Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiệp Nghị Với Hoàng Quản Lý.

Phiên bản Dịch · 1747 chữ

Dịch: Cậu Chủ Nhỏ.

Chỉ vào chiếc BMW 6 bên cạnh Lâm Phi, Lưu Băng Băng vênh mặt nói:

- Anh có biết chiếc xe này là ai không? Bạn trai tôi, anh có biết chiếc xe này giá bao nhiêu không? Tám mươi lăm vạn, cả đời anh cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.

Nói xong, Lưu Băng Băng lấy tay đẩy Lâm Phi ra, mặt mày lạnh lùng nói:

- Tránh ra, đừng làm bẩn xe của bạn trai tôi. Bị bẩn, anh không đền nổi đâu.

Đây là xe của tổng giám đốc công ty nhà hàng giải trí nông sản cực phẩm, làm sao có thể là xe riêng của bạn trai cô ta? Lâm Phi biết cô đang nói dối, nhưng lười vạch trần. Nhưng nàng lại dám động thủ, nếu không phải Lâm Phi không đánh nữ nhân, nàng đã sớm nằm trên mặt đất, Lâm Phi tàn nhẫn nói:

- Ta cảnh cáo cô, đừng đụng vào ta.

- Nha nha, khẩu khí thật lớn, người anh em nông dân của chúng ta, bản sự không có, nhưng tính tình thì không nhỏ.

Lưu Băng Băng tiến đến trước mặt Lâm Phi, khinh thường nói:

- Nếu không phải sợ anh làm bẩn xe bạn trai của tôi, tôi không thèm chạm vào anh, biết vì sao không? Bởi vì tôi chê anh bẩn, nhìn vào quần áo của anh mà xem, tôi nghĩ nó phải một tuần rồi chưa được thay.

Ở cùng một chỗ với loại nữ nhân ghê tởm này, thật sự ảnh hưởng đến tâm tình, Lâm Phi đi về phía cửa khách sạn, dựa vào tường, không để ý tới Lưu Băng Băng nữa.

Ai ngờ, Lưu Băng Băng không chịu buông tha, tiếp tục dây dưa:

- Như thế nào, thấy chỗ này của tôi không lừa được tiền, lại lừa người trong khách sạn, hoặc là muốn vào xin cơm?

Mẹ nó, Phương Khải Minh chết luôn trong nhà vệ sinh rồi hay sao, lâu như vậy còn chưa đi ra. âm Phi muốn chờ hắn đi ra, bảo hắn chở mình đi mua xe ba bánh, lúc trước ở trên xe, bọn họ đều đã nói xong. Lưu Băng Băng vẫn giống như ruồi nhặng, ong ong không ngừng, thật sự làm cho Lâm Phi rất phiền.

- "Không nói lời nào, chính là chấp nhận, muốn xin cơm.

Lưu Băng Băng ha ha cười nói.

Rất nhanh, Phương Khải Minh từ khách sạn chạy ra, lôi kéo Lâm Phi đi vào trong khách sạn, vẻ mặt thần bí nói:

- Chuyện tốt, chuyện tốt, Hoàng quản lý công ty tôi nghe nói anh tới, để tôi mời anh vào.

- Chuyện tốt gì?

Lâm Phi không biết gì hỏi?

- Chờ nhìn thấy Hoàng quản lý, cậu liền biết.

Phương Khải Minh thần thần bí bí, không vạch trần.

- Hiện tại không nói cũng được, anh nói cho tôi biết, hắn tên là gì?

Lâm Phi hỏi.

Phương Khải Minh nhìn đông nhìn tây, thấy bốn phía không có người, lúc này mới thật cẩn thận nói:

- Hoàng Uyển Nhi, ở khách sạn chúng ta không ai dám gọi thẳng tên nàng như vậy.

Nói đến Hoàng Uyển Nhi, trong đầu Lâm Phi gợi lên bóng dáng thướt tha của nàng, chỗ nên vểnh thì vểnh, chỗ nên bình thì một chút thịt thừa cũng không có, thật là vưu vật nhân gian. Nếu hắn có thể cưới cô ấy làm vợ, sống ít hơn mười năm cũng nguyện ý, Lâm Phi nghĩ như thế.

Lưu Băng Băng sau khi nhận điện thoại và đi vào khách sạn.

Bị Phương Khải Minh kéo đến văn phòng tổng giám đốc, Phương Khải Minh cười ha hả nói:

- Tổng giám đốc, tôi đã mang tới người cô muốn gặp.

Hôm nay, Hoàng Uyển Nhi mặc trên người một chiếc áo dơi rộng thùng thình màu đỏ, bộ ngực cao vút vẫn như không thể bị che khuất, cánh tay củ sen lộ ra bên ngoài, phía dưới là một chiếc quần bút chì bó sát màu đen, làm nổi bật vóc người hoàn mỹ của cô vô cùng nhuần nhuyễn.

Cô ngồi thẳng tắp trên ghế, phất tay ra hiệu cho Phương Khải Minh rời đi. Phương Khải Minh đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Lâm Phi và Hoàng Uyển Nhi, Hoàng Uyển Nhi tươi cười, giơ tay lên nói:

- Lâm tiên sinh mời ngồi, nghe nói Lâm tiên sinh hái rau dại trên núi rất đặc biệt, nói là có công hiệu tráng dương, tôi cảm thấy đây là một cơ hội kinh doanh rất tốt.

Lâm Phi sớm biết trong này là cơ hội kinh doanh, bằng không sẽ không đến chợ trấn bán. Mắt thấy Lâm Phi không hứng thú lắm, Hoàng Uyển Nhi lại không nản lòng, cười sáng lạn, nói:

- Chúng ta có thể hợp tác, anh đem rau dại hái bán cho tôi, tôi thu mua với giá cao. Tiền không phải là một vấn đề, khách sạn của chúng tôi thiếu các đặc sản lạ.

Lâm Phi vẫn im lặng, bởi vì hắn muốn vì mình tranh thủ lợi ích lớn hơn. Hoàng Uyển Nhi làm bộ đã tính trước dáng vẻ, mỉm cười, nói:

- Lâm tiên sinh, tôi cảm thấy nam nhân nhất định phải biết nắm bắt cơ hội. Nếu một người đàn ông không có sự giàu có, lấy cái gì để bảo vệ tình yêu của mình, che chở và chăm sóc tình yêu, liên hệ với bạn bè, dựa vào miệng? Xã hội này là quá thực tế và quá táo bạo. Không ai quan tâm sau này anh như thế nào, huống hồ cha mẹ anh có thể chờ anh sau này có sự nghiệp sao? Họ không thể chờ đợi; Bạn gái cũng vậy, nếu anh không có gì bây giờ, cô ấy sẽ ở bên anh chứ? Nếu anh nói sau này, liệu trong bao lâu? Nếuanh không có tiền ngay bây giờ, bạn bè của anh sẽ liên lạc với bạn? Phải, có lẽ có nhưng rất ít.

Nói xong, Hoàng Uyển Nhi ưu nhã bưng một tách cà phê trên bàn làm việc lên, khẽ nhấp một ngụm.

. Từng câu từng chữ đâm vào trái tim! Lâm Phi không khỏi có cái nhìn mới đối với Hoàng Uyển Nhi, cô gái này không chỉ xinh đẹp, hơn nữa còn thông minh tuyệt đỉnh. Mỹ nữ ưu tú như vậy, Lâm Phi động tâm không thôi. Tuy rằng hắn hiện tại có thần hồ lô, nhưng muốn trong thời gian ngắn làm giàu, nhất định phải dựa vào người có tiền có thế, mới có thể hoàn thành.

- Tôi đáp ứng hợp tác với cô, nhưng tôi có một điều kiện.

Lâm Phi vẻ mặt nghiêm túc nói.

Phảng phất hết thảy đều nằm trong tay Hoàng Uyển Nhi, vẫn là rất tao nhã buông ly cà phê xuống, nói:

- Có điều kiện gì tôi sẽ tận lực thỏa mãn anh, chỉ cần không phải quá đáng.

Khóe miệng Lâm Phi giật ra nụ cười xấu xa, trong lòng sinh ra trò đùa, vui vẻ nói:

- Rất đơn giản, cô làm vợ tôi nhé, điều kiện này không quá đáng chứ!

Nhất thời, khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Uyển Nhi mây đen dày đặc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phi, hận không thể nhìn thấu hắn.

Đương nhiên là hắn biết Hoàng Uyển Nhi không có khả năng đáp ứng yêu cầu quá phận như vậy, Lâm Phi thấy tình thế không đúng, lập tức đổi giọng nói:

- Xem cô kìa, không vui chút nào, tôi chỉ muốn nói chơi thôi. Trong thực tế, tôi không có yêu cầu, chỉ cần cảm thấy rằng chúng ta là đối tác, tuổi tác cũng không chênh lệch gì nhiều, gọi tên nhau là được.

Nghe vậy, Hoàng Uyển Nhi tươi cười như hoa, vươn bàn tay ngọc mảnh khảnh, Lâm Phi tiến lên cầm bàn tay nhỏ bé yếu đuối không xương của cô, hai người đồng thanh nói:

- Lâm Phi - Uyển Nhi. hợp tác vui vẻ.

Tiếng Uyển Nhi này khiến Hoàng Uyển Nhi có chút không thích ứng, nhưng cô không nói gì, điều này trong mắt Lâm Phi, chính là tiến thêm một bước kéo gần khoảng cách giữa hắn và cô.

Nam theo đuổi nữ, quan trọng nhất chính là tự tin, chỉ cần có cơ hội cùng nữ sinh thúc đẩy quan hệ, nhất định không nên do dự, nữ nhân cự tuyệt không quan trọng, chủ yếu là ngươi cố gắng tiến gần một bước. Nếu một người phụ nữ mở ra cho bạn một cửa sổ để thúc đẩy mối quan hệ, bạn không nắm bắt cơ hội, cơ hội tiếp theo sẽ khó khăn.

Đây là kinh nghiệm yêu đương của Lâm Phi bao nhiêu năm. Cho nên, Lâm Phi chủ động thay đổi xưng hô, muốn cùng Hoàng Uyển Nhi tiến thêm một bước gần gũi quan hệ.

Ở phòng làm việc cùng Hoàng Uyển Nhi thương lượng hồi lâu, Lâm Phi chuẩn bị ăn một bữa miễn phí.

Trước khi đi ra, vì biểu thị thành ý, Hoàng Uyển Nhi tự mình đặt phòng chữ "Thiên" cho hắn, hơn nữa cô đến trả tiền.

Sao lại có loại cảm giác tiểu bạch kiểm được người bao nuôi thế nhỉ? Nhưng cảm giác này thực sự rất sảng khoái. Ở lối đi khách sạn, một gã mập mạp bụng to, trong tay gọi điện thoại, rất là kiêu ngạo gầm lên không ngừng với điện thoại.

Toàn bộ lối đi, phảng phất như trở thành nhà của mập mạp.

Dư quang quét tới người, Lâm Phi tựa vào lối đi bên phải, nghĩ nên mở rộng diện tích trồng trọt như thế nào, đất của bà con đều là mệnh căn của bọn họ, khẳng định sẽ không dễ dàng đem đất trồng cho hắn.

Này! mập mạp cùng Lâm Phi đụng nhau, Lâm Phi bị đụng đẩy về phía sau hai bước. Điện thoại di động của mập mạp bụng to bị đụng rơi trên mặt đất, há miệng mắng:

- Tào Ni Mã, ngươi bị mù à. Ôi, em họ, sao em lại ở đây? Không đúng nha, loại địa phương này em không thể ăn nổi, chẳng lẽ em ở đây làm bồi bàn?

Bạn đang đọc Siêu Cấp Tiểu Thần Nông (Dịch) của Hảo Cật Hương Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 01664021235
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.