Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng Học Trần Đại Phú.

Phiên bản Dịch · 1782 chữ

Dịch: Cậu Chủ Nhỏ.

Trên thế giới lại có loại người ngang ngược không nói lý lẽ này, đụng phải người khác, ngược lại cáo trạng trước.

- Con mẹ ngươi, lão tử chiếm chỗ đậu xe trước, vào được nửa đường rồi, xe của ngươi chen vào đụng xe ta, ngươi mắt mù sao?

Lâm Phi cũng không phải dạng ăn chay, hắn không thích khi dễ người khác, nhưng càng không thích người khác khi dễ hắn.

- Ai nha, đâyi không phải Lâm Phi sao?

Đôi mắt nhỏ của nam nhân Land Rover híp lại thành khe hở, nhìn chằm chằm Lâm Phi một hồi lâu, lúc này mới nói. Người đàn ông này biết mình? Lúc này Lâm Phi mới cẩn thận đánh giá Land Rover.

Người đàn ông Land Rover cao cao mập mạp, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái, lúc nói chuyện trong miệng hai cái răng vàng lộ ra. Khuôn mặt tròn của hắn, mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ, tai lớn, vành tai lớn. Nhìn thấy vành tai to như vậy, Lâm Phi rốt cuộc liên tưởng đến người này là bạn học của hắn thời trung học Trần Đại Phú.

Trần Đại Phú trước kia rất gầy, hiện tại trở nên mập mạp như vậy, Lâm Phi nhất thời không nhận ra là hiển nhiên. Sau khi nhận ra Lâm Phi, Trần Đại Phú không cho Lâm Phi suy nghĩ nhiều, tiến lên ôm lấy hắn một cách nhiệt tình, cười ha hả nói:

- Phi tử, đã lâu không gặp, gần đây cuộc sống thế nào?

Nói xong, đôi mắt nhỏ bé của Trần Đại Phú liếc tới trên xe ba bánh của Lâm Phi, nhất thời trong ánh mắt lộ ra coi thường.

- Cũng tạm ổn, vừa mới không lâu ta quyết định về nhà làm ruộng.

Lúc mới về nhà làm ruộng, Lâm Phi còn sợ người khác nói ba nói bốn, hiện tại hắn cảm thấy làm nông dân là một chuyện rất vinh quang, các nhà hiền triết cũng từng nói, không có cái nghề nào cao quý như nghề nông. Nó đem lại cho chúng ta sự vi diệu trong mỗi bữa ăn.

- Làm ruộng?

Trần Đại Phú vừa nghe Lâm Phi về nhà làm ruộng, trong mắt tất cả đều là vẻ khinh bỉ, từ trong túi áo Anima lấy ra một bao thuốc Red Panda, tự mình châm cho mình một điếu, căn bản không muốn mời Lâm Phi một điếu.

- Ngươi cái này cũng quá không có tiền đồ đi! Làm ruộng quanh năm có thể kiếm bao nhiêu tiền?

Nếu Lâm Phi cuộc sống tốt, Trần Đại Phú còn định mời Lâm Phi một điếu thuốc, nhưng Lâm Phi chính là một tên nông dân thấp hèn, cho nên hắn không để Lâm Phi vào mắt. Nhìn bộ dáng ung dung của Trần Đại Phú, Lâm Phi biết hắn xem thường mình, hắn cũng vẻ mặt lãnh đạm nói:

- Ta hiện tại trồng trọt cũng khá là tốt.

Nghe Lâm Phi tự khen bản thân mình như vậy, Trần Đại Phú cười đau cả bụng, sau khi cười sảng khoái một trận hắn mới đứng dậy, hít một hơi thuốc, thở dài nói:

- Đừng đùa nữa, làm ruộng còn nói rất tốt? Một năm ngươi có thể kiếm nổi 10 vạn sao? À không đúng, 10 vạn quá đề cao ngươi, phỏng chừng 3 vạn là ngươi cũng là thấy khó đi.

Đối mặt với sự châm biếm của Trần Đại Phú, Lâm Phi có chút tức giận, nhưng nể mặt bạn học cũ, vẫn mặt không chút thay đổi nói:

- Ta cảm thấy làm ruộng thật sự rất tốt, so với lên thành phố làm công thì tốt hơn nhiều.

- Dó là do ngươi không biết tìm cửa thôi, bằng không so với trồng trọt tốt hơn nhiều.

Trần Đại Phú cười ha hả lộ ra hai cái răng vàng rực rỡ.

- Ta khuyên ngươi sớm một chút từ bỏ làm ruộng đi, nếu không cả đời ngươi cũng không có tiền đồ, có muốn ta giới thiệu công việc cho ngươi hay không?

- Không cần, ta cảm thấy ta rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Lâm Phi có chút không kiên nhẫn, nhìn vào trong khách sạn nói:

- Ta muốn vào trong có chút việc.

Ngụ ý, chính là hắn muốn đi.

Nghe Lâm Phi cự tuyệt, nụ cười trên mặt Trần Đại Phú ngưng đọng, lạnh lùng nói:

- Ngươi đi khách sạn có chuyện gì? Ăn tối? Những nơi như vậy ngươi không có khả năng ăn a.

Bỗng nhiên, đôi mắt nhỏ của Trần Đại Phú quét tới cá lớn trong thùng xe ba bánh của Lâm Phi, thấy cá lớn bên trong nhảy nhót, đi qua nhìn cá nói:

- Cá này sắp chết rồi, ngươi muốn đem cá này bán cho khách sạn? Người ta tuyệt đối không có khả năng thu, bọn họ đối với nguyên liệu nấu ăn yêu cầu rất cao.

Dứt lời, bộp một tiếng, một con cá lớn nhảy lên đập vào mặt Trần Đại Phú. Bộ mặt phì nộn của hắn bị làm cho ướt nhẹp.

Lần này khiến Trần Đại Phú bối rối. Hắn vừa mới chê cá sắp chết, lập tức một con cá đánh vào mặt hắn.

Thấy thế, Lâm Phi thật sự nhịn không được cười ra tiếng.

Che nửa khuôn mặt bị cá đánh đỏ, Trần Đại Phú mơ màng bức bách một hồi lâu, sau đó ánh mắt phun lửa trừng mắt nhìn Lâm Phi nói:

- Cá của ngươi đánh ta thì làm sao bây giờ?

- Có thể làm sao bây giờ, cá tát ngươi một cái vậy thì ngươi cũng có thể tát lại vào mặt nó một cái coi như hòa.

Lâm Phi vốn định rất nghiêm túc nói ra những lời này, nhưng thật sự không nhịn được, vẫn cười ra tiếng.

Tiếng cười này rơi vào tai Trần Đại Phú, làm cho Trần Đại Phú càng thêm tức giận, chỉ vào Lâm Phi mắng:

- Tào Ni Mã, cá của ngươi đánh ta, ta lại đánh cá ngươi một cái, ngươi thấy ta giống tên ngốc sao?

Trần Đại Giàu có cảm giác ách ba ăn hoàng liên có cảm giác khổ không nói nên lời.

- Không đánh, vậy quên đi.

Lâm Phi mở hai tay ra, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, sau đó nói tiếp:

- Ta đến khách sạn tìm giám đốc khách sạn có chút việc muốn bàn, ta đi trước.

Lâm Phi lời nói vừa dứt, Trần Đại Phú cười đến thở không ra hơi, đứt quãng nói:

- Ngươi còn tìm giám đốc khách sạn người ta nói chuyện, đừng nói phét được không, ngươi chỉ là nông dân rách nát, giám đốc khách sạn là ai muốn gặp đều có thể gặp sao? Ngươi thổi có chút ngưu a, ấy vậy mà mặt không đỏ tim không loạn.

- Nông dân làm sao vậy, nông dân không thể gặp giám đốc khách sạn? Trần Đại Phú, ta có thể nói cho ngươi biết, nếu không có nông dân, ngươi ăn gì? Các nhà lãnh đạo Vĩ đại của Trung Quốc gặp gỡ nông dân mỗi năm, ta và giám đốc của khách sạn này gặp nhau để nói chuyện nông sản không phải rất bình thường sao? Có gì ngạc nhiên.

Không trộm không cướp, dựa vào lao động của mình mà sống, Lâm Phi cảm thấy làm nông dân là một chuyện rất vinh quang.

- Ha ha, ngươi đang sống trong mộng tưởng sao? Hiện tại có tiền mới là trên hết, ngươi là nông dân muốn gặp giám đốc khách sạn lớn như vậy? Nói đùa ta đúng không, ta khuyên ngươi đưa chỗ cá muốn chết của ngươi đến chợ, nói không chừng người không có mắt sẽ mua mấy con của ngươi, khách sạn giải trí nông thôn cực phẩm căn bản gặp ngươi cũng lười gặp.

Trần Đại Phú nói xong, dư quang quét tới con cá lớn phía sau xe ba bánh của Lâm Phi, chỉ thấy hai ba con cá lớn nhảy nhót, sợ tới mức hắn vội vàng lui về phía sau vài bước. Hắn thật sự bị cá đánh sợ hãi, trên mặt dấu đỏ thỉnh thoảng vẫn truyền đến cảm giác đau rát.

Tin tin hay không là tùy ngươi, hiện tại ta liền gọi điện thoại cho giám đốc khách sạn, nói với cô ấy ta đang ở dưới cổng khách sạn, sẽ lập tức lên gặp.

Lâm Phi lấy ra chiếc điện thoại Huawei dùng ba năm, bấm số điện thoại của Hoàng Uyển Nhi. Ngay sau đó, điện thoại di động của hắn phát ra:

- Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, mong quý khách gọi lại sau.

Nghe được thanh âm điện thoại di động của Lâm Phi truyền đến, Trần Đại Phú cười ha ha, trào phúng nói:

- Ngươi muốn ta cười chết sao? Vừa rồi giả vờ rất giống, còn gọi điện thoại cho giám đốc khách sạn? Ta thấy tiểu tử ngươi vì giả vờ ngưu bức trước mặt ta, tùy tiện tìm một số điện thoại gọi ra ngoài, muốn mạo danh giám đốc khách sạn, lần này gọi! Tìm bừa một số nào đó, điện thoại di động của người ta còn tắt máy, bởi vậy có thể thấy được ngươi là như thế nào xui xẻo.

Trần Đại Phú trào phú, Lâm Phi không để ý, lẩm bẩm nói:

- Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ đang họp? Vì vậy, tắt điện thoại di động của mình? ”

- Ôi ôi ôi, trang bức không thành, bị ta vạch trần trước mặt, rất biết tìm cớ cho mình mà, tiểu tử ngươi bị chứng vọng tưởng đi!

Trần Đại Phú lắc đầu, đối với Lâm Phi rất là không nói gì, thầm nghĩ:

- Tiểu tử này sợ là ở nông thôn trồng trọt, đem đầu óc làm đến hồ đồ.

Nhưng vào lúc này, điện thoại di động của Trần Đại Phú vang lên, nhận điện thoại, thần sắc của hắn trở nên khẩn trương.

Tắt điện thoại, hắn lập tức ngồi lên xe Land Rover, trừng mắt nhìn Lâm Phi nói:

Coi như tiểu tử ngươi vận khí tốt, lão tử hôm nay có việc, xe Land Rover của ta bị ngươi phá ba bánh làm xước sơn liền không cần ngươi bồi thường, bất quá nói đi cũng phải nói lại, muốn ngươi bồi, ngươi cũng bồi không nổi.

Nói xong, Trần Đại Phú lái Land Rover rời đi.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Tiểu Thần Nông (Dịch) của Hảo Cật Hương Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 01664021235
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.