Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão Giả Ăn Mày Thần Bí

Tiểu thuyết gốc · 1397 chữ

'Xítt...'

Không biết đã qua bao lâu, cái loại thống khổ kịch liệt này rốt cục biến mất, Minh Xuyên mới mở mắt, lúc này toàn thân hắn đều bị mồ hôi ướt đẫm rồi, mà toàn thân lại đen như mực, đầy người đều là bốc mùi tanh tưởi giống người chết bị thối rữa vậy.

"hình như người cũng khỏe lên không ít, thôi Tìm chỗ nào tắm rửa đã"

Nhưng khi Minh Xuyên nhìn xung quanh thì mới thấy vô cùng nghi hoặc . khung cảnh hồi nãy vẫn còn rất tấp nập người người qua lại , bây giờ khách đi đường và các người bán hàng xô nhau mà chạy như gặp ma. Minh Xuyên mới quay sang lão ăn xin mù gần đó hỏi :

-Lão mù! Có biết vì sao mọi người chạy tán loạn không vậy.

Ông mù không quay đầu, thậm chí mắt cũng không mở mà vẫn nói :

-ta thấy do ngươi thối quá đấy, cút ra ngoài thành mà tắm đi, mất ô nhiễm mĩ quan.

Nghe xong câu 'mất ô nhiễm mĩ quan' hắn trợn tròn mắt không thể tin được nói :

-ông là người hiện đại?

Câu nói có vẻ rất chi là bình thường, nhưng khi lọt vào tai lão già kia thì lại khiến lão vô cùng giật mình, liền mở mắt ra nhìn người ngồi kế bên mình.

Lão ta là một người đã sống trên chín trăm năm, luôn tu cầu theo đại đạo, nhưng vẫn rất nhiều năm nay chưa thành được đại đạo cần tìm, nên biến thành một lão già đi xuống trần thế làm ăn xin để nhanh chóng cảm nhận đại đạo, nhưng lão ta đã ngồi đây hơn một năm trời nhưng vẫn không tiến triễn gì, nhưng hôm nay đang ngồi thì nge được người ăn mày trẻ tuổi này nói khiến lão ta giật mình.

- Đây là chuyện gì đang xảy ra?!

Lão già ăn xin thầm nói trong bụng, ánh mắt đưa sang dò xét đi xét lại dăm ba lần nhưng vẫn không có kết quả gì, dù lão ta có nhìn đến cỡ nào thì cũng chỉ thấy được thiếu niên ăn mày vừa nói chỉ là một người bình thường không hơn không kém! Chỉ bất cơ thể có gì đó là lạ.

- Ngươi là ai, sao lại biết chuyện của ta?!

Lão già không đợi thêm được nữa, liền mở miệng ra hỏi thiếu niên ăn mày có phần lạ lẫm khác người này.

Minh Xuyên nghe được câu hỏi của lão ăn xin kế bên thì lắc đầu, ánh mắt nhìn sang, khiến lão cảm thấy như tâm can mình đang bị thiếu niên tóc trắng này nhìn thấy tất cả! Minh Xuyên nghĩ trong lòng 'dm lại gặp đồng hương xuyên không, nên làm thế nào đây?'

- Ta là ai?!

Minh Xuyên cười nhạt một cái sau đó nói tiếp:

- Ta chỉ là một tên ăn xin không hơn không kém.

Minh Xuyên nói xong, lão già kia liền vuốt râu ra vẻ đang suy tư vấn đề này, sau đó liền quay sang hỏi lại Minh Xuyên hỏi :

- Vậy xin hỏi tiểu huynh đệ, ngươi có phải người xuyên không hay không ?

Minh Xuyên hơi cười nhạt nói :

-xuyên không là gì? Thôi ta phải đi tắm. Hôi thối quá rồi.

Hắn nói xong vội chạy đi ra ngoài thành, mục đích bây giờ của hắn là phải nhanh chóng tăng tu vi lên còn việc lão kia cho dù có phải là người xuyên không hay không thì hắn mặc kệ.

Haiz!! Lão già nhìn Minh Xuyên chạy đi thở dài một hơi, lão thấy hắn chỉ là một người phàm thì cũng không quan tâm nữa tiếp tục nhắm mắt lại, ngồi giữa dòng đời này cảm nhận đại đạo của mình.

Đường đi gập ghềnh, lồi lõm khó đi.

Mồ hôi ướt lưng, Minh Xuyên sau khi chạy ra khỏi thành , đi tới một bờ sông rộng.không biết vì sao hắn lúc này rất là có sức lực.

Tạch

Ném đôi giày rách xuống đất, Minh Xuyên cởi bỏ áo quần rách rưới nhảy ùm xuống sông.

Hắn vẫn còn đang nghi ngờ mình có phải mơ không, ở dưới nước hắn liền nín thở thử cảm giác ngạt thở có thật hay không.

Không biết đã qua bao nhiêu thời gian, Minh Xuyên không nhịn thêm được nữa, đành phải từ dưới nước ngoi lên.

Vù vù vù vù...

Minh Xuyên há miệng ra thở, cười lớn nói:

-cảm giác này không thể là giả được. Haha ta thật có một cái hệ thống.

...........

.

Ở trấn nhỏ cách Thành Cô Tô chưa đến mười dặm.

Tầng hai Vãng Lai đại tửu lầu!

Minh Xuyên bụng sớm đã réo vang, bất chấp hình tượng ngấu nghiến bàn tiệc rượu đầy ắp trước mặt.

Vốn dĩ hắn là ăn mày mọi người đáng lẽ không cho vào, nhưng khi hắn xuất ra một chùm đồng xu. người ở trong quán xem hắn như thượng đế vậy vì khách hàng là thượng đế mà. còn Trấn nhỏ mặc dù không rộng, nhưng thức ăn trân quý thì có rất nhiều.

Huống hồ Minh Xuyên cũng thích nghe chuyện giang hồ nhân sĩ, để sau này còn chuẩn bị cho việc hành tẩu giang hồ.

Trên tầng hai, ngoài Minh Xuyên ra, còn có một số giang hồ nhân sĩ khác, mang đao mang kiếm, tinh khí tràn đầy.

- Các ngươi đã nghe gì chưa? Long thương Hoàng Bá bại dưới tay một thiếu niên kiếm khách.

- Ta cũng nghe nói, thiếu niên kiếm khách đó hình như tên Lý Tiêu gì đó, là ngũ đệ tử Minh Hà Sơn Trang, thanh kiếm sắc bén vạn phần, chỉ trong mười ba chiêu đã đánh bại hoàng Bá .

- Đùa à! Hoàng bá tu vi đã đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ, công lực thâm hậu, sao có thể bại dưới tay hắn được.

- tiểu thất , người nông cạn quá đấy, chuyện này sớm đã truyền tụng khắp nơi, sao có thể là giả được, nhưng Lý Tiêu đó với Luyện Khí hậu kì tu vi mà đánh bại Trúc Cơ sơ kì Hoàng Bá , đúng là đáng sợ, không biết cùng với đại đệ tử của Thiên Vũ tông so sánh thì như thế nào.

Minh Xuyên giật mình, nhớ lại phần trí nhớ sự tích Hoàng Bá và Lý Tiêu.

Hoàng Bá là một tán tu không nhà không phái, tuổi ngoài ba mươi, Long Thương Thương pháp nghe nói là tự nghĩ ra, có thể chia một giọt nước thành năm phần trong nháy mắt, từng đơn thương độc mã giết chết hết bốn mươi tên sơn tặc kiêu dũng thiện chiến, cách một trượng đâm thủng một cây đại thụ , được phong làm đệ nhất Thương Pháp .

Lý Tiêu , Thiên Vũ Sơn Trang Ngũ đệ tử, chín tuổi Luyện Thể sơ KỲ , mười ba tuổi tấn cấp Luyện Thể Cảnh hậu kỳ, mười lăm tuổi đạt đến Luyện khí Cảnh trung kỳ , mười bảy tuổi Luyện khí Cảnh hậu kì đỉnh phong, năng lực thực chiến chỉ thua Thiên Vũ Sơn Trang đại đệ tử Thiên Vũ thiếu chủ, may mắn có thiên phú tuyệt đỉnh trên phương diện kiếm pháp.

Hai người này đối với cỗ thân thể này mà nói đều là những sự tồn tại quá cao, nhưng Minh Xuyên không nghĩ Lý Tiêu có thực lực đánh bại Thiếu Chủ của Thiên Vũ , thỉnh thoảng hắn có nghe trư máy người ăn xin nói, thiên phú võ kỹ của Thiếu chủ Thiên Vũ đã không còn thua kém các Thiên Tài bật Cao nữa, bất luận là võ kỹ gì, vào tay hắn đều luyện đến lô hỏa thuần thanh, là thiên tài hiếm có của Thiên Vũ Tông.

-Bao giờ ta mới nổi tiếng như họ đây.

Minh Xuyên tự cảm thấy đã ăn đủ no , tiếp tục ăn thêm cũng không thể  nhét cái bụng được nữa, chi bằng đi tăng gia kinh nghiệm thực chiến, tôi luyện kĩ xảo cao thâm đối địch, như vậy mới có thể phát huy một trăm phần trăm ưu thế bản thân.và cũng cày lever luôn.

Bạn đang đọc Toàn Năng Bách Biến Hệ Thống sáng tác bởi motimer1995
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi motimer1995
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.