Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phác Thành Cát bị chém

Phiên bản Dịch · 1141 chữ

Chương 12. Phác Thành Cát bị chém

"Hắc, ngây ngốc ra đấy làm gì, ngươi xem trọng ta sao?" Lâm Phôi trở mình nhảy qua tường, tiếp nhận Ngụy Kỳ Miên nhảy xuống, sau đó ôm Ngụy Kỳ Miên chạy đến nơi cách trường học một dặm.

Nơi này đã là đường phố phồn hoa, những người kia bị bỏ xa không thấy đâu, Lâm Phôi vẫn chưa chịu thả Ngụy Kỳ Miên xuống, một tay nâng bờ mông Ngụy Kỳ Miên, tay kia ôm eo nàng, cảm nhận mỹ nhân trong ngực vừa thơm vừa mềm, làm cho hắn nhịn không được siết chặt cái ôm, giả bộ như lơ đãng nhéo bờ mông nàng một cái, ừm, xúc cảm rất không tệ.

Ngụy Kỳ Miên nhẹ nhàng đánh ngực Lâm Phôi hai cái, gắt giọng: "Này, không còn người nào đuổi theo nữa rồi, mau thả ta xuống."

Lâm Phôi cười hắc hắc nói: "Ta sợ bọn họ đột nhiên xuất hiện, đến lúc đó không kịp bế ngươi chạy."

"Ngươi... ." Ngụy Kỳ Miên gắt giọng, "Ngươi đúng là đồ vô lại."

Lâm Phôi nghe ra thiếu nữ trong ngực đang hờn dỗi, cả trái tim đều bị hòa tan.

"Mau thả ta xuống." Ngụy Kỳ Miên có chút thẹn thùng nói.

"Chân ngươi bị thương, ta giúp ngươi xử lý trước đã." Lâm Phôi ôm Ngụy Kỳ Miên đi tới một cái nhà nghỉ bình dân bên cạnh, Lâm Phôi cũng muốn vào khách sạn xa hoa, bất quá bây giờ nếu đã giả trang thành đứa nhỏ nông thôn, tự nhiên mọi thứ phải chú ý một chút.

Ngụy Kỳ Miên thấy Lâm Phôi muốn dẫn bản thân đi vào nhà nghỉ, vừa sợ vừa giật mình, vội vàng hỏi: "Này này, ngươi muốn mang ta đi đâu?"

Lâm Phôi cười khổ nói: "Chẳng lẽ còn có thể quay về ký túc xá? Bọn hắn khẳng định đang ở trong trường học rình ta, ta đi thuê hai gian phòng trước, giúp ngươi xử lý vết thương, yên tâm, tuyệt đối sẽ không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi."

Ngụy Kỳ Miên cực kỳ nghiêm túc nhìn Lâm Phôi, sau nửa ngày mới nhỏ giọng nói lầm bầm: "Uổng công ta nãy giờ lo lắng cho ngươi!"

Lâm Phôi cười ha hả, ôm Ngụy Kỳ Miên đi vào nhà nghỉ , nữ nhân chính là như vậy, lúc nào cũng nghĩ một đằng nói một nẻo, không cần quá mức lưu ý.

Ngụy Kỳ Miên nhỏ giọng nói: "Này, nếu muốn vào, thì đi vào khách sạn đối diện đi, nơi đó sạch sẽ vệ sinh hơn... Tiền để ta trả cũng được."

Ngụy Kỳ Miên nói mà cẩn thận từng li từng tí, sợ đả thương lòng tự tôn của Lâm Phôi, Lâm Phôi lại không để bụng, nhà nghỉ bình dân thì đã làm sao?

Lâm Phôi đi vào nhà nghỉ, thuê hai gian phòng, sau đó ôm Ngụy Kỳ Miên đi về phía thang máy.

Ngụy Kỳ Miên quẫy người một cái, dịu dàng nói: "Nhanh thả ta xuống."

"Chờ đến gian phòng rồi sẽ thả ngươi xuống." Lâm Phôi nói bằng ngữ khí ôn nhu, lại tràn đầy kiên định, không cho phép thay đổi.

Trong đại sảnh nhiều người như vậy, Ngụy Kỳ Miên đành phải áp mặt vào sâu trong ngực Lâm Phôi, sợ bị người ta nhìn thấy tướng mạo, Lâm Phôi thì trực tiếp bước vào thang máy.

Trong thang máy. ngoại trừ hai người Lâm Phôi, còn có hai nam hai nữ, tuổi chừng mười bảy mười tám, quần áo cao quý, trên thân mang theo vẻ quý tộc.

Một thiếu nữ tướng mạo đẹp đẽ ghé mặt vào ngực nam sinh, nhìn Ngụy Kỳ Miên một cái, sau đó nhỏ giọng nói với nam sinh: "Vạn Tử Đào, ngươi nhìn xem cô gái kia có phải chính là Ngụy Kỳ Miên ngươi nhớ mãi không quên hay không?"

Lâm Phôi rõ ràng cảm thấy được thân thể Ngụy Kỳ Miên hơi run rẩy, Lâm Phôi ôm chặt hơn nữa, khuôn mặt lại bình thản như thường, ra vẻ không nghe thấy cái gì.

Vạn Tử Đào thoạt nhìn là người đứng đầu hai nam hai nữ, khí chất cũng là cao quý nhất, bởi vì Ngụy Kỳ Miên bị Lâm Phôi ôm chặt trong ngực, vì vậy hắn chỉ có thể nhìn thấy một phần thân thể Ngụy Kỳ Miên, chứ không nhìn thấy mặt, hắn nhìn thoáng qua thì đã thu hồi ánh mắt, lộ vẻ khinh thường nói: "Ngụy gia đại tiểu thư chưa bao giờ lui tới với người khác phái, cho dù là ta cũng chỉ có thể nói chuyện với Ngụy đại tiểu thư mấy câu khách sáo, ngươi cho rằng ai cũng có tư cách tiếp xúc với nàng?"

Lâm Phôi cùng Ngụy Kỳ Miên ở trong nội tâm cười thầm, may mà Vạn Tử Hào tính tình cao ngạo, chỉ nhìn thoáng qua bộ dáng Lâm Phôi đã cảm thấy trong ngực hắn khẳng định không phải Ngụy Kỳ Miên, nếu không thật đúng là bị phát hiện rồi.

Lâm Phôi ra khỏi thang máy, mấy người kia tiếp tục đứng ở bên trong, Lâm Phôi loáng thoáng nghe được nữ nhân kia lại nũng nịu nói: "Ta thấy nàng thực sự rất giống Ngụy đại tiểu thư."

Vạn Tử Hào hừ lạnh một tiếng, nói: "Chớ suy nghĩ lung tung, bất quá Ngụy Kỳ Miên sớm muộn gì cũng sẽ là của ta, không bao lâu nữa nàng sẽ ngoan ngoãn... ."

Tới đây thì Lâm Phôi không nghe được nữa, thang máy đã đóng lại, hơn nữa hướng lên trên lầu.

Lâm Phôi ôm Ngụy Kỳ Miên đi vào gian phòng, đặt Ngụy Kỳ Miên lên trên giường, Ngụy Kỳ Miên vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi thật dài nói: "May mà Vạn Tử Hào xem thường ngươi, căn bản không tin tưởng hai ta có thể có quan hệ, nếu không hắn vừa rồi chỉ cần nhìn nhiều một chút, khẳng định sẽ nhận ra ta."

Lâm Phôi cười nói: "Ngươi nói chuyện chỉ để ý bản thân, hoàn toàn không quan tâm lời nói của mình làm tổn thương lòng tự tôn của ta cỡ nào."

Ngụy Kỳ Miên cười nói: "Ta lại không cảm thấy như vậy, ta biết da mặt ngươi rất dày."

Lâm Phôi cố ý giả bộ như lộ vẻ mặt thương tâm, thở dài nói: "Ài, ta là người nói chuyện với tiểu cô nương mấy câu cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, ngươi còn nói da mặt ta dày, ta khổ quá mà."

Ngụy Kỳ Miên cười khanh khách nói: "Ngươi nói chuyện với tiểu cô nương cũng xấu hổ, sao vừa rồi còn cố ý sờ ta... ."

Bạn đang đọc Siêu Cấp Thiếu Niên Tại Đô Thị(Bản Dịch) của Lương Bất Phàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quanmacta99
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.