Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vườn Rau Bị Phá Hủy

Phiên bản Dịch · 1660 chữ

Dịch: Cậu Chủ Nhỏ

Màn đêm buông xuống, Trịnh Thúy Hoa ở nhà đứng ngồi không yên, nghĩ đến Lâm Phi cướp hết khách hàng của mình, trong lòng thật sự nghẹn một bụng lửa giận, nếu không phải Lâm Phi bán cái chó má gì rau dại, hôm nay mình không đến mức một chút thịt lợn rừng cũng không bán đi. Lãng phí thời gian một ngày không nói, còn mệt đến cả người đau nhức. Càng nghĩ, Trịnh Thúy Hoa lại càng khó chịu.

Chồng của Trịnh Thúy Hoa là Lâm Tử Cường biết vợ bận rộn cả ngày, cho nên hôm nay hắn đã chuẩn bị cơm trước, gọi vài lần ăn cơm, Trịnh Thúy Hoa mới chậm rãi đi vào phòng bếp.

Ngồi bàn ăn, Trịnh Thúy Hoa ăn không nổi, ném đũa lên bàn cơm, tức giận nói:

- Không được, tuyệt đối không thể cứ như vậy bỏ qua, thằng nhóc Lâm Tử kia khinh người quá đáng, Trịnh Thúy Hoa ta thù này không trả, cơm ăn không ngon.

Nói xong, Trịnh Thúy Hoa chạy đến phòng ngủ, cầm lấy một cây kéo, vội vàng đi ra khỏi nhà, mặc cho Lâm Tử Cường khuyên thế nào, cô cũng không quay đầu lại, đi lên phía trước thẳng tiến không lùi.

Trịnh Thúy Hoa đi đến vườn rau nhà Lâm Phi, nhìn kỹ bốn phía, xác định không có ai. Nàng từ trong ngực cầm lấy kéo vô cùng sắc bén, ken két hai cái đem lưới vườn rau nhà Lâm Phi cắt ra hai lỗ lớn. Lúc này nàng mới cảm thấy mỹ mãn, sau đó rón rén rời đi.

- Ranh con, đấu với lão nương, ngươi ngươi còn non lắm, không phải là một tinh nửa điểm.

Trịnh Thúy Hoa trên mặt hiện ra nụ cười của người chiến thắng, thầm nghĩ,

- Hừ hừ, sáng mai, tiểu tử ngươi tỉnh, nhìn thấy trong vườn rau vừa trồng chưa được mấy ngày đều bị gà ăn hết, biểu tình nhất định sẽ rất phong phú đi!

Ngày hôm sau, mặt trời chiếu sáng trên bầu trời, Lâm Phi đang mơ mộng, tiếng thét chói tai của mẹ hắn đánh thức Lâm Phi.

Mặc quần dài, đi theo tiếng hét, Lâm Phi chạy đến vườn rau, nhìn thấy vườn rau vừa trồng bị gà con chà đạp không ra hình dạng, sắc mặt nhất thời thay đổi

Mẹ hắn vẻ mặt buồn bã, nói:

- Tối hôm qua, trước khi đi ngủ, mẹ đến xem qua, lưới rào vẫn còn rất tốt, vì sao ngủ dậy một giấc, lưới ngăn phá thành bộ dáng này, rau giống cũng bị gà con hủy.

Đang nói, cha hắn chạy tới hỏi:

- Tiểu Phi, làm sao vậy?

Lâm Phi chỉ vào vườn rau, cha hắn lập tức nhìn thấy bộ dáng vườn rau bị chà đạp, trong lòng khó chịu không thôi.

Đột nhiên, cha hắn nghĩ ra cái gì đó, nhẹ nói:

- Đêm qua, ta đi vệ sinh, nhìn thấy một bóng người, giống như thím của ngươi. Đang định hỏi một câu, người nọ liền nhanh chóng rời đi.

Sắc mặt của Lâm Phi đơ ra, trở lên rất khó coi, trong lòng thì lửa giận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống thím mình.

Việc này 100% là Trịnh Thúy Hoa làm, hôm qua thấy hắn kiếm tiền đỏ mắt, mà thịt lợn rừng của nàng không bán được, cho nên trong lòng không cân bằng trả thù hắn.

Chạy về nhà, Lâm Phi cầm gậy đi hướng nhà Trịnh Thúy Hoa, ngoan độc nói:

- Ta tìm Trịnh Thúy Hoa tính sổ.

Cha hắn cũng biết, tính tình làm người của Trịnh Thúy Hoa, thích làm chuyện không thể nhìn thấy ánh sáng, hơn nữa ánh mắt còn đặc biệt nhỏ, khắp nơi nhằm vào nhà hắn, sợ cuộc sống nhà hắn sống tốt hơn nhà nàng.

- Phi Tử, hồ nháo, đứng lại cho ta. Không bằng không chứng, ngươi tìm người ta làm cái gì, quay trở về cho ta.

Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Tử Dương gọi Lâm Phi.

Nghe cha hắn nói như vậy, Lâm Phi đành phải bỏ qua.

Một nhà ba người ngồi trong sân, mẹ hắn vẻ mặt buồn bã than vãn:

- Vườn rau bên trong đều bị gà con trà đạp, chỗ này làm sao xử lý, về sau sinh hoạt còn lại phải lên chợ mua mới, ài… Tổn thất vườn rau này cũng không nhỏ, về sau em gái con mỗi tháng lấy đâu chi phí sinh hoạt. Ông bà nội bị bệnh cũng cần tiêu đến tiền. Cuộc sống càng ngày càng khó khăn ah!

Rít một hơi thuốc, ánh mắt cha hắn híp lại chỉ nhỏ chỉ còn khe rãnh bình tĩnh nói:

- Không có việc gì, cùng lắm thì tôi lên trấn chuyển hàng cho người ta, nếu không có hàng chuyển, tôi sẽ đến công trường xây dựng, người sống cũng không thể để nước tiểu sặc chết.

Đã lớn như vậy, lần đầu tiên Lâm Phi cảm nhận được cha mẹ hai người vì cuộc sống như thế bôn ba, trong lòng cảm giác bất lực.

Ngày trước ở bên ngoài, hắn có một phân tiền thì tiêu hai, chưa từng nghĩ đến giảm bớt gánh nặng gia đình.

Bây giờ trở về nhà, hắn mới hiểu sâu sắc cha mẹ không dễ dàng, hai người nông dân cho hắn và em gái đi học là một chuyện khó khăn như thế nào, hơn nữa ông bà nội bị bệnh, cũng phải tiêu tiền. Bất quá may mắn, hắn hiện tại hiểu chuyện, hơn nữa trong lúc vô ý chiếm được thần hồ lô. Trong lòng hắn yên lặng thề nhất định phải để cho cha mẹ sống một cuộc sống tốt đẹp.

Đi tới vườn rau, Lâm Phi một lần nữa dùng lưới rào vây quanh vườn rau.

Trịnh Thúy Hoa trên lưng vác xẻng, đi ngang qua vườn rau nhà Lâm Phi cười rất sáng lạn. Nhìn thấy Lâm Phi tại rào vườn rau, Trịnh Thúy Hoa làm bộ rất buồn, giả mù sa mưa nói:

- Phi Tử, sao lại như vậy, vườn rau đang tốt, sao lại thành ra bộ dáng này.

Nghĩ thấy thím mình biết rõ còn hỏi, Lâm Phi tức giận nói:

- Ngươi đừng giả bộ người tốt trước mặt ta nữa, rõ ràng là tối hôm qua ngươi đem lưới nhà ta cắt rách, mới dẫn đến gà con chui vào, đem rau giống nhà bị phá hoại.

- Ngươi cũng đừng nói lung tung, ở Sơn Hà thôn này ai mà không biết Trịnh Thúy Hoa ta là người tốt, nhà ai thiếu cái gì là ta khẳng khái giúp đỡ.

Trịnh Thúy Hoa cười ha hả nói.

- Vườn rau nhà ngươi bị gà vào phá, nếu là hết thức ăn ăn, trong vườn rau nhà thím có không ít bắp cải, ngươi có muốn đi lấy chút hay không. Chỉ có điều là rau nát. Con nhìn xem thím suy nghĩ cho nhà con nhiều như thế nào, mau đến vườn rau nhà ta lấy đi, trễ một chút, có thể sẽ bị ruồi rệp ăn hết.

Trịnh Thúy Hoa càng nói càng đắc ý, trong lòng giống như ăn mật đường, thầm nghĩ: “Tiểu tử cùng ta đấu, lão nương không chơi chết ngươi.”

Khinh người quá đáng, Lâm Phi cầm lấy một hàng rào vụn, ném về phía Trịnh Thúy Hoa. Hàng rào vụn như giọt mưa rơi trên người Trịnh Thúy Hoa, miệng nàng không cẩn thận cũng bị ném vào.

Trịnh Thúy Hoa không ngừng vỗ vào hàng rào trên người, miệng không ngừng khạc nhổ hàng rào trong miệng. Lâm Phi thấy thế ha hả cười nói:

- Đáng đời.

Vỗ vào thân thể một hồi, Trịnh Thúy Hoa nổi giận đùng đùng nhìn Lâm Phi, lớn tiếng gào thét:

- Mẹ nó, Lâm Phi thằng ranh con.

Tiếng nói rơi, Lâm Phi lại cầm lên hàng rào làm Trịnh Thúy Hoa sợ tới mức vội vàng chạy đi. Trịnh Thúy Hoa vừa chạy vừa kêu lên:

- Nhà kho nhà ta lập tức có người đến mua đồ ăn, đó là giám đốc công ty nhà hàng giải trí Cực Phẩm Nông Gia ngươi biết không. Đó là triệu phú đó, so với loại nghèo hèn như người, cả đời phỏng chừng cũng không gặp đại nhân vật như vậy bao giờ.

Thấy Trịnh Thúy Hoa chạy xa, Lâm Phi ném hàng rào trong tay xuống, lông mày nhíu rất sâu, trong lòng phiền muộn. Lúc này, giọng nói ngọt ngào của Tiểu Hồng vang lên:

- Chủ nhân, ngài có muốn cho cây giống trong vườn rau nhanh chóng ra hoa kết quả.

Lời nói của Tiểu Hồng khiến Lâm Phi vui vẻ, nhưng rất nhanh hắn lại không cao hứng nổi. Nhìn cây giống bị gà đạp loạn thất bát tao, làm sao có thể để chúng nó nhanh chóng nở hoa kết quả như vậy, có thể khôi phục thành bộ dáng vừa mới trồng, hắn liền thắp hương bái Phật.

Rất nhanh, Tiểu Hồng phảng phất có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng Lâm Phi, tiếp tục nói:

- Chủ nhân, ta không có gạt ngươi, ngươi chỉ cần tiêu năm trăm tệ, Tiểu Hồng lập tức từ cửa hàng thần cấp mua khôi phục thần thủy, cũng chính là đem dòng suối trong không gian dị năng đưa đến thế giới thực.

Ta kháo! Còn có thể thao tác như vậy. Lâm Phi lập tức cao hứng không thôi, nhưng nghĩ đến Tiểu Hồng nói muốn năm trăm tệ, hắn bĩu môi nói:

- Tốt xấu gì, ngươi cũng là thần tiên, thế nào động một chút lại xách tiền, nói tiền làm tổn thương tình cảm. Ngươi trước tiên nhanh chóng lấy chút thần thủy đi ra, ta trước tiên xem hiệu quả.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Tiểu Thần Nông (Dịch) của Hảo Cật Hương Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 01664021235
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.