Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cực Phẩm Nhân Gian

Phiên bản Dịch · 1998 chữ

Dịch: Cậu Chủ Nhỏ

Những lời trái lương tâm như thế cũng nói ra được, nữ nhân này vì chiếm được hảo cảm của Lâm Minh, quả thực… May mắn lúc trước nàng chia tay chính mình.

- Thì ra hắn chính là bạn trai cũ của em, hắn là em họ ta. Thế nhưng bây giờ thì không phải, loại nghèo rớt như hắn, không xứng làm huynh đệ với ta.

Lâm Minh đối với Lưu Băng Băng khen khen mình thì rất cao hứng, như một phần thưởng, hắn ở trên mặt Lưu Băng Băng hôn nhẹ một cái lên lớp phấn trang điểm cực đập kia.

Sau đó, Lưu Băng Băng giả vờ giống như một thiếu nữ thanh thuần, bàn tay nhỏ bé vỗ vào bụng mập mạp của Lâm Minh, thẹn thùng nói:

- Trước mặt mọi người, anh là tiểu bại hoại, Bảo Bảo rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Hành vi của Lưu Băng Băng rơi vào trong mắt Lâm Minh làm hắn rất cao hứng, nhéo nhéo mông Lưu Băng Băng, cười ha hả nói:

- Tiểu bảo bối, đừng tức giận, muốn mua cái gì, lát nữa chúng ta sẽ đi mua. Anh nghĩ túi xách sẽ rất hợp với cục cưng đó.

Trong mắt Lâm Phi, hành vi của Lưu Băng Băng sắp khiến hắn ghê tởm tới nôn mửa.

- Đủ rồi, Lưu Băng Băng ngươi là cái thá gì mà để Lâm Phi ta nhớ mãi không quên.

Lâm Phi và nàng dù sao cũng đã từng yêu qua nàng, nếu đã chia tay, vậy coi cô như người xa lạ, không nghĩ tới nàng hết lần này đến lần khác chà đạp hắn, Nghe nói như vậy, Lưu Băng Băng lúc này tức giận không thể vãn, trừng mắt nhìn Lâm Phi trào phúng nói:

- Tào Ni Mã, Lâm Phi ngươi nhìn lại mình xem có cái gì hơn ta, thế mà dám nói ta không xứng với ngươi. Bây giờ ngươi có bạn gái không? Phỏng chừng hiện tại một con lợn nái đều không thèm ngươi đi.

- Đúng vậy, Lâm Phi tôi hôm nay chưa có bạn gái, nhưng sau này tôi nhất định sẽ có bạn gái xinh đẹp gấp trăm lần so với cô, không tin chúng ta chờ xem.

Lâm Phi tự tin sau này chắc chắn sẽ kiếm được thật nhiều tiền, bởi vì hắn hiện tại có thần hồ lô, giám đốc giải trí nông thôn cực phẩm đều muốn tìm hắn hợp tác.

Lâm Minh quả thực muốn cười rụng răng, thầm nghĩ:

- Lâm Phi có phải uống nhầm thuốc hay không, khoác lác mặt một chút cũng không đỏ, làm cho còn nghiêm trang, không đi làm minh tinh đáng tiếc.

Trên thế giới này, người đáng sợ nhất chính là kẻ lừa gạt mà có thể lừa đến chính bản thân kẻ đó cũng tin đó là sự thật. Hiển nhiên, Lâm Minh cho Lâm Phi là loại người như vậy.

Lưu Băng Băng thâm tình nhìn Lâm Minh, cười khanh khách nói:

- Anh yêu, tiểu tử nghèo Lâm Phi này phỏng chừng đầu óc nóng đến hồ đồ, chúng ta đừng để ý tới hắn nữa. Người ta đói bụng, muốn ăn cơm.

- Được được được, muốn ăn cái gì, cứ việc nói.

Lâm Minh ôm bên ngoài bả vai Lưu Băng Băng.

- Nghe nói nơi này xuất hiện một món ăn mới, ông lớn đều tranh nhau đến thử, gọi là cái gì…

Hai người này trước mặt Lâm Phi ân ái, trực tiếp coi hắn như không khí. Trong nhận thức của bọn họ, Lâm Phi chỉ xứng đáng là một nhân vật nhỏ trong cuộc sống nghiệp dư của bọn họ.

- Quý phi dưa chuột, khuê mật của ta buổi sáng nói với ta khách sạn này có một món gọi quý phi dưa chuột đặc biệt ngon, tối hôm qua nàng còn khoe với ta bạn trai dẫn nàng tới nơi này ăn.

Lưu Băng Băng nhớ tới vẻ mặt đắc ý của khuê mật, trong lòng khó chịu. Lâm Minh vỗ đầu một cái, ha hả cười nói:

- Đúng đúng đúng, chính là quý phi dưa chuột, đại lãnh đạo đơn vị chúng ta cũng nói món ăn này rất ngon, hắn nói quý phi dưa chuột chỉ có giải trí nông thôn cực phẩm mới có, nhưng phi thường khan hiếm. Không biết bây giờ còn có hay không?

Nói xong, Lâm Minh một bên sờ cằm béo nhung nhúc, một bên chảy nước miếng. Có thể tưởng tượng được, hắn muốn thưởng thức quý phi dưa chuột cỡ nào. Quý phi dưa chuột? Lâm Phi đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, sau đó cười ha ha.

Nếu như không đoán sai, quý phi dưa chuột chính là dưa chuột hắn bán cho Hoàng Uyển Nhi. Đầu óc kinh doanh của cô gái này thật sự không chỉ để trưng cho đẹp, cư nhiên có thể đổi tên dưa chuột trong vườn rau nhà hắn thành quý phi dưa chuột.

Hành động của Lâm Phi rơi vào trong mắt Lâm Minh và Lưu Băng Băng, lại có một tầng ý tứ khác. Lưu Băng Băng nhíu mày, nói với Lâm Phi:

- Nhà quê, ngươi chưa từng nghe nói qua quý phi dưa chuột đi. Gặp chúng ta coi như ngươi may mắn, cho ngươi tăng kiến thức, đương nhiên ngươi chỉ xứng nghe nói qua quý phi dưa chuột, muốn ăn? Ngươi đời này cũng đừng suy nghĩ.

Thấy Lâm Phi không nói lời nào, Lưu Băng Băng lạnh hừ một tiếng,, kéo bàn tay mập mạp của Lâm Minh ngồi xuống vị trí bên cạnh Lâm Phi, tức giận gọi nhân viên phục vụ, vô cùng sảng khoái nói:

- Khách sạn các ngươi quý phi dưa chuột hết chưa?

Người có thể ăn quý phi dưa chuột, không giàu thì quý.

Nàng một nhân viên phục vụ nho nhỏ đương nhiên đắc tội không nổi, tất cung tất kính nói:

- Xin chào các vị, quý phi dưa chuột còn còn, nhưng rất nhiều thực khách hướng về phía quý phi dưa chuột gọi món. Cho nên quý phi dưa chuột tăng giá, giá hiện tại là…

Không đợi nhân viên phục vụ nói xong, Lâm Minh liền ngắt lời cô, hào khí mười phần nói:

- Tiền không phải là vấn đề, hôm nay chúng ta muốn ăn quý phi dưa chuột.

Trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ, Lưu Băng Băng quát lớn: "Ngươi có phiền hay không,, chúng ta là người thiếu tiền sao? Nói nhiều, nhanh chóng giúp chúng ta một ít quý phi dưa chuột. Chúng ta tới đây ăn cơm chính là đến ăn đắt nhất, càng đắt càng tốt, như vậy mới có thể thể hiện thân phận tôn quý của chúng ta.

Nhân viên phục vụ sợ tới mức rụt người lại, không dám tiếp lời, chỉ dám liên tục gật đầu. Vừa đi được hai bước, Lưu Băng Băng lớn tiếng gọi nhân viên phục vụ trở về, lạnh lùng nói:

Lấy cho ta thêm một phần quý phi dưa chuột, ta đang vui, tùy tiện đưa lên, ta không thiếu tiền.

Đợi đến khi nhân viên phục vụ đi, Lưu Băng Băng cố ý nhìn về phía Lâm Phi, lớn tiếng nói:

- A nha, cuộc sống của người có tiền, chính là sảng khoái, muốn ăn cái gì ăn cái đó. Không giống như một số người nghèo, ngoài việc có thể nhìn cho no mắt, còn có thể làm gì. Ta nếu là nhân viên quản lý quán rượu này, tuyệt đối cấm những người nghèo đi vào. Lời này của Lưu Băng Băng hiển nhiên là nói cho Lâm Phi nghe.

Khóe miệng nhếch ra một nụ cười khổ, Lâm Phi nhìn Lưu Băng Băng nói:

Quý phi dưa chuột? Ha ha, lão tử muốn ăn bao nhiêu, liền có thể ăn bấy nhiêu. Vườn rau nhà ta ta muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nếu một ngày lão tử cao hứng, heo nhà ta đều có thể ăn quý phi dưa chuột, các ngươi còn coi đó là bảo vật.

Nghe Lâm Phi nói như vậy, Lưu Băng Băng và Lâm Minh liếc nhau, sau đó hai người rất ăn ý, cười điên cuồng không ngừng. Tối hôm qua ở đơn vị, Lâm Minh cùng đại lãnh đạo nói chuyện phiếm biết được quý phi dưa chuột một đĩa ba trăm tệ. Mà toàn thân Lâm Phi cộng lại cũng không đến một trăm tệ.

Quý phi dưa chuội muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu? Cái này thổi da trâu cũng không sợ thổi phá thiên đi.

Lưu Băng Băng ôm bụng cười đến đau bụng, chậm lại hồi lâu, mới đứt quãng nói:

- Lâm Phi, hiện tại xem ra, lúc trước chia tay ngươi là quyết định chính xác nhất trong đời ta.

Dừng một chút, cô uống một ngụm nước trái cây nhập khẩu, tiếp tục:

- Người nghèo không đáng sợ, nhưng không nhận ra vị trí của mình là khá khủng khiếp. Bởi vì sau đó, ngươi sẽ chỉ nghèo cả đời

Dừng một chút, cô uống một ngụm nước trái cây nhập khẩu, tiếp tục:

- Người nghèo không đáng sợ, nhưng không nhận ra vị trí của mình là khá khủng khiếp.

Bởi vì sau đó, ngươi sẽ chỉ nghèo cả đời.

Lâm Minh ôm Lưu Băng Băng, cười tủm tỉm nói:

- Ta nói Lưu Phi, tiểu tử ngươi cũng đừng để mẹ ngươi đi khắp nơi tìm người mai mối cho ngươi, trước tiên đi bệnh viện chữa khỏi đầu óc rồi mới đi ra, đỡ phải đi ra mất mặt.

- Các ngươi tin hay không thì tùy, Các ngươi đừng thấy ta hiện tại lăn lộn không tốt, yên tâm, không bao lâu nữa, các ngươi đều sẽ bị ta hung hăng giẫm dưới chân.

Lâm Phi hai mắt lạnh lùng đảo qua hai người.

- Nha nha, đọc nhiều tiểu thuyết trên truyện YY quá hay sao, còn đòi cá mặn chuyển mình? Nói cho ngươi biết, cá mặncả đời chỉ có thể là cá mặn, vĩnh viễn không thể chuyển mình.

Lâm Minh thấy nhân viên phục vụ bưng quý phi dưa chuột lên bàn, hung hăng ăn một miếng, trong nháy mắt liền cảm thấy thịt gà vịt cá cũng không ngon bằng một phần mười quý phi dưa chuột này.

Lưu Băng Băng nghĩ đến khuê mật ở trước mặt nàng khoe khoang ăn qua quý phi dưa chuột, còn nói cái gì chưa từng ăn qua quý phi dưa chuột liền không biết cái gì là cực phẩm nhân gian. Vì đè nàng một đầu, quả thực cái gì cũng dám nói. Hừ, không phải đã ăn mấy quả dưa chuột hỏng thôi ư! Có gì tuyệt vời, bạn trai của ngươi mời ngươi ăn một đĩa quý phi dưa chuột. Mà bạn trai ta mời ta ăn hai đĩa quý phi dưa chuột, bất kể như thế nào, ta cũng phải đè ngươi một đầu.

Đại bộ phận khuê mật của nàng đều thích ghanh đua, Lưu Băng Băng và bạn thân của cô chính là ví dụ sống động nhất.

- Thật ngon, nhân gian cực phẩm, đây là thứ ta cảm thấy ngon nhất.

Lâm Minh không tự chủ được khen ngợi.

Lưu Băng Băng nhìn thấy bạn trai khen quý phi dưa chuột như vậy, cũng không tin, dưa chuột trên đời này có thể ngon bao nhiêu, có thể có thịt gà vịt cá ngon?

Gắp một đũa, Lưu Băng Băng ăn một miếng, nhất thời kinh ngạc như gặp tiên nhân, hô to.

- Thật sự quá ngon, trách không được Mã Tinh Tinh sẽ nói chưa từng ăn qua quý phi dưa chuột liền không biết cái gì là cực phẩm nhân gian, nàng quả nhiên không lừa gạt ta.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Tiểu Thần Nông (Dịch) của Hảo Cật Hương Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 01664021235
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.