Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hải Tặc Arlong

Tiểu thuyết gốc · 1539 chữ

Câu chuyện kết thúc, trong phòng chỉ còn lại sự trầm mặc im lặng.

“Chị Nojiko, em...”

Âm thanh của Nami nghẹn ngào, từng giọt nước mắt đã tí tách rơi trên bàn.

“Em đã gặp được một đám bạn bè rất tốt đấy, Nami! Đừng khóc!”

Nojiko đưa tay giúp Nami lau sạch nước mắt, cô ấy sờ lên mái tóc cam của em gái mình: “Con gái mà khóc lên thì sẽ rất khó coi!”

“Thế nhưng là... Thế nhưng là em lừa gạt bọn họ...”

Rõ ràng việc lừa gạt người khác đối với Nami là một chuyện vô cùng bình thường, giống như là ăn cơm uống nước.

Nami với biệt danh ‘Miêu Tặc’, lần ‘hành động’ đại thành công lần này lại làm cho nội tâm cô ta trống rỗng, khó chịu đến mức nước mắt không thể kiềm hãm được mà rơi xuống.

Nojiko an ủi: “Nếu những người bạn kia tốt bụng giống như lời em kể, thì bọn họ nhất định sẽ tha thứ cho em, đúng không?”

[Ừm, chị Nojiko nói rất có đạo lý! Luffy không có khái niệm về tiền bạc, Zoro chỉ biết luyện kiếm, Usopp thì không cần để ý, còn Alex... Cùng lắm thì mình chân thành xin lỗi, về sau đi trộm kho báu của hải tặc khác đến trả cho cậu ta là được!]

Trong đầu Nami không ngừng suy nghĩ, sau đó cô ta liền nín khóc, lộ ra một nụ cười.

“Chờ tôi chuộc lại làng Cocoyashi...”

...

“Cốc... Cốc... Cốc...”

“Nami, đi thôi!”

Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Người Bạch Tuộc Hachan, Nami nghe được liền đứng dậy.

“Em đi qua chỗ Arlong một chút, gặp lại sau, chị Nojiko.”

“Đi sớm về sớm, Nami!”

Nami rất nhanh chóng thay đổi một bộ quần áo, sau đó vui sướng chạy ra ngoài cửa chính, thiếu nữ Nojiko thu lại biểu lộ mỉm cười, trên mặt có chút ưu buồn.

“Đứa em gái đáng thương!”

“Ước mơ của em... Em thật sự cho rằng Arlong sẽ tuân thủ ước định hay sao?”

...

Tiệc tùng, rượu chè, vui sướng.

Nhưng mà, người tham dự toàn bộ đều là nửa người nửa cá, nhìn rất là quái dị.

‘‘Ha ha ha ha, Nami. Ngươi về thật là đúng lúc!’’

Tại một khối kiến trúc tên là ‘Công Viên Arlong’ ở gần biển, thân hình Arlong vô cùng cao lớn, hắn ta mặc trang phục khá thời trang: một chiếc áo màu vàng tay ngắn mở cúc được trang trí bởi những tia sét đen, mặc một cái quần lửng màu nâu, một thắt lưng màu tía và mang một đôi dép đơn giản.

‘‘Mau tới, hôm nay chúng ta tiệc tùng! Nhân dịp việc làm ăn gần đây của Công Viên vô cùng phát đạt, phải ăn mừng một phen! Chúng ta là bạn bè mà, phải không?’’

Arlong ngồi ở trên bảo tọa, vắt tréo chân, hắn ta lộ ra nụ cười nham hiểm, hướng về phía Nami, vô cùng cao hứng nói.

Đối diện với sắc mặt vui vẻ của Arlong, Nami không lạnh không nhạt, đáp lời: ‘‘Bạn bè à? Tôi không có bạn bè! Tôi gia nhập băng này chỉ vì một lý do.’’

Cô ta nói tiếp: ‘‘Là đủ 100 triệu Belly, để mua lại làng Cocoyashi từ tay của các ngươi, vậy có thể gọi là đồng minh!’’

Người Cá Đuối Kurobi khoanh tay lại trước ngực: ‘‘Thôi nào Nami, cô là kẻ phản bội lại nhân làng, phản bội cha mẹ... Ngoài tiền ra, không tin vào bất cứ thứ gì. Vậy tại sao cứ thích bám láy cái làng nhỏ xíu này? Điều này cứ làm ta thắc mắc mãi...’’

Nói xong, hắn ta lấy từ trong ngực áo ra một tờ giấy, đưa nó ra trước mặt của Nami: ‘‘Cho tới khi ta tìm được thứ này trong phòng của cô...’’

Nami nhìn thấy vật Kurobi đang cầm trong tay khẽ giật mình, sắc mặt nguy hiểm : ‘‘Đó là đồ của ta !!!’’

Sắc mặt Arlong hiếu kỳ, quay đầu sang, hỏi : ‘‘Ồ! Gì thế!’’

Kurobi nhếch miệng cười : ‘‘Của cô thì làm sao ?Làm gì mà thần sắc biến đổi dữ vậy? Đây là tấm bản đồ lâu đời... Đây là tấm bản đồ của một hòn đảo nào đó, có lẽ là làng Cocoyashi!’’

‘‘Kho báu ? Một núi báu vật ?’’

‘‘Tuyệt quá ! Cho ta xem thử ! Cho ta xem thử !’’

Mấy tên người khác ngay lập tức cảm thấy hứng thú, ngay lập tức bu lại xung quanh Kurobi, nhao nhao muốn xem.

Nghe xong mấy lời này, Arlong lại không cảm thấy hứng thú, hướng về phía một đám người cá, nói: ‘‘Hãy trả lại cho Nami đi! Đó là vật của cô ta!’’

Hắn ta biết thứ Kurobi đang cầm trên tay chỉ là một tấm bản đồ bình thường, không phải là cái gì bản đồ kho báu.

Nami rất có thiên khiếu trong việc vẽ bản đồ, Arlong đã lợi dụng khả năng này của cô ta để từng bước thực hiện kế hoạch thống trị.

Hiện giờ, bị nô dịch bởi Băng Hải Tặc Arlong đã là 20 thôn làng, thị trấn, thành phố, nhưng mục tiêu của bọn hắn là cả Biển Đông.

‘‘Đừng đụng vào ! Đây là vật của ta !’’

Nami ngay lập tức đi tới trước mặt của Kurobi, nhanh tay đoạt lại tấm bản đồ.

Sau đó, cô ấy nhìn về phía Arlong : ‘‘Ta không muốn bị nghi ngờ vô căn cứ nữa ! Ta không cần các ngươi tin ta ! Mà vấn đề là chuyện mua bán ngôi làng này ! Chuyện đã thế này rồi các ngươi có chịu nói dứt khoát không ?’’

Hai chân Arlong vẫn giữ nguyên tư thế vắt tréo chân, khuỷa tay tựa vào tay ghế, ngẩng đầu lên, mỉm cười : ‘‘Đương nhiên ! Nếu bội ước chuyện tiền bạc, thà mổ bụng chết cho rồi ! Ta là loại người như thế đấy !!!’’

Nami xoay người lại, hướng về phía một bàn tiệc đi tới : ‘‘Vậy mới là Arlong chứ ! Rất biết điều !’’

Arlong nhìn cô ta một chút, ánh mắt lấp lé, cảm giác Nami có một chút khác thường, thế mà cùng những người cá trong bữa tiệc cụng ly uống rượu.

[Cô ta cao hứng như vậy... Chẳng lẽ...]

Arlong thầm nghĩ ở trong lòng.

‘‘Hachan!’’

Hắn ta vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Người Bạch Tuộc Hachan đang ở một bên ăn tokoyaki mau đi tới.

‘‘Ngươi mau đi tìm những ‘vị khách’ loài người vừa rồi. Sau đó nói cho bọn hắn một câu ‘Mèo con đã mập’!’’

‘‘Vâng, ngài Arlong!’’

Hachan đầu óc ngu si không có bất kỳ dị nghị, trực tiếp quay người liền nhảy vào hồ nước ở chính giữa sân, cái hồ được thông ra ngoài biển.

Mà Arlong ngồi trên bảo tọa chính giữa buổi tiệc, sờ cằm một cái: [Nhanh như vậy, liền đã góp đủ rồi sao? Ta đối với năng lực của ngươi ngày càng coi trọng đấy, Nami!]

‘‘Ha ha ha ha, đám khốn kiếp các ngươi! Chả lẽ ngày nào cũng chỉ biết uống nước, như thế nào vừa uống rượu liền đã gục xuống!’’

Ở một bên, Nami có chút say xỉn, vừa mới uống lật mấy tên người cá, sĩ quan Băng Hải Tặc Arlong tên là Chuu nhíu mày một cái: “Ngài Arlong, chúng ta có nên giáo huấn cô ta một chút hay không?”

“Không cần!”

Nhưng mà, Arlong nằm ở trên ghế chỉ là lười biếng xua xua tay, sau đó hắn ta để lộ ra một nụ cười nham hiểm: “Hy vọng cô ta có thể cười như vậy được lâu thêm chút nữa!”

“Này Arlong!”

Liền xem như Nami có tửu lượng vô cùng kinh người, nhưng sau khi tiêu diệt một đám người cá, cô ta cũng đã có một chút men say ở trong người, lớn tiếng hô hào.

Cô ta mang theo một bình rượu đi đến chủ nhân của nơi này, chính là trước mặt Arlong.

Nami nhìn xem cái người mà chính mình hận không thể nào ăn thịt uống máu hắn ta, không thể không mang cừu hận che giấu ở tận đáy lòng.

“Arlong, ta hỏi thêm một lần nữa, ngươi có định giữ lời ước định không?”

“Ha ha ha ha. Đương nhiên, lời nói của Arlong ta chính là chân lý tuyệt đối! Cô đưa cho ta 100 triệu Belly, ta liền đem làng Cocoyashi bán cho cô! Tiền là đồ tốt, ta chưa từng hoài nghi việc tiền là đồ vật vô cùng đáng tin. Nếu như có thứ so với tiền đáng tin cậy hơn, vậy thì cũng chỉ có những người cùng chủng tộc ta mà thôi!”

Arlong miệng mở lớn, cười to.

“Thuyền trưởng Arlong!”

“Ngài Arlong vĩ đại!”

Tại trong một mảnh tiếng cuồng hoan của nhóm người cá, Nami quay người rời đi, đồng thời cô ta còn bỏ lại một câu nói: “Đừng quên lời ngươi đã hứa!”

Bạn đang đọc Siêu Năng Lực Gia Tại Thời Đại Vua Hải Tặc sáng tác bởi nin_lq
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nin_lq
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.