Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cháu Muốn Đấu Thầu Hồ Long Môn

Phiên bản Dịch · 1931 chữ

Dịch: Cậu Chủ Nhỏ.

Chân trước vừa bước vào sân, Triệu Quân liền nhìn thấy Lâm Phi, liên tưởng đến chuyện nữ nhi mình nói hôn môi, không khỏi sửng sốt một chút. Chẳng lẽ hai người bọn họ nhanh như vậy đều đã phát triển thành người yêu? Nữ nhi Triệu Quân chính là hoa khôi trong thôn, đến nhà hắn cầu hôn, quả thực có thể xếp hàng dài đến cuối đường làng.

Lần gần đây nhất cũng là gia đình khá giả, đại đa số đều là người có tiền. Bất quá, Triệu Quân cũng không phải là người chê nghèo yêu giàu, chủ yếu là hắn muốn nữ nhi tìm được một người mình thích lại có trách nhiệm.

Nhưng, quan trọng nhất chính là không thể để cho nữ nhi của hắn sau khi gả cho người ta còn phải chịu khổ.

Điều kiện của gia đình Lâm Phi, Triệu Quân nhất thanh nhị sở, không nói đến nhà trệt cũ kỹ, lại phải nuôi ông bà nội ốm đau bệnh tật, đây là gánh nặng lớn cỡ nào a!

Gần đây, Triệu Quân cũng nghe nói Lâm Phi về quê trồng rau có thu hoạch nhỏ, nhưng một nông dân làm sao có thể làm được cái gì đại sự. Hắn có thể mua một ngôi nhà trong thành phố sao? Con gái mình đang làm việc ở bệnh viện tốt nhất thành phố Nam Giang, nó tuyệt đối không thể về quê theo Lâm Phi làm ruộng. Suy nghĩ như vậy, Triệu Quân nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Triệu Thanh Nghiên, liếc mắt một cái nói:

- Con vừa rồi nói cái gì?

Nhớ tới lời vừa rồi, Triệu Thanh Nghiên mặt nhỏ đỏ đến sắp chảy máu, nàng biết phụ thân là người bảo thủ, thấy phụ thân sắc mặt không tốt, lúc này cúi đầu, không dám trả lời.

- Được rồi, ngươi thật vất vả mới trở về một chuyến, mau trở về phòng nghỉ ngơi.

Thấy bộ dáng nữ nhi như vậy, còn có Lâm Phi ở đây, Triệu Quân không muốn đem nữ nhi trách cứ quá tàn nhẫn, ngược lại nhìn Lâm Phi, lễ phép cười nói:

- Lâm Phi, cháu đến nhà ta làm gì, có chuyện gì sao?

Lâm Phi không phải kẻ ngốc, sớm nhìn ra Triệu Quân không muốn Triệu Thanh Nghiên tiếp xúc với hắn, cho nên mới đem nữ nhi đuổi về phòng. Điều này chứng tỏ, Triệu Quân cũng không coi trọng hắn. Điều này ngược lại khơi dậy ý chí chiến đấu của Lâm Phi, hắn muốn chứng minh cho người khác thấy, Lâm Phi hắn không kém bất luận kẻ nào.

Cái gọi là người tranh một hơi, Phật tranh một ngụm.

Nhìn bóng lưng xinh đẹp của Triệu Thanh Nghiên, Lâm Phi yên lặng thề trong lòng, đời này nhất định phải nổi bật, cưới Triệu Thanh Nghiên về nhà.

Triệu Quân nhìn thấy ánh mắt Lâm Phi sáng quắc nhìn chằm chằm sau lưng nữ nhi, hắn cảm thấy chuyện xấu, rất có thể suy đoán của hắn là thật. Quay đầu lại, hắn phải hảo hảo khuyên bảo nữ nhi, không thể bởi vì nhất thời ngọt ngào, liền đem hạnh phúc cả đời hủy hoại.

Dù sao mặc kệ nghĩ như nào, Triệu Quân đều cho rằng Lâm Phi không xứng với nữ nhi của mình, nữ nhi của mình nếu gả cho Lâm Phi, chẳng khác nào nhảy vào trong hố lửa.

Dừng một chút, Lâm Phi cười hắc hắc với Triệu Quân:

- Bác Triệu, cháu chỉ muốn hỏi bác một chút, về vấn đề nhận thầu hồ Long Môn của thôn chúng ta, cháu nghe bác Trịnh Thúy Hoa của cháu nói, hồ này đã bị người ta thầu, không biết có chuyện này hay không?

Lâm Phi tuy rằng chán ghét Trịnh Thúy Hoa, nhưng ở trước mặt Triệu Quân, còn phải đem Trịnh Thúy Hoa nói là gọi bác, bằng không người ta sẽ cho rằng hắn không có giáo dưỡng.

Nhắc tới đấu thầu hồ Long Môn, Triệu Quân đều đau đầu không thôi, hồ này có mấy người thầu, nhưng giá cả cũng không cao.

Giá cả bên trên chọn người trả cao nhất, Triệu Quân vốn định đem quyền đấu thầu cho Lưu Thủy Oa giá cao hơn, nhưng thôn trưởng Lâm Tử Cường sống chết không đồng ý, tìm đủ loại cớ nói Lưu Thủy Oa không thích hợp, nhất định phải đem quyền đấu thầu cho em vợ hắn, cũng chính là em trai Trịnh Thúy Hoa Trịnh Mãnh.

Thân là bí thư chi bộ trong thôn, Triệu Quân sống chết không đồng ý.

Đến thời điểm này, quyền đấu thầu hồ Long Môn vẫn đang giằng co.

- Còn chưa có quyết định được là ai, Trịnh Thúy Hoa nói bậy.

Triệu Quân sửng sốt, cảm thấy Lâm Phi rất có thể đang có chủ ý nhận thầu hồ Long Môn, bằng không hắn sẽ không hỏi, Triệu Quân híp mắt, tinh tế quan sát Lâm Phi nói:

- Chẳng lẽ cháu cũng có ý định đấu thầu hay sao?

Lâm Phi gật đầu nói:

- Vâng, cháu đang có ý này, nếu còn chưa được người khác thầu, vậy cháu cũng muốn tham gia ạ.

Trong giọng nói lộ ra tràn đầy tự tin, điều này làm Triệu Quân không khỏi nhìn thoáng qua Lâm Phi.

- Bác không lừa ngươi, liên quan đến cạnh tranh hồ Long Môn có mấy người, cạnh tranh tương đối kịch liệt, cháu có lòng tin như vậy, dựa vào cái gì?

Triệu Quân muốn thăm dò ý tứ của Lâm Phi, xem hắn dự định dùng bao nhiêu tiền để nhận thầu hồ Long Môn. Theo nguyên tắc cạnh tranh công bằng, hồ Long Môn thuộc về tài sản công, tự nhiên là giá cao. Lâm Phi biết mấy năm trước quyền đấu thầu hồ một năm cần 3000 ngàn, lần này hắn dự định lấy giá một năm 2 vạn đấu thầu hồ.

Sở dĩ đưa ra giá cao như vậy, một mặt Lâm Phi cảm thấy dựa vào thần hồ lô, hắn rất nhanh có thể kiếm được nhiều tiền. Mặt khác hắn muốn cống hiến nhiều hơn cho thôn, bất luận thời điểm nào, làm người cũng không thể quên nguồn cội.

Lâm Phi hỏi thăm qua, bình thường mọi người trong thôn nuôi cá trong hồ, trừ chi phí, một năm nhiều nhất kiếm được 5000 tệ. Nếu trong thôn có người muốn đấu thầu hồ, nhiều nhất ra giá cũng chỉ có 8000 tệ, cao hơn nữa sẽ lỗ vốn, trên đời này không ai ngốc đến mức làm ăn thua lỗ.

Như vậy xem ra, 2 vạn tệ đấu thầu hồ Long Môn hẳn là không có ai.

- Ha ha, bác Triệu là muốn hỏi cháu dự định trả bao nhiêu tiền đi!

Lâm Phi trực tiếp vạch trần, việc này không có gì phải giấu diếm, thật không cần thiết. Hắn thản nhiên nói:

- Vậy cháu liền nói thẳng, cháu sẽ là chủ thầu tiếp theo của thôn chúng ta, cháu dự định ra 2 vạn.

Nghe vậy, Triệu Quân cau mày, trên mặt hiện ra thần sắc mất hứng.

- Sao vậy, ít sao?

Lâm Phi mê hoặc, liền mở miệng hỏi.

- Vừa rồi nghe ngữ khí của cháu tựa như chắc chắn, bác còn tưởng cháu sẽ cho bác một cái báo giá kinh hỉ, không nghĩ tới bất quá như thế, quả thật quá ít.

Triệu Quân vừa nãy còn nhìn Lâm Phi với một cái nhìn khác, lúc này mới phát hiện thì ra Lâm Phi chỉ biết khoác, cái gì bắt buộc phải có? Hoàn toàn vô nghĩa.

- Ài!

Triệu Quân thở dài một hơi thật sâu, thầm nghĩ người trẻ tuổi bây giờ chẳng ra sao, ngoại trừ khoác lác ra, một chút sự thật cũng không làm được.

Triệu Quân lập tức lạnh lùng nói:

- Bác xem cháu hay là quên đi, cháu cho giá đấu thầu hồ Long Môn hay vẫn là ít nhất, ngay cả Trịnh Mãnh báo giá cũng cao hơn cháu một chút.

Hồ Long Môn là tài sản công của Sơn Hà thôn, giá hợp tệ càng cao thì càng có lợi cho sự phát triển của cả làng.

Triệu Quân muốn kiếm thêm tiền cho ủy ban thôn, sau đó lại đến thị trấn xin một ít tiền, liền đem thôn trải đường bê tông. Nếu nói mọi người muốn làm một cái gì đó, thì đầu tiên cần phải có được một con đường để lưu thông.

Đây vẫn là tâm bệnh của Triệu Quân, thân là bí thư chi bộ, hắn một lòng muốn dẫn dắt mọi người thoát nghèo làm giàu. Nhưng nói dễ hơn làm.

Tá kháo! Ít nhất? Lâm Phi mơ hồ, còn có ai dám đưa ra giá một năm 2 vạn, vậy chẳng phải là muốn bị lỗ đến nhà bà ngoại luôn hay sao. Huống chi, người trong thôn không có ai ngu ngốc như vậy a!

- Thật sự có người báo giá vượt qua hai vạn?

Lâm Phi rất là hoài nghi, lần thứ hai hỏi.

- Lâm Phi, cháu tưởng đây là mấy năm trước hay sao. Không phải có người báo giá vượt quá 2 vạn, mà là mỗi người báo giá đều vượt qua 2 vạn.

Triệu Quân có chút không kiên nhẫn, không muốn lãng phí thời gian với Lâm Phi, vội vàng nói:

- Nếu cháu không có chuyện gì khác, bác muốn đi ra ngoài ruộng.

Ý nghĩa ngoài lời không thể rõ ràng hơn, Triệu Quân hạ lệnh trục khách.

Triệu Thanh Nghiên trốn trong phòng rảnh rỗi không có việc gì, liền trốn ở góc tường nghe lén cha mình cùng Lâm Phi toàn bộ đối thoại.

Ở sau tấm rèm cửa, Triệu Thanh Nghiên rất khinh thường nhìn Lâm Phi, miệng anh đào nhỏ nhắn bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm một tiếng:

- Bổn tiểu thư sớm nhìn ra Lâm Phi cậu chỉ biết khoác lác thổi da trâu, cái gì sẽ là người tiếp theo? Cái gì mà xe cùng nhà trong một năm sẽ đặt trước mặt cậu? Còn đòi lễ hỏi 10 vạn, cái gì ba vàng* đủ cả không thiếu thứ nào. Lâm Phi ngươi khoác lác, còn có thể khoác như vậy, đại lừa bịp, si tâm vọng tưởng, bản tiểu thư sau này cũng không muốn để ý tới ngươi nữa. Loại người không đáng tin cậy như Lâm Phi ngươi, còn vọng tưởng cưới bổn tiểu thư, đời này ngươi có thể lấy được lão bà coi như may mắn.

< ba vàng: tục lễ hỏi người trung quốc, gồm có nhẫn vàng, lắc tay vàng, dây chuyền vàng hoặc có nơi dùng hoa tai vàng. Về cơ bản là ba loại trên. Đây thường được nhà trai chuẩn bị cho con dâu tương lai để thể hiện tình yêu và sự quan tâm của họ đối với con dâu >

Cho dù, da mặt Lâm Phi có dày đến đâu, hắn cũng đứng dậy đi ra ngoài, nhưng hắn vẫn không thể tin được có người đấu thầu hồ Long Môn một năm hơn hai vạn.

Một chân bước ra khỏi cửa lớn nhà Triệu Thanh Nghiên, Lâm Phi quay đầu si ngốc nhìn Triệu Quân nói:

- Bác Triệu, thật sự có người dùng giá trên 2 vạn để đấu thầu hồ Long Môn một năm sao?

Bạn đang đọc Siêu Cấp Tiểu Thần Nông (Dịch) của Hảo Cật Hương Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 01664021235
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.