Thị trường nguyên vật liệu (3).
Khi Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ nói chuyện to nhỏ với nhau, Tư Mã Lâm đã thỏa
thuận xong giá cả.
Tư Mã Lâm liền lấy ra một xấp tiền trong ví đưa cho người chủ quầy, sau đó lấy
thêm năm xấp nhỏ, Tư Mã Lâm đồng ý mua khối nguyên liệu này giá năm vạn.
Mang theo người hơn mười vạn tiền mặt, xem ra Tư Mã Lâm đã có chuẩn bị trước.
- Ngài giải ở đây hay là mang đi !
Chủ hàng nhanh chóng đếm tiền, hài lòng đặt vào túi da đeo bên người, cười ha
ha quay sang hỏi Tư Mã Lâm.
- Giải ở đây!
Tư Mã Lâm liền trả lời, hắn vốn thích mua nguyên liệu mang tới Thúy Ngọc Hiên
giải, một là ủng hộ công tác của hiệp hội ngọc thạch thành phố Minh Dương, hai
là bên đó nhiều người quen, cược thắng hay thua cũng sẽ thoải mái hơn.
Nhưng hôm nay Lý Dương ở dây, hơn nữa hắn lại muốn thử vận may, cho nên đã
chọn giải thạch tại đây.
Hắn rất chú ý khối nguyên liệu này, nếu không phải nguyên liệu của xưởng Sét
Đánh, chắc rằng giá trị còn có thể cao hơn. Nếu so với nguyên liệu của các
xưởng khác, tỉ lệ cho ra Phỉ Thúy từ nguyên liệu của xưởng Sét Đánh thấp hơn
một chút.
Giống những nơi bán nguyên liệu khác, ở đây cũng có máy giải thạch, chủ quầy
nói gì đó vơi người bên cạnh rồi dẫn bọn Tư Mã Lâm đi về phía sau.
Những gian hàng phía sau trống không. Ở đây có đặt hai chiếc máy giải thạch,
trong đó một máy đang có người sử dụng, một máy còn lại thì Tư Mã Lâm đang
giải thạch.
Như thường lệ, Tư Mã Lâm đứng cạnh máy giải thạch, hắn muốn đích thân giải
khối nguyên liệu này.
Nguyên liệu đã được đặt dưới đao, Tư Mã Lâm đặt mặt có vết sét đánh hướng vào
máy cắt thạch. Nguyên liệu có vết sét đánh lớn thế này, đặt dao chỗ vết sét
đánh sẽ dễ dàng cho ra màu xanh.
- Rè rè rè !
Lưỡi dao nhanh chóng được hạ xuống, Lý Dương chạy tới vẩy nước. Sau khi giải
xong hơn năm mươi khối nguyên liệu, trình độ giải thạch của Lý Dương đã tiến
bộ rất nhiều. Dù chỉ là giúp đỡ nhưng rất thuần thục, khiến Ngô Hiểu Lỵ nhìn
một cách ngạc nhiên.
Việc ở Thanh Đảo mới qua đi mười mấy ngày, khi đó Lý Dương hoàn toàn là người
mới, nhưng Lý Dương bây giờ, thật khiến Ngô Hiểu Lỵ có cảm giác không dám tin.
- Ra rồi! Màu sương trắng, khởi đầu tốt đó!
Trịnh Khải Đạt hô lên, những người xung quanh vốn đang xem máy giải thạch bên
cạnh lập tức vây lại đây, người thích sự náo nhiệt rất nhiều.
Tư Mã lâm dừng lại nghỉ ngơi, Lý Dương dùng nước lau sạch sẻ chỗ vừa cắt, mọi
người đều thấy rõ màu sương trắng ở mặt cắt.
Tư Mã Lâm nhếch miệng cười, chưa cho ra màu Lục, nhưng phía dưới những đường
vân này có màu sương trắng đồng nghĩa với việc sẽ cho ra màu lục. Tâm trạng Tư
Mã Lâm tốt lên trông thấy.
- Xoẹt xoẹt!
Lưỡi dao của chiếc máy cắt lại được hạ xuống lần nữa, Lý Dương đứng cạnh giúp
Tư Mã Lâm, người tụ tập quanh máy giải thạch càng lúc càng nhiều, vừa nghe nói
bên này có cược thắng đều chạy cả tới để xem.
Trên mặt chủ cửa hàng cũng lộ sự vui sướng, tất cả nguyên liệu hôm nay hắn bán
đều chưa thắng một lần, bây giờ có thể cược thắng cũng coi như giúp cho việc
buôn bán của hắn.
- Xoẹt xoẹt!
Khối nguyên liệu này bị chia thành hai phần, Lý Dương vội vẩy nước, rửa sạch
mặt vừa mài, mặt cắt hoàn toàn hiển hiện trước mặt mọi người.
Hai bên mặt cắt đều cho ra màu sương trắng, hơn nữa trong lớp màu sương trắng
còn có thể thấy màu Lục nhàn nhạt. Điều này chứng tỏ khả năng bên trong có Phỉ
Thúy là rất lớn, hơn nữa màu lục của Phỉ Thúy lại rất đẹp.
- Thắng rồi, bên này thắng rồi!
Đám đông xung quanh đã có người bắt đầu hô to, người xem giải thạch bên kia
nhiều hơn, chỉ trong chốc lát, người vây xem đã là trong ba tầng ngoài ba
tầng.
Hơn nữa, không ngừng có người chạy từ các gian hàng qua bên này, vừa nghe nói
bên này có người cược thắng rất nhiều người đều chạy tới, người bán nguyên
liệu cược thạch cho Tư Mã Lâm cứ cười mãi.
- Tư Mã tiên sinh, chi bằng chúng ta mài trước xem sao?
Lý Dương mỉm cười, trên mặt không giấu sự hưng phấn, nói với Tư Mã Lâm, Tư Mã
Lâm rất thích cược thạch, và thích nhất chính là cảm giác cược thắng, lúc này
hắn đang hưởng thụ cảm giác này .
- Được, thử mài chút xem sao.
Nghe Lý Dương nói xong, Tư Mã Lâm liền ôm khối nguyên liệu đem tới phía dưới
máy mài. Âm thanh chói tai lại một lần nữa vang lên, lớp màu sương trắng dần
bị mất đi, để lộ bộ mặt thật phía bên trong.
Màu lục lộ ra càng ngày càng nhiều, tiếng kinh hô chung quanh lại càng lớn,
Ngô Hiểu Lỵ đã đứng bên cạnh Lý Dương, người chung quanh bây giờ quá nhiều,
cảm giác chật chội làm cho cô khó chịu, lại càng lo không cẩn thận sẽ bị một
con sói háo sắc trong đám đông sàm sỡ.
- Thắng, lại thắng, thắng lớn rồi!
Từ vết mài bắt đầu cho ra màu ngọc, Phỉ Thúy bên trong chắc là loại Can Thanh
Chủng. Can Thanh Chủng thuộc loại trang sức đẹp trong các loại Phỉ Thúy hạng
trung. Nhưng lại có thêm Diễm Lục nên đã có thể xếp vào trang sức hạng cao –
trung. Giá trị Phỉ Thúy bên trong tuyệt đối sẽ không thấp.
Nụ cười trên mặt Tư Mã Lâm lớn hơn, màu Lục đã lộ ra, quả là loại Diễm Dương
Lục hiếm thấy, màu Diễm Dương Lục thuần khiết, thuộc loại cao cấp.
- Ông chủ, khối nguyên liệu này ông có bán hay không , tôi có thể trả cho anh
mười hai vạn!
Trong đám đông bắt đầu có người trả giá, Lý Dương lắc đầu khẽ cười, hắn có thể
hiểu được cảm giác của Tư Mã Lâm lúc này, hưng phấn , kích động, còn có chút
bất đắc dĩ .
- Xin lỗi, khối nguyên liệu này tôi không bán, tôi sẽ giải đến cùng!
Tư Mã Lâm liền lắc đầu, tính hắn giống tính Lý Dương, nhất định phải giải đến
cuối cùng, còn không giống là ở chỗ Lý Dương biết kết quả mới có thể tiếp tục
giải, còn hắn chẳng qua là sự cuồng nhiệt.
Tư Mã Lâm nói xong, những người khác cũng không ra giá nữa, không thể làm gì
khác hơn là nhìn Tư Mã lâm tiếp tục giải thạch, vừa nhìn vừa đoán cuối cùng
khối nguyên liệu này có thể cho ra bao nhiêu Phỉ Thúy.
Tư Mã Lâm vừa nhấc máy cắt thạch lên, trong lòng nghĩ tới câu nói, đó là: “Mài
thắng không được tính là thắng, cắt thắng mới tính là thắng” . Vừa rồi nếu cắt
ra màu Lục luôn, sợ rằng không chỉ là cái giá mười hai vạn.
- Xoẹt xoẹt !
Tiếng rè rè của máy cắt thạch hấp dẫn mọi người chung quanh, những người phía
sau cũng ngó đầu nhín vào bên trong, còn có một số người đứng cả lên ghế để
nhìn, máy giải thạch bên kia chỉ còn lại có bảy tám người tiếp tục ở lại xem,
ai bảo bọn họ không cược thắng, cho nên không giữ được người xem.
- Rầm!
Khối nguyên liệu đã bị Tư Mã Lâm cắt ra, lộ ra khối Diễm Dương Lục rất lớn bên
trong.
- Thắng rồi, lại thắng rồi!
Xung quanh lại hỗn loạn, Tư Mã Lâm ngẩn người nhìn khối Diễm Lục trước mắt.
Thắng rồi, thắng lớn rồi! Tư Mã Lâm không ngờ lại hoàn thành tâm nguyện nhanh
đến thế. Quả thực đã thắng lớn một lần rồi.
- Anh bạn, tôi trả ba mươi vạn mua khối nguyên liệu này của anh!
Trong đám người truyền ra tiếng hô to, một người còn cố sức nói với vào bên
trong, có vẻ người này vừa ở bên ngoài nhìn thấy giải thắng, cho nên muốn chen
lấn vào giữa.
Chỉ đáng thương cho cái người không cao, lại hơi mập, muốn chen vào bên trong
nhưng không làm sao chen được, khiến cho Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ không nhịn
cười nổi.
- Tôi giả bốn mươi vạn, anh bạn, anh tuyệt đối không thiệt đâu, những nguy
hiểm tiếp theo để tôi gánh giúp anh!
Người đứng vòng vây gần nhất lên tiếng. Lý Dương nhận ra đây chính là người
mới ra giá mười hai vạn lúc trước, Tư Mã Lâm đã nói sẽ giải đến cùng, nhưng
hắn vừa nghe có người khác ra giá, không nhịn được liền ra giá lần nữa.
Đăng bởi | Mr. Robot |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | Cẩuca |
Lượt thích | 9 |
Lượt đọc | 611 |