt cứng nhắc.

"Ồ, thì ra là thế, chỉ quan hệ đến mạng nhỏ của em . . ." Mới nói được nửa chừng, năng lực lý giải thông tin của đại não Phùng Xuân thực khiến người xúc động muốn nhảy lầu chết cho xong chợt nhảy số: "Gì?! Quan hệ đến mạng của em? Khác gì tùy tiện đem mạng em gán với mấy thứ không quan trọng đâu!!"

Nhìn phản ứng rõ chậm chạp này, La Triệt thật có xúc cảm mặc xác cái tên đầu heo này rồi tiện nghi cho người khác luôn đi. Đương nhiên cũng chỉ là nghĩ thôi …

Nhanh gọn đem quy tắc người chơi phá sản sẽ chết thật ở ngoài đời nói cho biết. Nghe thế, Phùng Xuân đã dựng cả người lên khỏi chiếc ghế: "Không phải chứ? Đại ca sẽ không lừa em đi? Thật sẽ chết người sao?"

Tuy rằng đã được mặt nạ che dấu, nhưng La Triệt vẫn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt sợ hãi của Phùng Xuân, khuôn mặt đó chắc giờ đã tái nhợt như người chết rồi.

May mắn thay, tên này tuy rằng ăn hại, nhưng cũng có một vài ưu điểm ít đến đáng thương, một trong số đó chính là tố chất tâm lý chịu đựng cao, nói trắng ra là dễ nhận mệnh, thứ này cũng không rõ nên coi là ưu điểm hay khuyết điểm nữa, bất quá tại thời điểm này xác thực đóng một vai trò quan trọng.

Trải qua một quãng thời gian khủng hoảng, Phùng Xuân thoáng bình tĩnh trở lại, hồi tưởng lại các quy tắc trò chơi La Triệt đã giảng thuật trước đó, tiếp đó đột phát kỳ tưởng nói: “Đại ca, sau mỗi trận giao dịch chiến, dù thắng hay thua đều có 24 giờ đồng hồ tu dưỡng, vậy chúng ta hoàn toàn có thể đợi thời gian tu dưỡng hai bên chấm dứt, liền khiêu chiến đối phương ngay, sau đó cứ như này đợi 30 phút qua đi, liền thu được 24 giờ tu dưỡng, chỉ cần tiếp tục tiến hành như vậy . . ."

"Không được, phương pháp này của ngươi căn bản không khả thi." Không đợi Phùng Xuân nói hết câu, La Triệt không chút lưu tình trực tiếp bác bỏ: "Trong quy tắc trò chơi có một điều, để ngăn chặn có người làm theo cách giống như của ngươi, mỗi người chơi một tuần chỉ có thể khiêu chiến cùng một người chơi, dù có là bị từ chối, thắng lợi hay bại trận, đều không thể tái chiến người chơi đó một lần nữa trong tuần này . . ."

"Cho ngươi một ví dụ đơn giản, chính là như chúng ta hiện tại, sau khi cuộc giao dịch này chấm dứt, vô luận là ta hay ngươi, cho đến khi hết tuần, đều không thể lại một lần nữa khiêu chiến đối phương."

Nói xong, La Triệt không khỏi thở dài, nếu không phải có cái quy tắc như lời hắn nói, kế hoạch của Phùng Xuân quả thực không tệ, tuy rằng dựa theo tài sản hai người hơn kém nhau, theo thời gian ngày một giảm dần và vượt qua 30 phút thời gian, La Triệt với tài sản nhiều hơn tự nhiên sẽ thắng, nhưng thua trận thì Phùng Xuân cũng không có bị hao tổn tài sản, có chăng chỉ sợ sẽ là kinh nghiệm.

Dựa theo quy tắc trò chơi, thắng một trận thu được 20 điểm kinh nghiệm, thua thì trừ 10 điểm kinh nghiệm, nếu như cấp bậc người chơi cao mà kinh nghiệm bằng không, thậm chí còn có thể rớt cấp, mà nếu đối mặt với người chơi cấp bậc cao hơn hay thấp hơn so với bản thân, thắng lợi hay thất bại thì kinh nghiệm cũng sẽ có biên độ nhất định tăng thêm hoặc cắt giảm.

Nói trắng ra, ngươi cấp bậc thấp thắng người chơi cấp bậc cao có thể thu được rất nhiều kinh nghiệm, mà người chơi cấp bậc cao bại bởi người chơi cấp bậc thấp thì kinh nghiệm cũng bị trừ rất thảm.

Quy tắc cộng trừ kinh nghiệm này đã định trước khiến người chơi muốn thăng cấp trở nên không đơn giản, người chơi cấp bậc cao không hiểu biết quy tắc còn tưởng là tuyệt vời, kì thực là một cái hố rất lớn, nhưng đối với cấp 1 như Phùng Xuân mà nói, cũng là không có bất cứ vấn đề gì, có thua nữa hắn cũng không rơi xuống được cấp không.

Cái này cũng biến tướng nói rõ, trò chơi này muốn thăng cấp thập phần trắc trở, đẳng cấp càng cao, cảm giác này càng thêm rõ rệt.

Mới vừa bị phủ định kế hoạch nhưng Phùng Xuân cũng không có nản lòng, chỉ chớp mắt liền lại đưa ra thêm một giải pháp: "Có, em nhờ ba em chuyển cho ta tầm 5, 6 trăm vạn. Có sự hỗ trợ từ tài chính, hơn nữa kỹ năng của em cũng không quá tệ, ở trong số các người chơi cấp 1, tuyệt đối có thể an ổn thắng không thua đi!?"

Nghe thấy giải pháp này, La Triệt ngược lại có chút ngoài ý muốn gật đầu, biểu thị tán thành. Không sai, Phùng Xuân nói giải pháp này có thể dùng, nhưng vấn đề là . . .

"Sinh viên tiểu Hoa, ngươi cảm thấy ba ngươi sẽ chuyển cho ngươi 5 6 trăm vạn sao?"

"Làm sao không được? Đây chính là ba ruột của em đó, quan hệ đến cái mạng nhỏ của em, 5 6 trăm vạn ba em tuyệt đối lấy ra được." Phùng Xuân thề son sắt.

"Người chơi không phải là nhân viên trò chơi không được rò rỉ những nội dung liên quan đến trò chơi dưới mọi hình thức, người vi phạm, gạt bỏ!" La Triệt mặt không biểu tình đem quy tắc trò chơi chậm rãi đọc ra: "Trước không nói ba ngươi có thể tin tưởng không, với tình huống của ngươi, căn bản không thể nói cho ba ngươi biết được, bởi vì đây là liên quan đến nội dung trò chơi."

Biện pháp thứ hai cũng bị bác bỏ, Phùng Xuân có chút chán chường ngã ngồi lên chiếc ghế dài: "Đại ca, ngài nói nên làm như thế nào bây giờ, em bó tay rồi."

"Tưởng có thể tìm lỗ hổng trong trò chơi nhưng mà tỉnh lại đi thôi . . . . Phần quy tắc trò chơi ta đã nghiên cứu và suy ngẫm hàng chục lần trong nhiều ngày từ các khía cạnh khác nhau. Có nhiều chỗ, nhìn như là lỗ hổng, nhưng trên thực tế chính là cạm bẫy. Cái trò chơi này, căn bản không có lỗ hổng chân chính."

Bạn đang đọc Trò Chơi Chiến Tranh Siêu Thứ Nguyên (Dịch) của Phi Tường Lại Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.