Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Cứu Tinh

Phiên bản Dịch · 1835 chữ

Dịch: Cậu Chủ Nhỏ.

Sớm biết như vậy, trước đó cần gì. Lâm Phi không để ý đến thím mập, bảo Cao Cường Minh trở về khách sạn trước, cũng nói cho hắn biết, mình rất nhanh sẽ đưa cá đến khách sạn của bọn họ.

Sau đó Cao Cường Minh liền rời đi, Lâm Phi chuyển đến bên cạnh một bể cá khác, nhìn cá nhỏ trong ao, sau đó nhìn về phía người đàn ông trung niên bán cá hỏi:

- Con cá này bán như thế nào?

Khu vực bán cá lớn như vậy, từng chút gió thổi cỏ lay, tất cả mọi người đều có thể thấy rõ ràng, huống chi ba người Lâm Phi nháo ra động tĩnh lớn như vậy.

Tiểu tử trước mắt nói một câu, có thể làm cho khách sạn giải trí nông thôn cực phẩm không bao giờ mua thức ăn của thím mập nữa. Điều này cho thấy chàng trai trước mắt không chỉ đơn giản như bề ngoài. Huống hồ, khách sạn giải trí nông thôn cực phẩm cũng là khách hàng lớn nhất của hắn một trong số đó.

Vì vậy, người đàn ông trung niên bán cá cúi xuống rất cung kính trả lời:

- Bể của tôi là cá nhỏ, rất rẻ, một cân hai tệ, cậu muốn bao nhiêu, tôi lập tức cân cho cậu.

- Dạ một cân, không cần nhiều.

Lâm Phi nghĩ, nếu như cá nhỏ quá nhiều, rắc xuống thần thủy, sau khi tiểu ngư nhanh chóng trưởng thành lớn lên, thùng xe ba bánh căn bản không chứa được. Cho dù là chỉ bán được 2 tệ, nam tử trung niên cũng không dám chậm trễ chút nào,

Một thanh niên phía sau Lâm Phi hướng về phía ông chủ bán cá hô:

- Trước lấy cho ta ba mươi cân cá nhỏ, nhà hàng chúng ta chờ, người khác chờ thêm một chút.

Vừa nghe, người đàn ông trung niên bán cá không vui, lớn tiếng nói với tiểu thanh niên:

- Luôn luôn có một cái thứ tự trước sau, ngươi chờ chút, ta trước giúp vị tiểu huynh đệ này cân một cân cá nhỏ

Nhất thời, thanh niên hiện ra vẻ mặt không vui, thầm nghĩ:

- Ông chủ này có phải là ngu ngốc hay không, sinh ý ba mươi cân không tranh nhau làm, ngược lại làm ăn một cân, đầu óc có bệnh. ”

Cẩn thận đong một cân cá nhỏ, người đàn ông trung niên bán cá hai tay đưa túi cho Lâm Phi.

- Đây, tiền của ngươi.

Lâm Phi lấy ra một lượng lớn tiền từ quần jean cũ kỹ, rút 2 tệ bên trong cho ông chủ.

Bởi vì không có việc làm ăn, thím mập vẫn nhìn chằm chằm Lâm Phi bên này, khi nàng nhìn thấy trong tay Lâm Phi một sấp tiền lớn, nàng lập tức trợn tròn mắt. Quả thật là nhìn người không thể xem bề ngoài.

Bỏ cá nhỏ vào thùng nước đã chuẩn bị sẵn ở khoang sau ba bánh, Lâm Phi liền lái xe ba bánh đến một chỗ xó xỉnh mười phần kín đáo. Nhìn bốn phía, phát hiện không có người, vì thế hắn đem thần thủy bên trong hồ lô rắc vào trong thùng, cá nhỏ trong thùng nước dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được điên cuồng sinh trưởng, chỉ chốc lát sau toa xe tất cả đều là cá lớn nặng hai cân.

Đã sớm thấy qua loại tình cảnh thần kỳ này, Lâm Phi cũng không cảm thấy kỳ lạ. Tiếp theo, trong lòng Lâm Phi vui vẻ, lái xe ba bánh chạy tới khách sạn giải trí nông thôn cực phẩm.

Cùng lúc đó, Hoàng Uyển Nhi trong khách sạn giải trí nông thôn cực phẩm đứng ở văn phòng giám đốc đi tới đi lui, trên mặt tất cả đều là vẻ lo lắng.

Bởi vì rất nhiều người nghe nói khách sạn đưa ra hai món đặc sản rất ngon, hơn nữa lúc trước Quý Phi Dưa Chuột tích góp nhân khí, cho nên bọn họ nhao nhao chạy tới thưởng thức, lại phát hiện khách sạn ngoại trừ Quý Phi Dưa Chuột, hai thứ khác hết rồi.

Một số người không chịu, sau đó gây sự, không có món ăn, vậy thì viết món ăn vào trong menu để làm gì! Làm hại bọn họ đến một chuyến vô ích. Đi giày cao gót màu đỏ, Hoàng Uyển Nhi hai tay ôm ngực đi tới cửa sổ, đôi mắt đẹp nhất thời sáng lên. Hoàng Uyển Nhi nhìn thấy xe ba bánh quen thuộc, phảng phất tựa như nhìn thấy Đại Thoại Tây Du Chí Tôn Bảo đạp trên thất thải tường vân đồng dạng, đại cứu tinh a! Vừa nhìn thấy Lâm Phi, Hoàng Uyển Nhi nào còn có nửa điểm giám đốc tư thái, lập tức xông ra ngoài.

- Gấp chết ta rồi, cậu cuối cùng cũng đưa cá tới, nếu không đưa tới, khách nhân của khách sạn sẽ đem phá quán a...

Bởi vì nhanh chóng chạy đến cửa khách sạn, trên mặt Hoàng Uyển Nhi đỏ ửng, trông rất đẹp, biên độ phập phồng trên ngực khiến Lâm Phi lập tức thất thần.

Điều này không khỏi khiến Lâm Phi khen ngợi

- Đây cũng quá ầm ầm sóng dậy đi!

- Cậu xem cái gì, mời tôn trọng ta một chút.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lâm Phi nhìn chằm chằm vào bộ ngực mình, khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Uyển Nhi có thêm vài phần hàn sương.

Để giảm bớt sự bối rối, Lâm Phi ho khan hai tiếng, sau đó chuyển đề tài nói:

- Cá cô muốn tôi đã đem đến.

Khúc nhạc dạo ngắn một đoạn về sau, Hoàng Uyển Nhi đi tới phía sau xe ba bánh, nhìn thấy cá bên trong, tú mi khẽ nhíu lại nói:

- Cái này cũng quá ít đi!

- Không có biện pháp, bất quá cô yên tâm, ta chuẩn bị đấu thầu hồ trong thôn.

Khóe miệng Lâm Phi nhếch lên một nụ cười:

- Qua một đoạn thời gian, tôi có thể cung cấp loại cá này số lượng lớn cho khách sạn các cô.

Để tìm kiếm sự phát triển lớn hơn, Lâm Phi cảm thấy việc đấu thầu phải nắm chặt, chậm một ngày, vậy sẽ tổn thất bao nhiêu tiền!

Ngẫm lại cá này tám mươi tệ một cân, một ngày làm tốt, ít nhất có thể làm hai trăm cân.

Móa nó, tính ra một ngày tổn thất hơn một vạn, Lâm Phi đều bị khiếp sợ.

Hừ hừ, nếu phát triển, cộng thêm thu nhập từ Tần Dũng, Lâm Phi cảm giác mình trong nháy mắt muốn phi thiên. Lái xe sang trọng, lấy vợ hào môn, bước lên đỉnh cao của cuộc sống, wow ha ha, nghĩ lại đều kích động không thôi.

Hoàng Uyển Nhi lập tức gọi điện thoại gọi Cao Cường Minh ra.

Cùng lúc đó, Cao Cường Minh giống như lần trước, mang theo hai người học việc đi ra.

Nhưng lần này, thái độ của Cao Cường Minh đối với Lâm Phi đã có bước ngoặt 180 độ, lấy điếu thuốc Trung Hoa trong túi ra đưa cho Lâm Phi.

Thông thường, trong túi Cao Cường Minh đều chứa hai gói thuốc lá khác nhau, một gói Hoàng Hạc Lâu hai mươi khối, một gói Đại Trung Hoa. Hoàng Hạc Lâu hắn tự hút, hoặc là cho bạn bè đồng nghiệp còn gói Trung Hoa ông sẽ đưa cho các nhà lãnh đạo khách sạn, hoặc những người ông nghĩ rằng rất quan trọng.

En không hút thuốc.

Lâm Phi khoát tay áo, tỏ vẻ cự tuyệt.

Hai học đồ bên cạnh Cao Cường Minh rất là kinh ngạc, ngày hôm qua sư phụ không phải đối với người này thái độ rất ác liệt sao? Hôm nay sự thay đổi này không khỏi cũng quá lớn!

Đối với việc Lâm Phi không nhận thuốc lá Trung Hoa của mình, Cao Cường Minh cũng không tức giận, thu hồi thuốc lá Trung Hoa, ha hả cười nói:

- Không hút thuốc tốt, ngay cả trên hộp thuốc lá cũng viết hút thuốc có hại cho sức khỏe.

Bỏ cá vào lồng cá, Cao Cường Minh và hai đồ đệ đưa cá vào bếp.

Lần này tốt rồi, rốt cuộc có thể để khách nhân hạ hỏa, Cao Cường Minh có loại cảm giác như trút được gánh nặng.

Ở trong phòng bếp, có mấy vị khách vẫn chờ ở bên trong, nhìn thấy cá bị đưa vào, trợn tròn mắt hét lên:

- Rốt cục cũng tới, mau cho ta một đĩa.

- Làm trước cho tôi, tiền của tôi đều đưa cho lễ tân khách sạn.

- Ma Đản, ai không có tiền chứ.

Nói xong, một vị khách khác ngồi trong phòng bếp lấy ra sấp tiền trăm tệ hoa lệ, ước chừng có mấy ngàn.

Mà Lâm Phi đưa cá xong được Hoàng Uyển Nhi gọi vào đại sảnh khách sạn.

Vừa tiến vào khách sạn, Hoàng Uyển Nhi đã bị mấy người mặc quần áo hoa lệ vây quanh, bọn họ không ngừng hỏi Hoàng Uyển Nhi Thần Tiên Ngư cùng Đế Vương Sam khi nào bọn họ có thể lên.

Tổ thảo, Lâm Phi sớm tưởng tượng ra Thần Tiên Ngư cùng Đế Vương Sam sẽ rất được hoan nghênh, nhưng không nghĩ tới sẽ HOT đến trình độ này.

Nhìn quanh bốn phía, Lâm Phi nhìn thấy đại sảnh khách sạn chật kín người, có người dùng đũa gõ bát đũa, thúc giục khách sạn khi nào có thể lên Thần Tiên Ngư. Một số người gõ bàn và thúc giục khi nào có thể có món Đế Vương Sam.

Hoàng Uyển Nhi nói với người vây quanh mình lập tức sẽ có Thần Tiên Ngư cung cấp, về phần Đế Vương Sam hôm nay có khả năng không có.

Lại giải thích với khách nhân rất lâu, Hoàng Uyển Nhi mới thoát thân khỏi đám người. Sửng sốt, Hoàng Uyển Nhi nhìn chằm chằm Lâm Phi nói:

- Chỗ cậu còn có rau đế vương không?

Đế Vương Sam trong miệng Hoàng Uyển Nhi chính là Trư Yêu thảo, tối hôm qua Lâm Phi nghĩ làm thế nào để đấu thầu hồ trong thôn, không đi đến không gian dị năng gặt hái Trư Yêu thảo.

- Có là có, chỉ là ta để ở nhà, quên mang theo.

Lâm Phi ngượng ngùng nói.

Quên mang theo? Hoàng Uyển Nhi hận không thể mua một miếng đậu phụ đánh chết Lâm Phi, thứ trọng yếu như vậy sao có thể quên mang theo.

Đối mặt với ánh mắt giết người của Hoàng Uyển Nhi, Lâm Phi cũng rất bất đắc dĩ, chính hắn so với Hoàng Uyển Nhi đau lòng hơn, lại thiếu đi một vạn tiền a! Đau thịt.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Tiểu Thần Nông (Dịch) của Hảo Cật Hương Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 01664021235
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.